Chương 230: Đại Kỳ
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2453 chữ
- 2020-05-09 04:30:53
Số từ: 2448
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Tống thị nằm nghiêng trên tháp, nửa khép mắt, thần sắc bình tĩnh nghe người ta hồi báo chuyện ở khố phòng:
… Nhị thiếu phu nhân lúc này mang theo một đám người lại đây.
Tống thị khoát tay áo, người tới cúi đầu lui xuống. Lã thị vội hỏi:
Bà bà, nàng cũng hạ thủ được sao, so đo với hai hạ nhân như vậy. Kế tiếp làm sao bây giờ?
Tống thị trên mặt mang theo tươi cười cổ quái:
Không hổ là cô chất, nàng muốn tát người ta quả nhiên thật sự giống như Đại bá mẫu của con a. Làm sao bây giờ ư? Mở cửa đãi khách.
Lã thị muốn nói lại thôi. Nàng thật sự không rõ Tống thị rốt cuộc muốn làm cái gì, nói là làm khó dễ Lâm Cẩn Dung, nhưng kỹ xảo vụng về như vậy, Lâm Cẩn Dung chẳng những không thiệt hại, ngược lại làm mất mặt Nhị phòng, bây giờ còn tìm tới cửa, lại có ý tứ gì.
Tống thị cũng không giải thích với nàng, chỉ chậm chạp ngồi dậy, trấn định tự nhiên vuốt lại trâm gài tóc, lại để ý váy áo.
Trong nháy mắt, bên ngoài liền vang lên tiếng cười của Lâm Cẩn Dung:
Nhị thẩm nương, chất tức tới đền bù cho người a.
Lã thị vén mành đi ra ngoài, miễn cưỡng cười nói:
Nhị đệ muội, tiến vào nói chuyện. Ách, nhiều người như vậy? Đây là muốn làm cái gì?
Hoàng ma ma cùng Chu ma ma khóc lóc gạt lệ quỳ xuống:
Đại thiếu phu nhân, người làm chủ cho chúng nô tỳ a, bắt nạt người quá mức.
Lã thị ra vẻ kinh ngạc:
Đây là như thế nào? Bảo các ngươi đi đổi một bình hoa, sao lại thành bộ dạng này? Còn thể thống gì nữa?
Lâm Cẩn Dung nhìn Hồ ma ma liếc mắt một cái. Hồ ma ma hiểu ý, cũng kéo Vương ma ma đi theo quỳ xuống, ai oán khóc cáo trạng:
Đại thiếu phu nhân, cầu người thay nhóm nô tỳ làm chủ, nhóm nô tỳ oan uổng a, các nàng dựa vào danh nghĩa của phu nhân,à làm loạn.
Lâm Cẩn Dung chờ bọn họ nói xong, mới mở miệng
Nhìn xem, ngay cả quan thanh liêm cũng khó giải quyết việc nhà, hôm nay mới xảy ra chuyện Mạnh ma ma, tiếp theo đã phát sinh việc này, thật sự là không hiểu chuyện, chỉ vì một bình hoa mà ra tay quá nặng, thật là mất hết quy củ.
Lại chỉ chỉ hộp gỗ bên cạnh:
Bình hoa này, không câu nệ là ai làm vỡ, đều do ta đền bù, coi như là chút hiếu kính của tiểu bối đối với trưởng bối.
Phương Trúc cùng Lệ Chi phối hợp mở ra, một bình hoa xinh đẹp sắc xanh đậm bày ra ở trước mặt mọi người, ngón tay thon dài trắng bóng như ngọc của Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lướt qua trên mặt bình, trong giọng nói không mang theo một chút tức giận:
Đây là đồ cưới của ta, cũng là đồ cổ tiền triều, tạm thời để thay thế bình kia. Ta đã tính qua sổ sách, cũng đủ.
Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Tống thị nâng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
Nhị chất tức thật sự là hào phóng.
Lâm Cẩn Dung lại cười nói:
Bằng không sao có thể vì chút tiền tài mà tổn thương hòa khí? Không đáng. Đây là chuyện về bình hoa, kế tiếp ta sẽ hướng Nhị thẩm nương cáo trạng.
Tống thị nói:
Con muốn cáo trạng cái gì?
Lâm Cẩn Dung nói:
Hoàng ma ma và Chu ma ma dựa vào cờ hiệu của người, không hề nghe giải thích, sinh sự từ việc không đâu, sau đó lại không tuân thủ quy củ, tùy tiện động thủ đánh người.
Đám người Hồ ma ma nhanh tiến lên, chỉ rõ từng vết thương trên mặt trên người, nức nở nói:
Nhị phu nhân, người cần phải làm chủ cho nhóm nô tỳ a.
Đám người Hoàng ma ma cũng nói:
Phu nhân, là các nàng động thủ trước, các nàng hơn mười người mà chúng nô tỳ chỉ có hai người, chúng nô tỳ mặt sưng vù, còn có nội thương.
Tống thị nhíu mày nói:
Đây là ngươi nói ngươi đúng ta lại nói ta có lý, ta thật không rõ ai đúng ai sai, chất tức, con xem là ai động thủ trước?
Ta không thấy được, chỉ thấy mặt Hồ gia toàn là máu.
Lâm Cẩn Dung lại cười nói:
Nhưng mặt của Hoàng gia cùng Chu gia chính là ta sai người đánh, các nàng luôn mồm dựa vào cờ hiệu của người, đối với ta đại bất kính, xem xem, trên váy của ta còn có dấu tay các nàng vò bẩn. Ta đã nghĩ a, đã có tấm gương điêu nô như Mạnh ma ma, sao các nàng cũng không biết hối cải? Đối với ta bất kính là việc nhỏ, sao có thể hủy hoại thanh danh của Nhị thẩm nương? Này cũng không thể dung túng, liền sai người đánh các nàng vài cái tát, thay Nhị thẩm nương giáo huấn một chút. Nhị thẩm nương sẽ không trách ta chứ? Nếu thấy ta có chút quá phận, ta nhận lỗi với người.
Tống thị nói:
Đương nhiên sẽ không, nên đánh. Thật là đáng giận, ta sai các nàng đi đổi bình hoa, các nàng liền gây chuyện lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng ta cố ý làm khó dễ con mà. Ta còn muốn phạt các nàng để con xả giận đây.
Vừa nói, một bên liền trầm mặt, quát lớn nói:
Còn chưa dập đầu nhận sai với Nhị thiếu phu nhân, rồi lăn xuống đi lĩnh phạt?
Hoàng ma ma cùng Chu ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng không chịu dập đầu nhận sai, chỉ kêu lên:
Nô tỳ oan uổng!
Lâm Cẩn Dung mỉm cười không nói.
Tống thị liền quát lớn:
Kéo xuống, trọng đánh!
Hai người lớn tiếng kêu oan, ngay cả nóc nhà thiếu chút nữa cũng sập xuống, vậy mà Tống thị cũng không sai người bịt miệng các nàng, tùy ý để các nàng la hét. Lâm Cẩn Dung ổn nhiên bất động, dường như không hề nghe thấy.
Tống thị lại phân phó Lã thị:
Lấy tiền để đám người Hồ ma ma thỉnh đại phu bốc thuốc, khấu trừ vào tiền công của hai người Hoàng ma ma và Chu ma ma.
Vâng.
Lã thị quả thực là kinh ngạc vạn phần, Tống thị đây là đùa thế nào vậy? Giống như cố ý tặng hai người tới cửa để cổ vũ uy phong của Lâm Cẩn Dung vậy, việc này cũng không phải là phong cách hành sự của Tống thị.
Tống thị thân thiết nói:
A Dung, hiện tại con vừa lòng chưa?
Lâm Cẩn nghiêm mặt nói:
Nhị thẩm nương xử sự thật sự là công bằng.
Tống thị liền lớn tiếng răn dạy mọi người bên cạnh:
Ai còn dám dựa vào cờ hiệu của ta, đến sinh sự trước mặt Nhị thiếu phu nhân, kết cục sẽ giống như hai người hôm nay!
Lâm Cẩn Dung mắt lạnh xem nàng ra vẻ, cũng liền đứng dậy cáo từ:
Còn nhiều chuyện phải làm, ta trước cáo từ.
Tống thị trước mặt mọi người rành mạch nói:
Nhị chất tức, con cứ đi thong thả, ta có câu muốn khuyên nhủ.
Lâm Cẩn Dung đứng lại, Tống thị nhìn nàng, ôn hòa nói:
Người trẻ tuổi lấy mạnh dạn đi đầu, có quyết đoán, là chuyện tốt, nhưng đừng quá mức tàn nhẫn, chỉ vì chuyện trước mắt, lưu lại đường sống, ôn hoà hiền hậu một chút, đối với con vẫn có lợi.
Ý tứ là Lâm Cẩn Dung bức nàng quá đáng, không để lại đường sống.
Lâm Cẩn Dung cười cười:
Ta sẽ đi theo Nhị thẩm nương học hỏi.
Người không đánh nàng, nàng sẽ không đánh người. Tối thiểu trong vài năm ở đây, nàng phải đứng được, không những vậy còn phải đứng vững, nàng mới có thể sống tốt, nếu không, hết thảy đều là nằm mơ.
Tống thị liền phân phó Lã thị:
Đưa Nhị đệ muội ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung ra sân viện của Tống thị liền thu liễm tươi cười. Gừng càng già càng cay, nhìn qua dường như nàng tiến lên được một bước, Tống thị thì lui một bước, nhưng trong trường hợp này, một bước lùi của Tống thị, so với tiến thêm một bước còn lợi hại hơn. Nói vậy hôm nay, phía dưới mọi người sẽ truyền ra lời đàm tiếu nàng tàn nhẫn không buông tha người khác. Nhưng nếu nàng không làm vậy, chỉ sợ mọi người ở khố phòng sẽ thất vọng về nàng. Ai không hy vọng người đứng đầu là một người hào phóng săn sóc, còn có dũng khí cùng năng lực bảo hộ thủ hạ đây? Cho nên nàng phải kiên trì, không thể nhân nhượng.
Lâm Cẩn Dung trở về khố phòng, trước trấn an mọi người xong, lại giương cờ hiệu của Lục lão ông, nói:
Không muốn nói với ta ở đây, ta sẽ không khó xử ai. Nếu muốn ở lại làm việc sẽ được thu xếp chu toàn. Ai làm cái gì, ai là người làm việc nghiêm túc, trong lòng ta đều biết, không ủy khuất một người nào, cũng không buông tha kẻ quấy rối.
Những người còn lại đều là người không dính líu nhiều với Nhị phòng, biểu hiện hôm nay của nàng cho mọi người một viên thuốc an thần, mọi người đều lựa chọn, đều tỏ vẻ sẽ thật sự làm tốt công việc, sẽ không khiến nàng thêm phiền toái. Lâm Cẩn Dung thuận tiện tuyên bố, tạm thời để Hồ ma ma đảm nhận chức trách của Mạnh ma ma, lại chỉ ra vài người có biểu hiện khá hôm nay, khen ngợi từng người vài câu, an bài chức sự, rồi ban thưởng trước mặt mọi người. Xem như ổn định lòng người ở khố phòng.
Lục lão ông nghe nói việc này, hồi lâu không nói được lời nào, hỉ giận không lộ ra, sau đó mới nói:
Nàng thật sự coi lão nhân ta là lá cờ lớn mà giương rộng sinh uy.
Từ chuyện của Mạnh ma ma đến việc bố trí khố phòng, Lâm Cẩn Dung thật sự là luôn luôn lôi hắn ra đặt tại bên miệng, nửa điểm không che giấu, càng dùng càng thuận miệng. Nói nàng kiêu ngạo? Giống như cũng không thể nói rõ, nàng không có làm chuyện khác người nào. Nhưng da mặt thật sự đủ dày, thủ đoạn cũng sắc bén, trước mắt mới thôi, Tống thị đúng là không làm gì được nàng.
Phạm Bao không tiện phát biểu ngôn luận, chỉ cười:
Khố phòng lần này đuổi đi rất nhiều người, nhân thủ không đủ, Nhị thiếu phu nhân bảo nô tài hỏi ý tứ người, người nào đắc dụng?
Lục lão ông nói:
Ngươi nghĩ ra một danh sách, để nàng chọn lựa đi.
Phạm Bao vâng dạ đáp ứng.
…
Lâm Cẩn Dung trở về từ phòng của Lâm Ngọc Trân, liền chọn xiêm y, chậm rãi cân nhắc, đổi qua đổi lại, khó xử chính mình, rồi lại cởi bỏ.
Phương Trúc im lặng đứng một bên, mắt thấy đêm càng ngày càng muộn, bên ngoài càng ngày càng im lặng, Lâm Cẩn Dung diễn vẫn chưa xong. Nàng giật giật hai chân đã sớm tê dại, thanh thanh cổ họng, nói:
Thiếu phu nhân!
Chân cử động định quỳ xuống.
Đừng!
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái:
Đang tốt lành, ngươi quỳ cái gì?
Phương Trúc đành phải dừng lại.
Lâm Cẩn Dung lại nói:
Đã trễ thế này, ngươi tại sao còn đứng ở đây? Không quay về sao? Hai hài tử của ngươi không phải còn nhỏ sao? Ngươi không nhớ bọn nó ư?
Phương Trúc nghẹn ngào. Nàng lúc trước có thể diện, đó là bởi vì nàng là người theo Lâm Ngọc Trân đã lâu, lại có phần ân tình lúc trước chăm sóc Lục Giam, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân còn coi trọng nàng, cử nàng tới giúp Lâm Cẩn Dung. Nhưng hiện tại, chuyện của Mạnh ma ma đã chứng tỏ hai phương diện, nàng không có nửa điểm hữu dụng, còn bị Lệ Chi theo dõi. Nàng dĩ nhiên đã bị đem cho, Lâm Ngọc Trân không có khả năng thu hồi nàng về, Lâm Cẩn Dung cũng không có khả năng đối đãi với nàng như trước. Mắt thấy một ngày vừa trôi qua, chợt ngã vào đáy cốc. Phải làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể khẩn cầu Lâm Cẩn Dung tha thứ, nhưng rõ ràng, Lâm Cẩn Dung không muốn dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Lâm Cẩn Dung không hờn giận nói:
Ngươi khóc cái gì?
Phương Trúc quỳ xuống, lê gối tới trước mặt nàng, lấy đầu chạm đất:
Thiếu phu nhân, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ không nên cô phụ hảo tâm của người. Nô tỳ có mắt không tròng, nhìn nhầm thiếu phu nhân, nô tỳ là gieo gió gặt bão, nhưng nô tỳ không phải người không có lương tâm.
Lâm Cẩn Dung không nói gì.
Lệ Chi hợp thời khuyên nhủ:
Thiếu phu nhân, ai không có thời điểm hồ đồ? Huống hồ đôi khi có một số việc cũng không phải do mình tự làm chủ.
Lâm Cẩn Dung lúc này mới nói:
Giữ lại hay không giữ ngươi lại, ta còn muốn hỏi qua ý tứ của Nhị gia. Đi về trước đi, hai ngày này cũng không cần tiến vào hầu hạ.
Phương Trúc này, ngoài việc là tay sai của Lâm Ngọc Trân, thật sự là người đắc lực, lúc này nàng có nhu cầu cấp bách về nhân thủ, cứ như vậy bỏ người đi sẽ không có lợi, cho nên chỉ muốn làm khó Phương Trúc một hồi.
Phương Trúc lại không biết Lâm Cẩn Dung tính toán thế nào, trong mắt lộ ra vài phần tuyệt vọng, hàm chứa lệ, đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái, cúi bả vai rời đi.