Chương 259: Thái Độ
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2481 chữ
- 2020-05-09 04:31:04
Số từ: 2476
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam đem
Mạnh Quý
đưa đến nha môn, trước tiên gặp Tri huyện, khách khí nói vài câu, liền đệ đơn kiện, đi thẳng vào vấn đề.
Tri huyện đã gặp qua hắn ở Tri châu phủ, cũng hiểu được hắn là loại người nào, tất nhiên muốn cho hắn chút mặt mũi, không khỏi phân trần, trước sai nha dịch đánh
Mạnh Quý
kia hai mươi đại bản, cũng không có ý nương tay, mỗi một gậy đánh xuống rất đúng lực, đợi đến khi kết thúc,
Mạnh Quý
đã là da tróc thịt bong, ngay cả kêu oan cũng không có sức.
Thân thích xa của Tôn gia ở một bên nhìn thấy, đã sớm sợ tới mức mặt miệng trắng bệch, không đợi hỏi cho hết, đã nói mình nhận của người khác mười lượng bạc, đáp ứng giúp đỡ làm bộ giấy tờ này, những chuyện khác thì không biết. Lời còn chưa dứt, đã bị Tôn gia Tôn Hổ Thủ đấm một quyền, mắt thấy sẽ loạn, bên kia Tri huyện hung hăng vỗ lên bàn gỗ ở trên công đường, lúc này hỏi
Mạnh Quý
,
Mạnh Quý
cũng là cắn răng nhận được lợi, vàng đỏ nhọ lòng son, những chuyện khác thì không chịu nói, lại đánh thêm mười roi cũng không chịu khai.
Tôn Hổ Thủ được quản sự Lục gia ra hiệu, liền lá gan lớn nói ra câu hỏi lúc trước của Trâu lão thất, Tri huyện lập tức sai người đi bắt Trâu lão thất, Trâu lão thất cũng là tra vô người này. Thấy sắc trời đã trễ, một chốc cũng không thể hỏi ra được gì, Tri huyện liền ra lệnh trước giam lại, ngày mai lại thẩm tra.
Lục Giam xem như vẫn tức giận, nhưng mặt sau còn muốn cầu người giúp đỡ làm việc, tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, chỉ nói hết thảy đều nghe Tri huyện an bài, cao thấp chuẩn bị khách khí thông suốt, mới cùng Lâm Thế Toàn rời đi.
Lâm Thế Toàn ngồi trên lưng ngựa, nghiêng mắt đánh giá Lục Giam đang càng ngày trầm mặc. Giờ phút này đã sắp tối, thái dương tản ra bạch quang, tà tà bắt tại phía chân trời có chút trắng bệch, chân trời nổi lên sương mù, gió lạnh thổi lớn, giống như cứa dao nhỏ lên mặt người vậy. Lục Giam lại không có cảm giác gì, hé ra gương mặt vốn trắng trẻo giờ trở nên trắng bệch, ánh mắt mở thật to, mày cũng hơi hơi nhíu lại, rõ ràng là ôm tâm sự đã quên mất lạnh lẽo.
Tính tình như vậy, nếu là mình không chủ động hỏi, sợ là gần đến giờ chia tay cũng sẽ không nói ra, Lâm Thế Toàn nhịn không được, cũng mặc kệ hắn có phải là người dễ thương lượng hay không, liền thấp giọng hỏi:
Nhị lang, đệ đang suy nghĩ gì vậy?
Lục Giam lúc này mới thu liễm tâm thần, quay đầu nhìn hắn:
Tam ca nhìn nhận việc này thế nào?
Lâm Thế Toàn châm chước rồi nói:
Nếu là tra ra việc này quả nhiên chỉ là vài kẻ du côn lưu manh tâm địa đen tối tham lam tiền tài thì không nói, nhưng vạn nhất không phải... Chuyện này đệ vẫn nên thương lượng qua với lão thái gia trước, cũng không biết lão nhân gia hắn là tính thế nào.
Nếu quả là Nhị phòng của Lục gia làm, xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng thanh danh của Lục gia, làm cho gia tộc hổ thẹn, Lục lão ông tất nhiên không khỏi hờn giận. Cho nên phải lo lắng chu toàn, nghĩ trước từng bước phải làm thế nào, lui từng bước thì sẽ được lợi ích thực tế ra sao. Hắn là người ngoài không tiện nói rõ, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở mà thôi.
Lục Giam hiểu được ý tứ của hắn, liền điều khiển ngựa tới gần, cùng hắn so vai thấp giọng nói cho hắn nghe:
Mặc kệ là tình hình gì, hôm nay người này đều phải đưa tới quan phủ truy cứu. Thanh danh của Lục gia, ta cùng A Dung không thể để người khác tùy ý làm nhục, càng không thể để người khác tùy ý lợi dụng khi dễ. Ta đã trưởng thành, tổ phụ đã giao mọi chuyện cho ta làm, ta cũng không thể lúc nào cũng đến hỏi hắn. Nếu hôm nay ta tỏ ra yếu thế, ngày sau chẳng phải là khiến người ta càng thêm cả gan làm loạn hay sao?
Việc này cho tới bây giờ, không có chút chứng cứ, tuy là có điều hoài nghi, chung quy cũng không giống với chuyện ở nội viện, nhân sự càng thêm phức tạp, cũng càng dễ dàng gian lận, làm không tốt, khả năng chính là không thể nắm được nhược điểm.
Đoán xem Lục lão ông nghĩ thế nào, tin hay không. Điểm này, Lục Giam rất rõ ràng. Cho nên không bẩm báo Lục lão ông liền trực tiếp đem người đưa tới quan phủ điều tra, sẽ khiến hắn tỏ thái độ, một khi hắn tức giận cũng mặc kệ, lần sau nếu động thủ, phải khiến người khác trước tiên nên suy nghĩ kỹ càng.
Lâm Thế Toàn trước mắt thấy hắn đang ngoan tuyệt, hận không thể đem Mạnh Quý kia đánh chết, sợ hắn còn trẻ khí thịnh, quá nôn nóng, thế nào cũng phải phân biệt thị phi đúng sai, cho nên mới khuyên nhủ, thấy hắn nói như thế, cũng giữ tâm tư.
Đảo mắt đến đường rẽ, hai người cáo biệt, Lục Giam cưỡi ngựa về nhà, vào cửa liền đến thẳng Tụ Hiền các, bảo gã sai vặt đi vào thông truyền.
Lục lão ông đang cùng Phạm Bao chơi cờ, đàn hương trong lư hương bằng cổ đồng ở một bên thản nhiên tỏa ra, mùi thơm nhàn nhạt, không khí an tĩnh. Lục Giam đi tới trước cửa kìm lòng không được mà phóng nhẹ cước bộ, thấp giọng nói:
Tôn nhi thỉnh an tổ phụ.
Xoạch
một tiếng vang nhỏ, Phạm Bao hạ xuống một nước cờ, Lục lão ông hơi hơi nhíu mày, nói:
Nhị lang mau tới giúp ta nhìn xem, ta đi mấy nước có thể giết hắn tơi bời đây?
Phạm Bao đứng dậy, cung kính hành lễ với Lục Giam hành lễ:
Thỉnh Nhị gia ngồi.
Lục lão ông vội hướng hắn xua tay:
Ngồi xuống, đừng mơ tưởng tìm cớ bỏ chạy.
Phạm Bao bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống.
Lục Giam thích đánh cờ hiếu thắng là có nguyên nhân sâu xa, Lục lão ông chính là người như thế, hắn nói bảo Lục Giam đến giúp hắn nhìn xem, kỳ thật chính là nói cho Lục Giam biết, hắn rất nhanh sẽ thắng, lại còn không cho phép Phạm Bao tùy tiện có lệ, thế nào cũng phải khiến Phạm Bao thật sự thua cuộc mới thôi, thắng cũng phải thắng bằng chính thực lực.
Lục Giam tất nhiên hiểu được tính nết này của Lục lão ông, cũng không khoa tay múa chân nhiều lời, chỉ đứng tại một bên, im lặng chờ, lại qua thời gian uống chén trà nhỏ, Phạm Bao cuối cùng đã nghiêm túc nhận thua, Lục lão ông lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nói:
Sự tình như thế nào?
Lục Giam liền đem sự tình trải qua kể lại tường tận.
Đã đưa tới quan phủ, chỉ chờ tin tức, ngày mai lại thẩm tra tiếp.
Lục lão ông cũng không nhiều lời, chỉ nói:
Nhạc mẫu của con và hai cữu mẫu tới đây, con dọn dẹp một chút đi qua hành lễ thỉnh an, đừng vội chậm trễ.
Vẻ mặt Lục lão ông coi như là cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ là xử lý một việc tầm thường, Lục Giam có chút thất vọng, cũng không nói nhiều, liền im lặng hành lễ cáo lui.
Lục lão ông lại uống một chén trà nhỏ, rồi phân phó Phạm Bao:
Ngươi lấy bái thiếp của ta, tự mình đi một chuyến đến nha môn Tri huyện.
Trời đã tối đen, trong Vinh Cảnh cư đèn đuốc huy hoàng, tiệc rượu đã gần đến kết thúc, La thị thích gây náo động, đem bộ dạng hàng ngày dỗ vui Lâm lão thái thái lấy ra dùng, kể truyện cười cho Lục lão phu nhân nghe, khiến Lục lão phu nhân cười vui, tán thưởng nàng khôi hài, bảo nàng rảnh rỗi thường xuyên lại đây chơi.
La thị rất đắc ý, nếu là bình thường, Chu thị cùng Đào thị tất nhiên thấy nàng không vừa mắt, nhưng hôm nay Đào thị cũng không có tâm tư, chỉ vì Lục lão phu nhân đã đáp ứng, từ nay trở đi nhất định sẽ cho Lâm Cẩn Dung trở về, bởi vậy Đào thị tâm tình rất tốt, chỉ lo cao hứng.
Lâm Cẩn Dung cũng là cố ý vô tình quan sát Lã thị, Lã thị vốn tự xưng là không thoải mái, gần hai ngày nay cực kỳ ít khi xuất hiện trước mặt người khác, hôm nay lại đột nhiên nổi hứng, được bọn nha hoàn giúp đỡ, cười hì hì vội tới thỉnh an đám người Chu thị, lại cùng nói chuyện, cùng ngồi vào bàn tiệc.
Mặc dù không biết Nhị phòng đóng vai trò gì trong việc này, Lâm Cẩn Dung vẫn thấy biểu hiện của Lã thị có chút dị thường, vài lần Lã thị cảm nhận được ánh mắt đánh giá của nàng, nếu là ngày xưa, Lã thị tất nhiên sẽ biểu lộ ra mấy động tác nhỏ đỡ thắt lưng của phụ nữ có thai để thị uy với nàng, hôm nay lại nhanh chuyển dời tầm mắt, cũng không dám cùng nàng đối diện.
Lâm Cẩn Dung nghĩ, đại để Lã thị là tới đây thám thính tin tức, dù sao Lục lão ông biết được Lục Giam trực tiếp đem người đưa tới quan phủ, chỉ nói một câu:
Tốt lắm.
Nhị phòng không làm gì thì đành thôi, nếu thực sự làm gì đó, tất nhiên sẽ chột dạ, ngay cả nếu đã chu đáo thu xếp vẹn toàn. Cái gọi là người tính không bằng trời tính, chưa đến phút cuối cùng, ai dám cam đoan sẽ không bị bại lộ? Chỉ không biết Lục Giam bên kia tiến hành như thế nào, đang nghĩ tới, chợt nghe nha hoàn ở ngoài mành cười nói:
Nhị gia tới thỉnh an nhóm Cữu phu nhân.
Lục lão phu nhân vội nói:
Nhanh để hắn tiến vào, đều là người trong nhà, không cần ngại.
Ngay sau đó mành được vén lên, Lục Giam chậm rãi tiến vào, tao nhã cùng mọi người nhất nhất hành lễ vấn an. Lâm Cẩn Dung cẩn thận quan sát Lã thị, thấy nàng ta từ lúc Lục Giam vào cửa, liền luôn luôn vụng trộm đánh giá Lục Giam, trong lòng càng thêm chắc chắn là không bình thường.
Không bao lâu, tiệc tan, Chu thị dẫn mọi người trở về Lâm gia, Lục Giam vẫn chưa ăn cơm, lập tức sai người chuẩn bị ngựa, định tự mình hộ tống mấy người trở về, trước khi đi cùng Lâm Cẩn Dung trao đổi ánh mắt, ám chỉ chờ hắn trở về sẽ nói tỉ mỉ.
Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dáng của hắn, chuyện ở Tri huyện không đơn giản như vậy, nhưng cũng xua đuổi khỏi ý nghĩ, mặc dù thật sự là Nhị phòng xuống tay, nhưng trước sau đã suy tính kỹ càng, muốn phá thế cục, muốn tìm ra chứng cứ phạm tội thật sự không dễ. Mọi chuyện đã khác biệt, Tôn quả phụ không chết, việc gây sự như kiếp trước sẽ không tái hiện, Nhị phòng không thể được như ý nguyện, mục đích đã xem như đạt tới hơn phân nửa, nàng liền trở về phòng an bài mọi người thu dọn mấy thứ về nhà mẹ đẻ sẽ dùng. Gần tới giờ mão, Lục Giam mới trở lại.
Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước giúp hắn cởi áo choàng, bảo nha hoàn chuẩn bị nước rửa mặt rửa tay, đưa lên đồ ăn nóng. Lục Giam uống một bát canh gà nóng, mới xem như ấm áp cả người, qua loa dùng cơm, sai người thu dọn xong mới vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:
A Dung lại đây ngồi.
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận trà quả Lệ Chi dâng lên, bảo mọi người lui xuống, để Lệ Chi canh cửa rồi ngồi bên người hắn, thấp giọng hỏi:
Như thế nào?
Lục Giam cũng không giấu giếm nàng, tinh tế nói cho nàng nghe:
Toàn bộ sự kiện xem ra, chẳng những thời cơ đắn đo thích đáng, còn lợi dụng thế nhân ái tài, Tôn quả phụ tin nàng tâm tư lương thiện. Không thể nói là tỉ mỉ mưu kế, nhưng bố cục tinh tế như vậy, thực rõ ràng có một điểm bại lộ. Quế ma ma mặc dù trường kỳ ở tại nội viện, nhưng nếu có tâm hỏi thăm, không phải không hiểu, dưới tình huống bình thường, vì không tự nhiên đâm ngang, hắn càng nên lấy họ Quế mới phải. Nhưng người này lại nói mình họ Mạnh, theo như ta nghĩ, làm đơn giản như thế chính là muốn khiến người ta nghĩ rằng do du côn lưu manh làm, thấy hơi tiền nổi máu tham mà lừa bịp tống tiền. Nhưng hoàn toàn không phải kẻ bình thường thấy hơi tiền nổi máu tham có thể dự đoán được. Đối phó với một quả phụ, không cần phải tâm tư tinh tế như thế. Ngày sau chúng ta đều phải cẩn thận một chút.
Hắn mặc dù không nói rõ, nhưng Lâm Cẩn Dung hiểu được, hắn bày bố cục, vất vả đã nhiều ngày, mặc dù chưa nắm được căn cứ chính xác Nhị phòng có tham dự vào việc này, nhưng xác thực đã đối với Nhị phòng sinh lòng nghi ngờ. Chẳng qua xuất phát từ tính tình cẩn thận, không dễ dàng nói ra, liền an bài hắn nghỉ ngơi:
Mệt mỏi mấy ngày rồi, ngủ đi, ngày mai sẽ biết kết quả.
Lục Giam lại đứng lên:
Ta đi đọc sách.
Lục lão ông nói, có thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều không hữu dụng. Hắn nhất định phải thi thật tốt, bằng không chỉ sợ càng chạy càng khó.