Chương 272: Băng Tiết
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2357 chữ
- 2020-05-09 04:31:07
Số từ: 2352
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lệ Chi nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, Thủy lão tiên sinh từ trong phòng Đại phu nhân đi ra, lại bị Tam phu nhân thỉnh đi. Sau đó, Sa ma ma lại tới nói là muốn thỉnh lão nhân gia hắn giúp lão thái thái khám bệnh. Cũng may lão nhân gia hắn tính tình tốt, dĩ nhiên là nửa điểm không hờn giận, nhóm phu nhân mời đi đều đi qua.
Lão tiên sinh tính tình tu dưỡng ngươi không phải không biết, cho tới bây giờ đều rất tốt.
Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống đọc quyển sách 《 vạn sự bốn mùa 》, biểu tình cũng không có dao động gì đặc biệt.
Lệ Chi ngược lại không nói gì thêm. Người sáng suốt đều biết, cả nhà nữ quyến trừ bỏ Lã thị ra, đột nhiên đều mắc bệnh, không phải đều ôm mục đích hỏi thăm sao? Vì hỏi thăm chuyện của Lâm Cẩn Dung, các nàng đều muốn thăm dò từ chỗ của Thủy lão tiên sinh mà thôi.
Lâm Cẩn Dung thấy Lệ Chi vẻ mặt rối rắm, không khỏi cười:
Nha đầu ngốc, ngươi lo lắng cái gì? Hắn là ai mời đến chứ?
Tất nhiên là Đào Thuấn Khâm tiến cử, Đào thị mời đến, đó là người có thể tin tưởng, sao có thể dễ dàng để người trong Lục gia tùy tiện đả động? Bản thân lo lắng vô ích, Lệ Chi cũng tươi cười.
Nhưng đảo mắt lại nghĩ đến, nàng dự đoán được Thủy lão tiên sinh là người của Đào gia, người khác không nghĩ ra hay sao? Đã nổi lên lòng nghi ngờ, càng không hỏi thăm gì được, càng là hoài nghi, tóm lại vẫn không tốt. Vì thế nụ cười ấy nháy mắt liền hóa thành vẻ lo lắng.
Lâm Cẩn Dung nói:
Ngươi sai người đến Thính Tuyết các thu thập một chút.
Nghĩ đến đêm qua đã Lục Giam tự dưng lại sang cách vách ngủ, Lệ Chi mang theo vài phần lo âu:
Thiếu phu nhân, lúc này làm như thế sợ là không ổn lắm? Tam phu nhân lúc trước vừa một mình tìm Nhị gia.
Đồ thị vốn thấy Lâm Cẩn Dung không thuận mắt, cơ hội tốt như vậy, sao có thể buông tha? Tìm Lục Giam làm cái gì? Trừ bỏ nói về chuyện này thì còn về chuyện gì nữa. Cho nên trong lúc đó, cho dù là không thể cùng phòng, cũng không thể đuổi người đi xa a.
Bảo ngươi làm thì đi làm đi.
Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi đến Đồ thị tìm Lục Giam làm cái gì. Bởi vì nàng biết, kế tiếp không bao lâu, chính là qua năm mới, là lúc nàng thành thân tròn một năm, Lục lão phu nhân đại khái cũng sẽ tìm Lục Giam. Sợ đi theo vết xe đổ của Lâm Ngọc Trân, đích tôn nối dõi căn bản không thể buông tha, không có người nào luôn kiên nhẫn chờ đợi nàng.
Lệ Chi bất đắc dĩ, tự dẫn người đi Thính Tuyết các quét tước bố trí.
Lâm Cẩn Dung tiếp tục cẩn thận nghiên cứu bản 《 vạn sự bốn mùa 》, từng chữ lướt qua trước mắt, nhưng không nhớ được một chữ nào, nhìn cái gì cũng không biết. Đang ảo não, chợt thấy mành bị người nhấc mạnh lên, quay đầu nhìn lại, là Lục Giam đang đứng ở cửa nhìn nàng, trời đầy mây khiến ánh sáng u ám, hắn lại vừa vặn đứng ở chỗ ngược sáng, nàng thấy không rõ thần thái của hắn. Lâm Cẩn Dung lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn cười:
Thủy lão tiên sinh đi rồi?
Ân.
Lục Giam bước nhanh tiến đến, giống như là muốn cùng nàng nói cái gì, nhưng cuối cùng lại chưa từng nói ra, chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng. Lâm Cẩn Dung liền buông sách trong tay, đứng dậy châm trà cho hắn.
Lục Giam nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng, chén trà kia ở trong tay chuyển đến chuyển đi, ánh mắt thỉnh thoảng đảo quanh trên mặt của Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cũng không nói gì, cúi mắt tiếp tục nhìn chữ trên sách. Ngoài phòng động tĩnh huyên nào lớn như vậy, cho dù hai người muốn giả bộ bất tỉnh đều không được, chỉ xem ai mở miệng trước, mở miệng ra sao, hoặc chính là cứ để vậy trôi qua, đợi đến thời điểm sự tình rốt cuộc không thể tránh né mới do từ miệng người khác thốt ra. Lửa trong chậu than thản nhiên đỏ bừng, lư hương làm bằng sứ men xanh tản mát ra mùi hương lan vô duyên vô cớ so với bình thường đặc hơn vài phần. Lâm Cẩn Dung nghĩ, cứ như vậy trôi qua cũng tốt, đợi cho Lục lão phu nhân, Lâm Ngọc Trân chính mồm nói với nàng cũng được, hiện giờ các nàng gây ra động tĩnh lớn như vậy, chính là để cho nàng xem.
Lại nghe Lục Giam đột nhiên hỏi:
Nàng thay đổi hương sao? Hơi đặc, không dễ ngửi như trước.
Lâm Cẩn Dung liền buông sách trong tay, không nói một lời đứng dậy mở lư hương, bỏ khối hương liệu ra. Một làn khói nhẹ trong lư hương kia hữu khí vô lực vòng quanh trên hai đầu ngón tay của nàng, dần dần tiêu tán đi.
Lục Giam nhìn nàng một lát, thanh thanh cổ họng:
A Dung.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn, lư hương cầm trong tay đặt mạnh lên án, thanh âm vô cùng thanh thúy vang dội, hơi có chút chói tai. Hai người đều ngẩn ra, Lâm Cẩn Dung nhanh chóng cúi mắt, dù sao đã sớm dự đoán được, muốn như thế nào liền như thế ấy, lập tức nhân tiện nói:
Ân?
Lục Giam nhìn lư hương, lại nhìn xem Lâm Cẩn Dung, nghe thấy tiếng
Ân?
rõ ràng mang theo vài phần cơn tức cùng không kiên nhẫn, lập tức có tính toán, cũng không nói toạc ra, chỉ nói:
Nàng yên tâm.
Lâm Cẩn Dung đột nhiên sinh ra một cỗ lửa giận, thản nhiên nói:
Yên tâm cái gì? Ta có lo lắng gì sao?
Trầm mặc một lát, cũng cười:
Chàng cũng yên tâm.
Thấy thần sắc của nàng nháy mắt thay đổi mấy lần, Lục Giam nhíu mày, ngữ khí cũng là tùy tiện nhẹ nhàng thêm vài phần:
Ta yên tâm cái gì?
Lâm Cẩn Dung không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm lư hương bằng sứ men xanh trước mặt nói:
Ta sẽ không làm người không hiền thục, không duyên cớ khiến chàng không có con nói dõi, ta cuối cùng sẽ thành toàn cho mọi người. Nhưng chỉ là, ai muốn khiến ta không có mặt mũi, ta sẽ khiến cho nàng cũng không có mặt mũi! Ta nói được thì sẽ làm được!
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng ý tứ của lời này đều là chỉ vào Đồ thị. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhằm vào Đồ thị.
Trong phòng một mảnh im lặng, tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở đều không nghe thấy. Hồi lâu, Lục Giam đứng dậy, đặt chén trà lên bàn, nói:
A Dung, nàng lại đây.
Bảo nàng qua thì nàng qua luôn sao? Dựa vào cái gì luôn bắt nàng phải chấp nhận hắn? Cho dù nàng lúc trước có chỗ không phải, nàng luôn ôm tình cảm nóng bỏng tha thiết đi đến trước mặt hắn, mà hắn hoài nghi nàng, đối đãi với nàng như vậy sao? Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía Lục Giam, vẫn không nhúc nhích, không nói được một lời, hàm răng càng cắn càng chặt, chuyện cũ trước kia như đèn kéo quân ào ra trước mắt, càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng không cam lòng. Nàng không sống tốt, hắn cũng đừng mong!
Lục Giam thở dài, đứng dậy hướng nàng đi qua:
A Dung, ta…
một chữ
Ta
vừa mới thốt ra miệng, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung mạnh xoay người hướng ra phía ngoài, lớn tiếng gọi:
Quế Viên, Quế Viên!
Tới đây!
Quế Viên vội vã tiến vào, đứng ở dưới mành, tròng mắt kinh hoảng đảo quanh:
Thiếu phu nhân có gì phân phó?
Lâm Cẩn Dung một tay chỉ vào Quế Viên, mắt nhìn Lục Giam:
Nàng…
Lục Giam trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức đột nhiên thay đổi sắc mặt, lớn tiếng đánh gãy lời Lâm Cẩn Dung:
Đi ra ngoài!
Một tiếng này của hắn quả quyết không có khả năng là đối với Lâm Cẩn Dung hô quát, Quế Viên sợ muốn chết, lại thấy Lâm Cẩn Dung không lên tiếng, cũng không dám nghe theo Lục Giam, lâm vào thế khó xử, nước mắt thiếu chút nữa mãnh liệt trào ra.
Ở lại.
Lâm Cẩn Dung mang theo vài phần đắc ý liếc về phía Lục Giam, nàng cũng không biết bản thân vì sao phải đấu khẩu vì cơn giận không đâu. Chỉ là nàng thấy hắn không vui vẻ, tâm tình trong lòng cũng thấy tốt hơn vài phần.
Lục Giam sắc mặt càng trắng bệch, trong thanh âm đã không còn lệ khí như vừa rồi, nhưng lại trở nên lạnh lẽo hơn:
Cút ra.
Quế Viên thiếu chút nữa thất thanh khóc rống, Quế ma ma từ ngoài mành với một bàn tay vào, chặt chẽ bắt lấy cánh tay của Quế Viên, mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài.
Sau đó ngó đầu vào, trắng bệch nghiêm mặt muốn nói gì đó với Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, nhưng lại không dám nói gì, chỉ lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngoài cửa sổ gió nổi lên, thổi trúng nhánh cây một trận xao động. Lâm Cẩn Dung mắt cũng không chớp nhìn bàn sơn son khắc hoa trong phòng, nhìn đến khi mắt lên men, thanh âm lạnh lùng hỏi:
Chàng thấy không được sao?
Hồi lâu, mới nghe thấy Lục Giam thấp giọng nói:
Sao nàng lại làm vậy…
Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung nghe thấy thanh âm đóng cửa nhẹ nhàng, thần kinh buộc chặt chợt thả lỏng. Chậm rãi đi đến bên tháp ngồi xuống, tùy tay cầm lên một chén trà, vừa mới đưa tới bên môi, đã nghĩ tới đây là Lục Giam vừa rồi uống qua, vô duyên vô cứ cảm thấy trên miệng chén có hương vị của hắn, không cần nghĩ ngợi đã hung hăng ném chén xuống đất
Lục Giam chưa đi xa, chỉ ngồi ở gian ngoài. Nghe thấy thanh âm đó, đám người Đậu Nhi tất cả đều run lên, lo lắng nhìn về phía Lục Giam. Đã thấy Lục Giam đang cúi mắt, xoay người ra bên ngoài, mới đi tới hành lang, Quế ma ma liền chạy ra, một phen kéo lấy tay áo hắn, thấp giọng năn nỉ nói:
Nhị gia, người chớ tức giận thiếu phu nhân, trong lòng nàng cũng khổ sở a.
Lục Giam không phát hỏa với Quế ma ma, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe bên trong Lâm Cẩn Dung cười lạnh:
Nhiều chuyện!
Nhất thời tức giận đến cả người phát run, dùng sức rút tay áo khỏi tay Quế ma ma, đi nhanh hướng ra ngoài. Trương ma ma mở cửa hơi chậm một chút, hắn liền hung hăng đá vào cửa, phát ra thanh âm ồn ã.
Trương ma ma sợ tới mức thất kinh, định bồi tội, Lục Giam cũng đã đi xa.
Lệ Chi dẫn người thu thập thỏa đáng trong ngoài Thính Tuyết các, đến khi xong xuôi đã là hoàng hôn, trong lòng nghĩ tới Lâm Cẩn Dung, không khỏi vội vàng chạy trở về. Mới đến cửa viện, liền thấy không khí khác thường, Quế ma ma cùng Quế Viên hết thảy không thấy tăm hơi, chỉ có hai người Đậu Nhi cùng Anh Đào lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó. Vì thế không khỏi hỏi nhỏ:
Thiếu phu nhân đâu?
Đậu Nhi một tay kéo nàng ra ngoài, đứng ở hành lang nhỏ giọng nói:
Cũng không biết vì sao ầm ỹ lên, thiếu phu nhân gọi Quế Viên đi vào, Nhị gia lại quát đuổi người ra. Sau đó Nhị gia ra gian bên ngoài ngồi, thiếu phu nhân ở bên trong ném này nọ, Nhị gia định rời đi, Quế ma ma chạy ra khuyên, thiếu phu nhân còn nói nàng nhiều chuyện, Nhị gia lúc ấy tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, ngoan tuyệt đá cửa viện một cước rồi bỏ đi.
Lệ Chi nhớ tới Quế Viên lúc xưa từng dính son lên sách của Lục Giam, trong lòng phát lạnh, không nói Lâm Cẩn Dung hồ đồ, chỉ hỏi:
Vậy Nhị gia giờ phút này đi đâu? Các muội có thể hỏi thăm được không?
Anh Đào nhỏ giọng nói:
Đầu tiên là hướng tới Tụ Hiền các, nửa đường lại đổi ý, sai Trường Thọ chuẩn bị ngựa, cưỡi ngựa ra phủ.
Lệ Chi nhân tiện nói:
Bảo người ta trông chừng, Nhị gia về thì bẩm báo.
Sau đó chính mình vén mành vào buồng trong.
Chỉ thấy Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước bàn trang điểm, trước mặt kim quang lung linh ánh ngọc, đem mọi trang sức đáng giá bày ra, cầm một khăn lụa, đang tinh tế chà lau một vòng tay bằng vàng ròng. Nghe thấy nàng tiến vào, cũng không quay đầu:
Ngươi đã trở lại?
Vâng.
Lệ Chi kiên nhẫn, cuối cùng nhịn không được tiến lên nói:
Người có nhàn tâm đùa nghịch này đó! Lúc này đây, người bên ngoài sẽ vừa lòng đẹp ý!