Chương 245: Cất Giấu
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2345 chữ
- 2020-05-09 04:30:57
Số từ: 2340
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dáng kia của Lục Vân, có vẻ hoài nghi bản thân cùng Ngô Lăng tránh ở bên ngoài nói xấu nàng, trong lòng biết nàng lúc này chính là thần hồn nát thần tính, nghĩ rằng ai cũng có lỗi với nàng, cũng lười cùng nàng so đo. Dù sao lòng dạ hẹp hòi khó chịu chính là nàng, cũng không phải là người khác, liền tùy nàng đứng đó, tự đến bồi các cô nương tuổi trẻ khác trong phòng của Lâm Thất.
Đến giữa trưa, Bình thị phụng lệnh Đào thị tới tiếp Lâm Cẩn Dung đi qua nghỉ trưa nói chuyện, thuận tiện báo cho Ngô Lăng biết, Ngô gia nữ quyến cũng muốn trở về, vì thế hai người liền cùng nhau cáo biệt.
Lâm Thất an bài bọn tỷ muội trong tộc nghỉ trưa, nữ hài tử ôm chăn, ngươi đẩy ta, ta cười ngươi nháo thành đoàn. Lục Vân tà tà nằm ở trên ghế bành ngây ngẩn. Lâm Thất thấy cảnh tượng náo nhiệt, trong lòng cũng vui mừng, có tâm muốn biểu hiện chút hào phòng, liền cầm tráp đi ra, trước đưa tới trước mặt Lục Vân:
Ta gả đi rồi cũng không dễ gặp mặt. Mọi người xem có gì mà mình thích không thì chọn một hai món làm kỷ niệm.
Lục Vân biết rõ cặp song sinh cũng giống như La thị, ái tài lại keo kiệt, căn bản không nỡ lấy ra thứ gì tốt cho người ta chọn, thật hiếm có Lâm Thất mở miệng liền lên tinh thần ngó qua tráp vài cái. Đa phần là châu hoa vòng vèo khuyên tai cũ Lâm Thất đã từng dùng, nàng thấy không có gì hơn, cũng không muốn chạm vào, chỉ thấy có vài đồ thêu thùa là tinh tế khéo léo, thí dụ như khăn tay, hà bao, túi hương là còn mới, vì vậy không khỏi nhớ tới trang sức vàng bạc mà Lâm Thất đã cầm của nàng, còn không bằng lấy mấy thứ này.
Vừa ngó qua, liền thấy một túi hương, tố la màu lam thêu hoa. Đóa hoa này cùng cách phối màu, thủ pháp thập phần quen thuộc, hoa trắng viền vàng, hoa hồng viền tím xen kẽ, dường như đã từng thấy qua. Trái lo phải nghĩ, đột nhiên nhớ tới, chắc chắn năm trước từng thấy chiếc khăn tay Lâm Cẩn Dung thêu bên cửa sổ, chính là giống như vậy.
Lâm Thất thấy nàng nghiêm túc ngắm nhìn, liền cười nói:
Đẹp không, đây là do Tứ tỷ làm. Không cần nói, nàng thêu đóa hoa này thật sự sống động.
Mới vừa nói, vài cô nương liền xông tới xem náo nhiệt.
Lục Vân bất động thanh sắc buông ra, lấy ra một khăn lụa thêu hình con bướm lên xem:
Nàng ngày thường rất ít khi thêu thùa, ta không thể nhớ ra, nàng còn có rảnh rỗi làm túi hương tặng tỷ. Lúc nàng vừa gả vào cửa ta cũng chỉ nhận được hai khăn lụa và một hà bao thôi.
Lâm Thất liền cười:
Nàng ngày thường không nói lời hay gì với ta, đương nhiên không phải đặc biệt làm tặng ta. Đây là Ngũ tỷ khi xuất giá hỏi nàng, nàng liền tặng khăn tay hương túi mới. Ta lấy ở chỗ Ngũ tỷ.
Lục Vân ngạc nhiên nói:
Nàng đưa Ngũ tỷ, Ngũ tỷ sao lại đưa cho tỷ?
Lâm Thất bĩu môi:
Không phải chỉ là một túi hương thôi sao?
Vừa nói, vừa tung ném túi hương lên vài vòng trên không trung:
Muội có muốn không? Thêu rất tinh tế.
Lục Vân thản nhiên loan loan khóe môi, nghiêng người qua tháp cầm lấy khăn lụa hình con bướm:
Nàng là tẩu tử của ta, ta muốn chẳng lẽ nàng có thể không làm cho ta? Tỷ cứ giữ lại đi, ta sẽ lấy khăn tay này.
Muội chọn thứ này không đáng giá.
Lâm Thất giả ý đẩy đưa vài cái, thấy thái độ nàng kiên định, liền không khuyên nữa, ngược lại hỏi vài tộc muội khác:
Các muội đến chọn đi. Cũng không được từ chối, ai không muốn chính là xem thường ta.
Vài tộc muội kia cũng không giống như Lục Vân rụt rè soi mói, lựa chọn thứ mình thích, túi hương mà Lâm Cẩn Dung thêu do một tộc muội tên là Lâm Tuyết lấy đi, Lâm Thất còn săn sóc tặng nàng mấy sáp thơm mùi hương mai đặt vào bên trong.
Lại nói Lâm Cẩn Dung gặp Đào thị, nhàn thoại vài câu, Đào thị cũng không dài dòng, trực tiếp nói:
Ta lập tức viết thư cho cữu phụ con, thỉnh Thủy lão tiên sinh đến một chuyến. Ta cũng không cần hắn đi đến đó, đỡ bị người ta đàm tiếu, trước tiên con an bài tốt, đến lúc đó chỉ cần qua đây bắt mạch là được, không được đổi ý, ta không cho phép.
Lâm Cẩn Dung sớm biết là tránh không khỏi, liền thuận theo đáp ứng:
Con trở về liền an bài.
Vừa cười nói:
Mẫu thân đã nghe nói chuyện này đúng không? Kỳ thật cũng không cần vội.
Đào thị khe khẽ thở dài:
Không vội? Sao có thể không vội? Vừa rồi bà bà con tự mình nói với ta chuyện này, con bảo ta không cần vội sao?
Vừa nói, vừa oán hận nói:
Kỳ thật còn không phải do người nhà hắn sao. Lục Giam lại thường xuyên không ở nhà, trách được ai đây?
Thời khắc mấu chốt, nàng lại thấy người Lục gia không thuận mắt, như thế nào cũng không chịu nói là do nữ nhi nhà mình không tốt.
Lâm Cẩn Dung cúi đầu nở nụ cười, ôn nhu nói:
Mọi người đều thúc giục con, khiến con cũng cảm thấy sốt ruột… Nghe nói như vậy cũng không tốt.
Đào thị vội nói:
Ai nha, con cũng đừng gấp, không cần suy nghĩ, qua mấy ngày ta và con cùng đến Bình Tể tự thắp hương cầu khẩn.
Chỉ cho là đi giải sầu, Lâm Cẩn Dung không muốn vì loại sự tình này mà tổn thương nàng, nhân tiện nói:
Được, chọn ngày tốt đi. Mẫu thân và con ngày thường cũng không làm điều ác, Phật tổ sẽ không khó xử con.
Thấy Đào thị vẻ mặt có chút khoan khoái, liền ngược lại hỏi nàng:
Kim gia nói như thế nào?
Đào thị nhân tiện nói:
Kim phu nhân có vẻ coi trọng Lục Vân. Cô cô con cũng coi như vừa lòng, lúc này đang cùng nhau nói chuyện.
Lại nhỏ giọng hỏi:
Nếu là ta, chưa từng gặp qua, sao có thể nhận làm nữ tế
(con rể)
?
Cung ma ma cười nói:
Phu nhân, bên kia cũng có người nhà mẹ đẻ của lão thái thái, lão thái thái chỉ phải một nữ nhi là Cô phu nhân, Cô phu nhân cũng chỉ có một giọt cốt nhục, sao có thể ủy khuất biểu cô nương được?
Đào thị ngẫm lại, nhân tiện nói:
Vậy cũng đúng. Nhưng vừa rồi nghe nói, hình như vị Kim Thừa Cấp kia không được cao ráo cho lắm.
Lâm Cẩn Dung thật ra có chút ấn tượng, nàng năm đó từ xa đã thấy qua Kim Thừa Cấp, chỉ nhớ rõ là bộ dáng gầy gò, thật sự là không cao lắm. Nhưng loại sự tình này, ai lại bàn về khuyết điểm của người ta? Chỉ nhân tiện hỏi:
Là hỏi được từ đâu vậy?
Đào thị nói:
Đây là tự Kim phu nhân nói.
Hóa ra là Kim phu nhân, thật sự khác biệt so với biểu hiện bề ngoài thập phần nghiêm cẩn, vừa cảm giác Lục Vân không tệ lắm, Lâm Ngọc Trân cũng có ý tứ này, liền thản nhiên đem tình huống nhà mình nói rõ. Hoặc là, nàng cho rằng vẻ ngoài của nam tử không phải là điều quan trọng, nam nhân không tuấn tú thì sao, chỉ cần nhi tử nàng có tiền đồ, thì tính là gì? Nàng nói điều này chỉ là phụ, trọng điểm chính là nhân phẩm của nhi tử nàng tốt đẹp thế nào, có năng lực ra sao, sính lễ của nàng dày bao nhiêu.
Trước Lâm Ngọc Trân còn có chút khẩn trương, đặc biệt nhắc tới chiều cao như vậy, so với Lục Vân còn thấp hơn sao? Nhưng cẩn thận hỏi han, mới biết là sợ bóng sợ gió một hồi, chỉ là hơi thấp hơi gầy, nhưng vẫn cao hơn Lục Vân a.
Cung ma ma nói:
Vị Kim phu nhân thủ tiết nhiều năm, có thể một mình nuôi dưỡng hai nhi tử thành người lại đạt thành như bây giờ, cũng không phải tùy tiện liền có thể làm được. Xem phẩm tính của nàng, thật đúng là rất khá.
Nàng giấu giếm không được. So với việc giấu giếm sau lưng, không bằng tự mình nói ra, bổ khuyết thêm chút những điều khác là được rồi.
Đào thị không cho là đúng:
Xem bộ dáng vị Kim phu nhân, chỉ sợ trong mắt không thể chứa nổi hạt cát, có vẻ nghiêm khắc, so với Cô phu nhân càng tinh minh lợi hại. Con xem bộ dạng Kim Đại thiếu phu nhân dịu ngoan, cũng không phải là ngày một ngày hai mà có được.
Nói cách khác, không chừng là bà bà ác mà. Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng hỏi:
Lúc trước không phải người nói nàng ta thành thục thân thiết sao?
Đào thị sẵng giọng:
Đó là bà bà con, nàng đầy cõi lòng hy vọng, chẳng lẽ muốn ta vừa mở miệng đã nói người ta tính tình có vẻ nghiêm khắc sao? Kia không phải sẽ khiến người e ngại sao? Chuyện này con cũng đừng nói với người khác, tiểu cô nương đều thích việc hay, nếu làm hỏng chuyện của bà bà con, cẩn thận nàng tìm con tính sổ.
Người ta đã sớm nói qua, nàng không chịu, cũng không cần chúng ta quản. Con cần gì phải xen vào?
Lâm Cẩn Dung mím môi cười, nhớ tới Dương Mạt gửi mấy thứ đến không thấy tăm hơi đâu, trong lòng lại thêm vài phần phiền muộn. Vì thế lấy cớ mệt mỏi, rầu rĩ ở trong phòng Đào thị nghỉ ngơi.
Đến giờ dùng cơm chiều, khách nhân còn lại cũng không nhiều lắm, Lâm lão thái thái đặc biệt ở An Nhạc đường mở một bàn yến hội thượng đẳng, nói là giữ nhóm thân thích bằng hữu ở lại ăn cơm, kỳ thật ý không ở trong lời, vì thiết đãi Kim gia bà tức, chẳng qua là sự tình chưa quyết định, nên cố ý che lấp mà thôi.
Mọi người trong lòng biết rõ ràng, cũng không nói ra, chỉ ăn cơm uống rượu nói chuyện vài phần khách khí cùng náo nhiệt. Lục Vân chối từ thân thể không thoải mái, chưa từng tham dự. Mọi người cũng không trách móc nặng nề nàng, chỉ cho rằng tiểu cô nương da mặt mỏng. Lâm Ngọc Trân cũng có chút do dự, nhưng được Lâm lão thái thái giúp đỡ, trước khi chưa định ra, tuyệt đối không nhắc lại với Lục Vân, đỡ phải gà bay trứng vỡ, hai bên mất mặt. Vì thế công đạo riêng với Lâm Cẩn Dung:
Đừng nói lung tung với nàng, nếu nàng hỏi con, con cứ nói ta còn đang suy nghĩ.
Lâm Cẩn Dung lại biết Lục Vân thà rằng đến hỏi người bên cạnh Lâm Ngọc Trân, cũng sẽ không hỏi mình nửa câu. Quả nhiên buổi tối mới trở về nhà, Lục Vân thuận tiện nàng có mặt ở đó, trực tiếp hướng Lâm Ngọc Trân tuyên bố, nàng vô luận như thế nào cũng không đáp ứng.
Lâm Ngọc Trân sớm đã quyết đoán, cũng không cùng nàng nhiều lời, chỉ thản nhiên nói:
Đã có gì đâu mà nói? Nếu con cảm thấy không thoải mái, trở về đi nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày chính, vô luận như thế nào cũng phải đi.
Rồi nghiêng mặt qua phân phó Lâm Cẩn Dung:
Đã muộn mà còn xảy ra việc này, hai người chúng ta tới Vinh Cảnh cư, thỉnh an lão thái thái, xem bà an bài thế nào.
Lục lão phu nhân quả nhiên giống như suy tính của Lục Giam, nửa điểm không đề cập tới việc để Tống thị trở về, ngược lại đem chuyện quản lý giao cho Lâm Ngọc Trân:
Vốn để cho A Dung quản, nhưng nàng cũng không nên quá mệt nhọc, con làm bà bà thì vất vả một chút vậy.
Ngụ ý đó là làm cho Lâm Ngọc Trân vất vả hơn, để Lâm Cẩn Dung có sức khỏe sớm hoài thai.
Chuyện này là mục đích chung, Lâm Ngọc Trân cũng không so đo, chỉ cần Nhị phòng không được như ý là được, vội vàng đáp ứng, phân phó Lâm Cẩn Dung:
Con tự trở về an bài, ta có lời muốn nói với tổ mẫu con.
Hẳn là cùng với Lục lão phu nhân thương lượng chuyện hôn nhân của Lục Vân, không muốn để Lâm Cẩn Dung ở một bên ngồi nghe.
Lâm Cẩn Dung đang có ý này, hành lễ cáo từ, trở lại trong phòng liền phân phó Lệ Chi:
Lập tức đến hỏi thăm, nửa tháng trước có người tới gửi cho ta thứ gì hay không.
Lệ Chi thấy nàng thần sắc ác liệt, vội vàng hỏi rõ ràng căn do, rồi rời đi ngay.
Lâm Cẩn Dung tâm phiền ý loạn, cầm quyển sách ngồi ở dưới đèn, nhưng dù thế nào cũng không vào đầu. Gần canh hai, Lệ Chi mới trở về.