Chương 204: Bản Vẽ


Số từ: 2321
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung thản nhiên liếc Phương Trúc một cái, xoay người đi phía trước.
Phương Trúc chạy nhanh đuổi kịp, mới được vài bước, chợt nghe Quế Viên thấp giọng nói:
Nhờ xâu kim, cũng phải đi lâu như vậy, nghĩ rằng thiếu phu nhân không nhận ra sao?

Phương Trúc lập tức dừng chân, quay đầu nhìn về phía Quế Viên. Quế Viên tà mắt nhìn nàng, biểu tình ngươi đừng nghĩ rằng ngươi che giấu tốt, kỳ thật ta biết hết. Phương Trúc hít một hơi, mỉm cười:
Trừ bỏ xâu kim, còn nói vài câu nhàn thoại.

Quế Viên cười nhạo một tiếng, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung.
Phương Trúc mím môi, như cũ cười tươi theo đi lên.
Phương ma ma đứng ở cửa thấp giọng quát lớn tiểu nha đầu: Còn không nhanh đem nước ấm đưa tới?
Lục Vân đi ra ở bên người nàng lại nói:
Nói những gì vậy?

Phương ma ma vẫy tay đuổi tiểu nha đầu đi như đuổi ruồi bọ, nhỏ giọng nói:
Hôm nay phải đi trà tứ, vừa mới gặp được Ngô Nhị gia, nói về chuyện bố trí kinh doanh trà tứ. Ngô Nhị gia dù thế nào cũng muốn mượn đồ cổ cho Nhị thiếu phu nhân trang trí, bị Nhị gia cự tuyệt, sau đó lại bảo thiếu phu nhân sai Phương Trúc an bài người mua bàn tiệc chay về, nàng không nghe được cái gì. Sau đó cũng không đi đâu, trực tiếp trở về nhà.

Lục Vân cúi mắt không nói. Phương ma ma ở một bên đứng yên một lát, không thấy nàng có bước chỉ thị tiếp theo, liền thi lễ, lặng lẽ lui xuống. Lục Vân dựa vào cột trụ hành lang, mắt nhìn sân viện hôn ám, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Lệ Chi thật cẩn thận cầm bát tro hương trắng như tuyết, thấy làn khói màu xanh nhạt lượn lờ dâng lên, nháy mắt tỏa ra mùi hương ngọt ngào, mới vừa lòng rời khỏi lô đồng lưu kim, đi đến một bên hỏi Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân, hôm nay bên ngoài mới đưa tới sơn trà, vừa ngọt lại mát, có muốn thưởng thức một chút không?

Lâm Cẩn Dung đem sách dạy đánh cờ đặt xuống một bên, ngồi dậy nói:
Ngươi đến thư phòng cách vách hỏi Nhị gia có muốn dùng hay không?

Lệ Chi lên tiếng, vén rèm lên đi ra ngoài, Quế Viên chạy nhanh tiến lên đưa đồ ăn cho Lâm Cẩn Dung dùng thử, nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, lúc trước Phương Trúc không phải thay Phương ma ma xâu kim, nàng nói dối.


Ân.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, cầm xiên bạc chậm rãi ghim vào quả sơn trà, đưa vào trong miệng.
Quế Viên thấy nàng không phản cảm, liền đánh bạo nói:
Thiếu phu nhân, nô tỳ nhìn thấy hai người các nàng lén lút như ăn trộm vậy, đứng ở hành lang nói chuyện một hồi, chỉ tiếc cách khá xa, lại có người nhìn chằm chằm, không nghe thấy các nàng nói cái gì. Nhưng có thể đoán được, nhất định là kể lại việc trong viện của chúng ta. Bằng không, nào có đạo lý đứng dưới hành lang xâu kim? Còn bảo người trông chừng, sợ người khác nghe thấy.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười:
Vốn là ngươi tưởng tượng mà thôi.

Ngón tay Quế Viên đang đâm vào quả sơn trà trở nên cứng đờ, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, khẳng định nói:
Thiếu phu nhân, là thật. Nô tỳ nhìn nàng thật lâu, vừa rảnh rỗi liền chạy về phía bên kia, người này không đáng tin tưởng. Người nên lưu ý một chút.

Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng nàng:
Ngươi muốn ta tin tưởng lời ngươi nói, thì phải lấy ra chứng cứ. Chỉ ngồi đó đoán mò, cũng không có tác dụng. Lời này áp dụng vào bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, nhớ kỹ chưa?

Quế Viên nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
Vâng, thiếu phu nhân, nô tỳ nhớ kỹ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Lục Giam, chủ tớ hai người liền không ước hẹn mà cùng an tĩnh lại, một người gim, một người ăn, thẳng đến khi Lục Giam tiến vào mới dừng lại, đứng dậy hầu hạ hắn rửa tay ăn sơn trà.
Lục Giam đoan đoan chính chính ngồi xuống tháp:
Sơn trà này hương vị khá ngon. Không biết có còn nhiều không? Ngày mai chọn quả tươi đưa đến cho nhạc gia.

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Sơn trà không nhiều, nghĩ đến trong nhà cũng sẽ không đủ, ta sẽ dùng trà xuân năm nay để thay.

Lục Giam cũng không miễn cưỡng:
Lấy từ trong tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đi.
Nghĩ nghĩ, rồi thêm một câu:
Về sau chi tiêu thêm vào của viện chúng ta, đều tính vào tiền tiêu vặt hàng tháng của ta.


Được.
Lâm Cẩn Dung đối với loại chuyện này tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Nhưng hôm nay vừa đã xảy ra loại chuyện này, chàng thấy chúng ta ngày mai về nhà mẹ đẻ có thỏa đáng không? Nếu không, để qua hai ngày rồi nói sau?

Lục Giam không chút nghĩ ngợi nói:
Thích hợp.

Lâm Cẩn Dung ăn ước chừng hai mươi miếng sơn trà, liền ngừng tay, bưng trà súc miệng, Lục Giam cũng buông xiên bạc xuống:
Nàng đã từng tính qua chưa, cày ruộng như vậy khả năng sẽ cần bao nhiêu con trâu?


Nga?
Đề tài chuyển biến quá nhanh, Lâm Cẩn Dung không phản ứng kịp.
Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, Lục Giam càng thêm hưng trí:
Cày ruộng, sẽ cần một lượng lớn trâu cày, những người nàng mướn nhất định không có nhiều người có trâu cày đúng không?


Đúng.
Lâm Cẩn Dung gật đầu:
Ta đã có chuẩn bị, đã phó thác Tam ca mua một ít trâu cày được nuôi dưỡng trong thôn trang, cũng cùng nhà mẹ đẻ bên kia nói qua, nếu không đủ, sẽ thuê cùng bọn họ, thay phiên nhau dùng hẳn là không có vấn đề gì.

Lục Giam nói:
Trâu cày phí tổn rất cao, chi phí sinh hoạt ngày thường cũng nhiều, cho dù là thuê về, cũng còn phải chịu trách nhiệm nếu nó sinh bệnh, không bằng nàng làm ra máy cày dùng càng được lợi hơn.


Không biết. Đó là cái gì?
Lâm Cẩn Dung lúc trước ở thôn trang Đào thị cũng học hỏi để biết đủ loại nông cụ rõ ràng, tuy là không sử dụng, nhưng đã nhìn thấy qua, cũng biết nên sử dụng thế nào, nhưng loại mà hắn vừa nói, nàng chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua.
Lục Giam liền dẫn nàng vào thư phòng, lấy ra hai bản vẽ:
Đây chính là máy cày, làm bằng gỗ, lấy nhân lực thay thế điền lực, dùng nó cày ruộng, bốn năm người cũng giống như một con trâu cày, hơn nữa so với cuốc đất hiệu lực cao gấp đôi. Còn có, đây là máy gieo hạt, chuyên dụng cho cấy mạ cùng bạt ương, có thể tiết kiệm cước lực, cấy mạ thành hàng mà không loạn, làm ít mà công to.

Lâm Cẩn Dung cầm hai bản vẽ ngồi ở dưới đèn nhìn hồi lâu, thở dài:
Thứ này rất tốt. Chàng từ đâu mà biết vậy?
Nếu là từ Giang Nam, Lâm Thế Toàn sẽ không thể không biết, cũng sẽ không thể không nói với nàng, hiển nhiên là từ nơi khác rồi.
Lục Giam giống như đã sớm dự đoán được nàng sẽ phản ứng như thế, không chút hoang mang nói:
Bắt đầu từ năm kia, ta liền suy nghĩ tìm cách, mảnh đất đột nhiên gia tăng sẽ xảy ra vấn đề này, có ngày nói chuyện với một người trong trường, hắn nói nhà bọn hắn đều dùng thứ này. Ta nhờ hắn vẽ, hắn nói hắn không nhớ rõ, chờ hắn trở về sẽ dựa theo mẫu mà vẽ ra. Chỉ tiếc nhà hắn cách quá xa, bản vẽ mấy ngày trước đây mới nhờ người đưa đến. Nàng cầm lấy cho thợ đóng, đừng vội nói là của nhà chúng ta, chính là toàn bộ trâu cày trong Bình châu cũng không đủ.

Lâm Cẩn Dung yêu thích không buông tay cầm bản vẽ kia xem trái xem phải, nàng rất muốn đem thứ này kiếm tiền lời, chẳng phải sẽ thu được số tiền không nhỏ? Tiết kiệm nhân lực vật lực gì đó, nàng cũng không tin những người này không muốn.
Lục Giam ở một bên trầm mặc không lên tiếng nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói:
Nếu nàng muốn thì cho nàng, nàng có thể tùy tiện xử trí. Đồ này ta cũng không phải lấy không.

Lâm Cẩn Dung do dự một lát, cuối cùng đem bản vẽ trả lại hắn:
Chàng cầm đưa cho tổ phụ đi.


Nàng không cần?
Lục Giam khóe môi chậm rãi nhếch lên:
Nếu nàng không cần, ta liền phục chế, vẽ thành vài bản đưa cho thân thích bằng hữu, để mọi người đều học làm, học dùng.

Đây là ý tứ không cần tiền. Lâm Cẩn Dung nhịn không được hắt nước lạnh:
Tổ phụ thì ta không biết, nhưng ta đoán Nhị thúc phụ nhất định sẽ nói chàng khí phách kiểu thư sinh.
Nàng không kiếm số tiền này, là vì nàng cảm thấy không ổn, cũng không muốn, nhưng không phải mỗi người đều suy nghĩ giống nàng. Lục lão ông sẽ không kiếm số tiền này, chỉ vì thanh danh của Lục gia cùng Lục Giam, nhưng theo như hiểu biết của nàng đối với Lục Kiến Trung, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền tuyệt hảo như vậy, cho dù là chỉ có thể kiếm một lần, kia cũng là tiền. Nói Lục Giam khí phách kiểu thư sinh đều là khinh thường, chỉ sợ còn muốn nói hắn không lo nhà cửa không biết củi gạo quý.
Lục Giam trầm mặc một lát, ngữ khí kiên định nói:
Đây là ta làm ra, muốn xử trí thế nào là việc của ta.

Về phương diện này quan điểm của bọn họ là giống nhau, Lâm Cẩn Dung cũng không khuyên nữa, ngược lại nói:
Lần này thuê vài thơ mộc làm công ở trà tứ cũng không tệ lắm, chàng có thể tìm bọn họ thử xem.

Lục Giam liền lấy mặc đĩnh, đổ mực chuẩn bị mài mực:
Hay là nói trước với tổ phụ một tiếng. Ta thừa dịp lúc này dùng công phu phục chế bản vẽ, nếu tiện, ngày mai là có thể đưa cho nhạc gia một bản.

Lâm Cẩn Dung xắn tay áo, tiếp nhận mặc đĩnh trong tay hắn:
Để ta mài mực.

Lục Giam cũng đem mặc đĩnh giao cho nàng, tự trải giấy, lấy bút lông đầu nhỏ, bắt đầu vẽ, giống như không chút để ý nói:
Ta đã hỏi thăm qua, đất bị nhiễm mặn phải cày sâu cuốc bẫm mới đúng. Nước sẽ thối lui khoảng chừng nửa tháng, phải cho người thâm canh một lần, phơi nắng, lại dẫn nước, trăm ngàn lần đừng để nó cứng lại, bằng không muối sẽ tích trở lại. Sang năm loại lúa nước cũng đành thôi, nhưng năm nay trồng cao lương, chỉ sợ nảy mầm có chút khó khăn.

Lâm Cẩn Dung vội hỏi:
Vậy phải làm thế nào mới tốt?

Lục Giam dừng bút, nhìn nàng nói:
Nhớ lấy trước khi gieo thì phải ngâm hạt giống, tát nhiều nước một chút là được.

Kết hợp chuyện kiếp trước, Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn đối với chuyện này hiểu biết cũng đủ thấu triệt, liền nghiêm túc ghi nhớ. Chợt nghe Lệ Chi nhẹ nhàng gõ cửa:
Thiếu phu nhân? Tam lão gia có việc, sai người tới tìm Nhị gia.

Lúc này sao Lục Tam lão gia lại muốn tìm Lục Giam? Rõ ràng là Đồ thị muốn tìm Lục Giam, không nói chuyện gì khác, nhất định là muốn bảo Lục Giam thay nàng nói tốt trước mặt lão thái gia, phân công cho nàng quản lý hậu viện.
Lâm Cẩn Dung thật sự cảm thấy Đồ thị thực không có mắt sắc, thực thiếu kiên nhẫn, nhưng nàng không xen vào, chỉ nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam đề cao thanh âm nói:
Nói ta đã nghỉ ngơi.

Hắn đây là cố ý nói cho người bên ngoài nghe, Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, khuyên nhủ:
Hay là đi nghe xem là chuyện gì đi. Vạn nhất có việc gấp thì sao?

Lục Giam trừng nàng liếc mắt một cái.
Lâm Cẩn Dung cười cười, cũng không khuyên nữa, tiếp tục mài mực, Lục Giam tiếp tục vẽ. Mới vẽ vài nét, bên ngoài truyền đến thanh âm cúi đầu năn nỉ:
Lệ Chi tỷ tỷ, cầu người đi nói với Nhị gia, Tam lão gia có chút không thoải mái.

Lâm Cẩn Dung nhíu mày, đầu tiên là có việc, lúc này lại biến thành không thoải mái. Thân thể thân phụ không thoải mái, sai người đến gọi cũng không chịu tới cửa, vậy thật đúng là không ổn.
Lục Giam đột nhiên đứng dậy, mở cửa ra ngoài, cũng không thèm nhìn tới tiểu nha đầu đứng ở hành lang kia, thản nhiên nói:
Lệ Chi, ngươi lấy đèn lồng dẫn nàng ra bên ngoài nói với ma ma ở nhị môn, Tam lão gia không thoải mái, bảo các nàng nhanh truyền lời, sai người thỉnh đại phu.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.