Chương 213: Hồ Đồ
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2334 chữ
- 2020-05-09 04:30:49
Số từ: 2329
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung trở về phòng, mấy người Lệ Chi đã biết chuyện xảy ra vừa rồi, không khỏi sầu lo vây quanh, nhưng cũng không dám đuổi theo nàng hỏi, chỉ sợ nàng tức giận phiền chán, đành yên lặng trong chốc lát rồi rót chén nước, trong chốc lát lại quạt mát.
Quế ma ma buồn bã bưng bát canh đậu xanh lên:
Thiếu phu nhân, uống bát canh giải nhiệt đi.
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, cũng không uống, chỉ tùy tay đặt lên kỷ trà ở một bên. Quế ma ma thấp giọng nói:
Thiếu phu nhân, bằng không, để lão nô trở về một chuyến?
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên hỏi:
Ngươi trở về làm cái gì?
Quế ma ma nhỏ giọng nói:
Lão nô đi tìm phu nhân. Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại vu oan hãm hại, thật sự là quá đáng.
Lâm Cẩn Dung liền hỏi nàng:
Vậy ngươi tìm được phu nhân sẽ nói thế nào? Bảo phu nhân làm sao bây giờ?
Quế ma ma bị nàng hỏi, ngừng một lúc mới nói:
Để phu nhân nói với Nhị gia là người bị oan uổng. Nhị gia từ trước đến nay vẫn tôn trọng phu nhân, không thể không tin phu nhân. Mặc dù người có gì không phải, Nhị gia nể mặt phu nhân cũng sẽ không so đo với người.
Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười:
Được rồi, việc này cứ để yên đấy, ma ma không cần quan tâm. Ngươi quản cũng không được, nếu ngươi thật sự đi một chuyến này, vậy mới khiến ta thêm phiền.
Quế mẹ im lặng ngồi trong chốc lát, cúi bả vai đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung tùy tay cầm một quyển sổ sách lên, nhìn hai trang, cảm thấy có chút phiền chán, liền bỏ xuống. Đậu Nhi vén mành lên, ló đầu vào, thật cẩn thận nói:
Thiếu phu nhân, người ở chỗ lão thái thái tới, thỉnh người qua đó.
Đây là muốn hỏi cho rõ, không có khả năng Lục Giam nói là bị cảm nắng, mọi người thật sự cho là bị cảm nắng được. Mặc dù là lúc ấy lấp liếm cho qua, sau đó cũng phải tìm hiểu rõ ràng. Lâm Cẩn Dung đứng dậy, sửa sang lại quần áo búi tóc, bảo Quế Viên cùng Anh Đào đi cùng.
Lệ Chi thấy thế, cũng thu dọn một phen, muốn đi theo nàng:
Thiếu phu nhân, nô tỳ đi cùng người.
Mỗi khi có thời điểm gian nan, Lệ Chi đều nguyện ý đi theo phía sau nàng, Lâm Cẩn Dung thực cảm động:
Không, ngươi ở tại chỗ này, nếu Nhị gia trở về…
Nàng chỉ chỉ bóng dáng của Quế ma ma, cười nói:
Cũng chỉ có ngươi mới có thể ứng phó được.
Lệ Chi tâm sự nặng nề mà đáp ứng, đưa nàng đến cửa viện, mắt thấy nàng đi xa mất hút mới quay trở lại.
Lâm Cẩn Dung đi được nửa đường, gặp phải Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân nói:
Ta còn định qua thăm con.
Lâm Cẩn Dung vội nói:
Tổ mẫu bảo ta đi qua.
Lâm Ngọc Trân liền đè thấp thanh âm:
Làm tốt lắm. Ta nhìn thấy cục u trên đầu nàng thật sự giúp ta xả giận. Ta đã nói, ai có thể dễ dàng ngất đi như vậy?
Lâm Cẩn Dung dở khóc dở cười:
Đó là ngoài ý muốn.
Lâm Ngọc Trân vẫy vẫy tay:
Đi đi, ta biết rồi.
Lục lão phu nhân đang nghiêng người nằm dưỡng thần trên tháp, Tố Tâm cầm quạt hương bồ, không nhanh không chậm đứng phe phẩy ở một bên, cách đó không xa trong lư hương khói nhẹ lượn lờ, mùi đàn hương thản nhiên phiêu nhiễm tản đến mọi ngóc ngách trong phòng. Lâm Cẩn Dung nhẹ tay nhẹ chân đi vào, thấy Tố Tâm muốn gọi Lục lão phu nhân, liền giơ tay ngăn lại, tiếp nhận quạt hương bồ trong tay nàng, ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh, không nhanh không chậm giúp Lục lão phu nhân quạt mát.
Ước chừng qua thời gian uống một chén trà nhỏ, Lục lão phu nhân mới trở mình, hàm hồ nói:
Như thế nào, Nhị thiếu phu nhân còn chưa đến sao?
Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy, thấp giọng nói:
Tổ mẫu, tôn tức ở đây.
Lục lão phu nhân mở mắt ra, thấy trong phòng không còn người nào, chỉ có một mình nàng cầm quạt hương bồ đứng bên cạnh tháp, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, nửa điểm thần sắc ủy khuất cùng táo bạo đều không có, không khỏi khe khẽ thở dài:
Sao đến đây cũng không nói một tiếng?
Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước đỡ bà ngồi dậy, cầm đệm để bà dựa lên đó, lại đưa qua chén trà ấm, thấp giọng nói:
Tôn tức không vội.
Một câu không vội này thật hay.
Lục lão phu nhân tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm:
Hôm nay là chuyện gì xảy ra?
Lâm Cẩn Dung vốn định ăn ngay nói thật, ngẫm lại người ta thường không thích nghe những lời như vậy, liền nhẹ giọng nói:
Tam thẩm nương đột nhiên bị cảm nắng. Tôn tức không kịp đỡ.
Lục lão phu nhân mày khẽ nhảy, Lâm Cẩn Dung biết vâng lời tỏ ra nhu thuận.
Hài tử này, ta gọi một mình con tới đây, tất nhiên là muốn nghe lời nói thật. Con lại giả bộ với ta như vậy sao?
Lục lão phu nhân không khỏi hờn giận nói.
Lâm Cẩn Dung châm chước một lát, nói:
Tổ mẫu, nếu người thật sự muốn hỏi, kỳ thật tôn tức cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tam thẩm nương lôi kéo tay của con hỏi con, Phương Trúc thấy nàng cảm xúc bất an, liền khuyên một câu, nàng đột nhiên đánh Phương Trúc một cái, nói khiến nàng tức chết, sau đó liền ngã sấp xuống, con không đỡ kịp.
Nàng nghĩ nghĩ, quyết ý dựa theo lời bọn họ muốn nghe, thay Đồ thị tìm lý do:
Có lẽ bị cảm nắng gì đó?
Như vậy mới càng phù hợp với tôn tức châu báu chu đáo trong mắt thế nhân.
Lục lão phu nhân trầm mặc một lát, nói:
Có thật là cảm nắng gì không. Để cho người ta nhìn xem, thật đáng che cười.
Lâm Cẩn Dung không nói thêm, như cũ giúp Lục lão phu nhân phe phẩy cây quạt. Tổ tôn hai người nhìn làn khói tỏa ra từ lư hương bằng sứ men xanh vấn vít xoay quanh, đều im lặng. Lâm Cẩn Dung không hỏi Lục lão phu nhân có tin tưởng nàng trong sạch hay không, Lục lão phu nhân cũng không hỏi Lâm Cẩn Dung gì thêm. Chỉ vì trên đời này, có rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện, cũng không phải dễ dàng có thể biện giải rõ ràng, truy cứu đến cùng. Rất nhiều thời điểm, con người cần phải hồ đồ một chút.
Quế Viên thật cẩn thận đứng một bên, thấp giọng nói:
Thiếu phu nhân, Nhị phu nhân sai người thỉnh người qua tiếp quản việc ở khố phòng.
Lục lão phu nhân nhân tiện nói:
Con đi đi, chính sự quan trọng hơn.
Lâm Cẩn Dung cũng thừa dịp đứng dậy, buông cây quạt xuống, lơ đãng nói:
Tôn tức vừa rồi tới đây không thấy Phương Trúc.
Ở phía sau, con mang nàng đi đi.
Lục lão phu nhân cũng không để ý, cởi ra tràng hạt đeo ở cổ tay, nắm trong tay, lại cười nói:
Con là hài tử châu báu.
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, lui ra ngoài. Mới đến bên ngoài, Sa ma ma cũng đã dẫn Phương Trúc tới, Phương Trúc đã vẫn lại tóc, rửa mặt mũi, mặt tuy rằng còn sưng đỏ, nhưng đã thoa một lớp phấn mỏng, không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra.
Lâm Cẩn Dung liền hỏi nàng:
Ta muốn đi tiếp quản khố phòng, ngươi muốn về nghỉ ngơi, hay là muốn theo ta?
Phương Trúc thấp giọng nói:
Bộ dạng này của nô tỳ vẫn không nên khiến thiếu phu nhân mất mặt.
Lâm Cẩn Dung liền để nàng đi, hướng tới Sa ma ma thi lễ:
Ta tuổi còn nhỏ, còn muốn thỉnh ma ma hỗ trợ.
Sa ma ma vội đỡ lấy nàng:
Thiếu phu nhân quá khách khí, muốn giết lão nô mất.
Hai người thân ái ra khỏi Vinh Cảnh cư, Sa ma ma giới thiệu cho Lâm Cẩn Dung biết:
Thiếu phu nhân chỉ cần dựa theo sổ sách liền rõ ràng tất cả, là một đại khố chia làm nhiều tiểu khố, một kho đều là vàng bạc dụng cụ; Một kho là ngọc thạch đồ sứ; Một kho là dược liệu; Một kho là lăng la tơ lụa cùng vải vóc tầm thường…
Khóe mắt dò xét nhìn qua Đậu Nhi đi tới, liền dừng lại, cười nói:
Thiếu phu nhân, Đậu Nhi cô nương đến, chắc là có chuyện cần tìm người?
Đậu Nhi thấy Lâm Cẩn Dung vẫn tốt, còn cùng Sa ma ma cười cười nói nói, liền buông lỏng tâm tư, cười tủm tỉm tới gần nói:
Thiếu phu nhân, Lệ Chi tỷ tỷ bảo nô tỳ tới hỏi người, sổ sách là trực tiếp đưa đến bên kia sao?
Lâm Cẩn Dung biết được nha đầu kia tuyệt đối sẽ không vì vấn đề nhỏ nhặt này mà tới tìm mình, rõ ràng là tới tìm hiểu hư thật, liền phối hợp nói:
Trực tiếp đưa đến khố phòng đi.
Lại trước mặt Sa ma ma phân phó:
Bảo Lệ Chi tỷ tỷ mở ra hòm khắc hoa văn phú quý, lấy ra lọ lê hoa cao đưa qua cho Phương Trúc.
Đậu Nhi lĩnh mệnh, lại lôi kéo Anh Đào thấp giọng nói hai câu mới rời đi.
Lâm Cẩn Dung sau đó nói với Sa ma ma:
Thỉnh ma ma tiếp tục chỉ dạy cho ta.
Hai người nói nói cười cười, đến bên ngoài khố phòng, Tống thị đã đứng chờ ở đó, Mạnh ma ma và vài thủ hạ đều đứng phía sau, thấy Lâm Cẩn Dung cùng Sa ma ma vui vẻ đi tới, đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng không ai biểu lộ sự tò mò ra ngoài, Tống thị chỉ thập phần quan tâm nói:
Nghe nói Tam thẩm nương của con bị cảm nắng, lúc này đã đỡ hơn chưa?
Lâm Cẩn Dung lại cười nói:
Đã thỉnh đại phu, uống thuốc xong ngủ rồi, hẳn là không có gì vấn đề lớn, chỉ bị ngã xuống sưng trán mà thôi.
Tống thị thấy nàng nói giống như người sinh hoạt bình thường, không có gì khác lạ, càng chưa nói tới thần sắc tức giận gì, cũng chỉ tiện miệng:
Tuổi nàng đã lớn, ngày thường thân thể cũng không tốt.
Lâm Cẩn Dung tiếp lời nàng:
Đúng, nên nghỉ ngơi một chút a, ta tính sau đó sẽ đưa thuốc bổ tới.
A Dung thật sự là chu đáo săn sóc.
Tống thị không nói gì thêm, ngược lại nói:
Canh giờ không còn sớm, còn rất nhiều việc, chỉ sợ ngày mai cũng chưa giao xong, cần phải bắt tay vào thôi.
Đậu Nhi trở về phòng, Lệ Chi vội đón nhận hỏi:
Thế nào?
Đậu Nhi nhỏ giọng cười nói:
Nhị phu nhân thúc giục, thiếu phu nhân và Sa ma ma cùng đi đến khố phòng. Nô tỳ thấy nàng cùng Sa ma ma nói chuyện vui vẻ, nên chứng tỏ lão thái thái không làm khó nàng, tỷ tỷ cũng đừng lo lắng, thiếu phu nhân không có việc gì.
Lệ Chi liếc mành cửa một cái, làm thủ thế chớ có lên tiếng, đề cao thanh âm nói:
Vậy thiếu phu nhân đã đến khố phòng rồi đúng không?
Đậu Nhi biết được Lục Giam ở bên trong, cũng đề cao thanh âm nói:
Đúng, thiếu phu nhân bảo ta nói với tỷ tỷ, bảo tỷ mở hòm khắc trổ hoa văn phú quý kia, lấy một lọ lê hoa cao đưa cho Phương Trúc tỷ tỷ.
Lê hoa cao, nói trắng ra là dược để bôi lên vết sưng đỏ, đúng là đưa cho Phương Trúc bôi mặt. Lệ Chi nghĩ nghĩ, nói:
Muội chờ chút.
Vì thế xốc mành đi vào, hướng tới Lục Giam đang ngồi ở trên tháp đọc sách hành lễ nói:
Nhị gia, thiếu phu nhân giờ phút này đã từ Vinh Cảnh cư đi ra, hướng tới khố phòng bên kia.
Lục Giam cũng không ngẩng đầu lên nói:
Đã biết.
Lệ Chi ngó qua sắc mặt hắn, bưng hòm khắc hoa văn kia của Lâm Cẩn Dung ra, mở khóa, lấy lê hoa cao, rồi gọi Đậu Nhi tiến vào:
Muội cầm đưa cho Phương Trúc tỷ tỷ.
Nghĩ nghĩ, lại cầm thêm hai trăm văn tiền và một túi thêu thanh nhã:
Nói là Nhị gia cùng thiếu phu nhân thưởng cho nàng.
Đậu Nhi có chút sợ hãi nhìn Lục Giam một cái, thấy Lục Giam cúi mắt, chỉ nghiêm mặt, cũng không tỏ vẻ phản đối, liền yên tâm lớn mật tiếp nhận, tự rời đi.
Lệ Chi thu dọn xong, tiến lên giúp Lục Giam thay đổi chén trà nóng, nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị lui ra ngoài.
Chợt thấy Lục Giam buông sách trong tay xuống, nói:
Lệ Chi, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Lệ Chi vội đứng lại, quy củ nói:
Thỉnh Nhị gia cứ hỏi.
Lục Giam do dự một lát mới nói:
Chuyện ngày hôm nay thiếu phu nhân của các ngươi có nói gì với ngươi không?