Chương 313: Hòa Thượng
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2292 chữ
- 2020-05-09 04:31:17
Số từ: 2287
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam đến Lâm gia, tất nhiên lại được một phen nhiệt tình chiêu đãi. Đào thị nghe nói Lâm Cẩn Dung sẽ theo Lục Giam lên kinh, vui mừng không thôi, càng thấy Lục Giam thêm thuận mắt, không khỏi lôi kéo Lâm Cẩn Dung nói nửa ngày, bên trong còn có rất nhiều lời nhắc đến con cái. Lại hỏi Lâm Cẩn Dung an bài Quế ma ma và Quế Viên như thế nào, Lâm Cẩn Dung biết được rốt cuộc không thể gạt nổi, liền thấp giọng nói.
Đào thị tức giận đến vỗ bàn, cả giận nói:
Cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, vừa khéo hôm nay cuối cùng ta đã hiểu rồi. Con đã từng hứa hẹn với nàng cái gì? Con đã từng cho nàng niệm tưởng gì chứ? Cho dù lúc trước động tâm tư, nhưng sau này cũng nên sửa đổi a, nàng là nô tỳ, không phải chủ tử nói như thế nào liền như thế ấy mà làm việc sao? Còn muốn như thế nào nữa? Đuổi nàng về đây, để ta dạy cho nàng biết thế nào là quy củ của nô tỳ.
Lại mắng Quế ma ma:
Những người khác nàng quản không được thì thôi, khuê nữ của mình cũng giáo dưỡng không xong, người ta biết sẽ nói Lâm gia không quy củ, uổng công mình vẫn đối đãi với mẫu tử họ như vậy, trông cậy các nàng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho con, thật sự là tức chết ta mà!
Lâm Cẩn Dung thở dài, thấp giọng nói:
Là lỗi của con.
Đào thị cao giọng nói:
Cái gì mà lỗi của con? Rõ ràng là ác nô không biết ân, không biết cảm tạ, đuổi người về đây, ta thế nào cũng phải giải tỏa ác khí này mới được.
Cung ma ma liền khuyên Đào thị:
Sự tình đã đến tình trạng này, nếu đuổi người về đây cũng không thỏa đáng. Người người đang ngó nghiêng, đừng để các nàng cuộn sóng lên là được rồi.
Nếu cần thiết, dùng một bát thuốc là giải quyết sạch sẽ.
Đào thị tức giận một hồi, tự trách một hồi, lại thấy Lâm Cẩn Dung thiếu người hữu dụng, ánh mắt quét trên mặt Xuân Nha đứng ở một bên, nói:
Để Xuân Nha đi theo con đi.
Xuân Nha lúc trước đã gả cho tiểu quản sự, hiện nay hai người đã trở thành trợ thủ đắc lực của Đào thị, việc trong việc ngoài đều do bọn họ chuẩn bị. Lúc trước nàng cũng chỉ định xin Hạ Diệp, không nghĩ tới Đào thị lại ban cho nàng Xuân Nha, Lâm Cẩn Dung sao có thể không biết xấu hổ đoạt trợ thủ đắc lực của Đào thị đi, liền nhân tiện nói:
Thôi, mẫu thân cũng không thể rời Xuân Nha tỷ tỷ. Bên kia con vẫn không sao, Mẫn Hành hỏi lão thái thái ban cho Sa ma ma, có bà giúp đỡ cũng tốt. Lão thái gia cũng muốn ban cho hai người, cũng đủ dùng rồi.
Đào thị rốt cuộc lo lắng, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định để Hạ Diệp cùng đi với Lâm Cẩn Dung:
Sa ma ma đã cao tuổi, có việc gì cũng sẽ nghĩ về Lục gia trước tiên. Hạ Diệp theo ta nhiều năm, từ trước đến nay ổn trọng, để nàng đi cùng con, cho dù không thể giúp đỡ đại sự, cũng có thể lúc tất yếu thay con quyết định. Vả lại, tiểu nhi tức xuất môn, không thể chỉ mang theo vài tiểu cô nương như Đậu Nhi được.
Xa xôi cố hương, Lâm Cẩn Dung tuy rằng muốn Hạ Diệp đi theo nàng, nhưng cũng muốn hỏi ý của Hạ Diệp, Hạ Diệp thật ra lại sảng khoái, nàng và nam nhân của nàng ở bên này, tuy rằng ngày trôi qua tạm ổn, nhưng cũng không thể so sánh với Xuân Nha, còn không bằng đi theo Lâm Cẩn Dung từng trải một chút, cũng để Đào thị nhớ tình, đối với người với mình đều có lợi, cớ sao không làm?
Một tiểu quan bát phẩm chậm rãi mang theo mười mấy nô bộc vào kinh, thật sự gây chú ý, dễ dẫn đến sinh sự, Lâm Cẩn Dung liền tính toán muốn nói với Lục Giam, bảo số người ở Lục gia bên kia giảm bớt một chút.
Ban đêm, từ Lâm gia trở về, đã gần đến canh hai. Lâm Cẩn Dung rửa mặt xong, đi ra sau bình phong, thấy Lục Giam khoác áo choàng ngồi trước kỷ trà, trên kỷ trà có đặt một cái bát, còn có trứng gà to tròn đặt trong đó.
Hắn nghiêm túc, Lâm Cẩn Dung ngược lại thập phần quẫn bách, đi đến bên người hắn ngồi xuống hỏi:
Muốn làm cái gì vậy?
Lục Giam cười cười:
Cùng nàng nhìn lòng đỏ đôi a. Không phải chưa thấy qua sao?
Vừa nói, vừa cầm trứng gà đập vào góc bát, rồi đổ vào trong bát.
Lâm Cẩn Dung xem qua, không khỏi đột phát kì tưởng:
Nếu được ấp, chẳng phải chính là hai gà con con?
Lục Giam mím môi cười:
Trứng lòng đôi không cần ấp, ấp cũng không được.
Chàng biết từ sách vở sao?
Lâm Cẩn Dung không nói gì, không phải nói chưa thấy qua sao? Như thế nào lại biết?
Lục Giam đem chiếc đũa chỉ vào lòng đỏ trứng trong bát:
Không phải, lúc trước ở thôn trang nhà nàng, nghe Thiết ma ma nói.
Khi đó hắn từ trong miệng Lâm Thế Toàn nghe nói Lâm Cẩn Dung hiểu được việc ứ điền, lại thấy nàng thường xuyên hỏi đến nông trang, còn ẩn ẩn bị nàng xem thường, có tâm tính thiếu niên, cảm thấy uất ức, tìm đọc [ tề dân muôn thuật ], phàm là điều không biết cũng muốn hỏi một chút, chỉ sợ thua kém tiểu cô nương như nàng. Có điều những lời này, hắn sẽ không nói với Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung làm sao biết được những tâm sự trong lòng hắn, liền nhắc tới chuyện Hạ Diệp:
Rốt cuộc cũng là một mảnh hảo tâm của mẫu thân ta, không thu nhận nàng sẽ thương tâm.
Lục Giam trên mặt tươi cười ngừng một chút, dùng khẩu khí thương lượng nói:
Trong phòng nàng có bốn nha hoàn, thêm Sa ma ma, đó là năm người. Ta bên kia còn có Trường Thọ cùng Trường Ninh, hơn nữa tổ phụ cho thêm Lục Lương cùng phu thê Lục Tùng, chính là 10 người rồi, đến bên kia còn mướn người gác cổng, đầu bếp, xa phu, thô sử ma ma, nàng cảm thấy thật sự cần thêm phu thê Hạ Diệp sao?
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn kiên định nói:
Ta đã đáp ứng mẫu thân ta.
Như Đào thị nói, Đậu Nhi các nàng cũng không thích hợp xuất môn làm việc, nếu không có phu thê Hạ Diệp, đến kinh thành nàng sẽ phải ỷ lại vào Lục Giam trong mọi chuyện, giống như tai điếc mắt mù, nàng không muốn, càng cảm thấy khủng hoảng.
Nàng chung quy vẫn không tin hắn. Lục Giam buông đũa, nhìn Lâm Cẩn Dung hồi lâu rồi nói:
Ta đi nói với tổ phụ, không cần để phu thê Lục Tùng đi theo.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi:
Cám ơn Mẫn Hành.
Lục Giam cúi mắt thản nhiên nói:
Chúng ta là phu thê, vốn không cần xa lạ như thế. Bất quá là hạ nhân trong phòng mà thôi, nàng cao hứng là tốt rồi.
Bị chuyện này xen vào, không khí thoải mái vừa rồi không còn sót lại chút gì. Hai người đều cảm thấy thiếu hứng thú, ôm tâm sự lên giường, thổi đèn trợn tròn mắt không ngủ được cũng không nói chuyện.
Lâm Cẩn Dung thấy vì chuyện này mà trở thành cứng ngắc cũng không có ý nghĩa, rốt cuộc hắn cũng đã đáp ứng yêu cầu của mình, liền nhẹ giọng nói:
Mẫu thân ta nói, lúc trước chàng lên từng đến Bình Tể cầu nguyện, nay chàng thi đỗ trở về, nên tới lễ tạ thần mới phải, bảo ta hỏi chàng khi nào thì rảnh.
Lục Giam trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng nói:
Mẫu thân cũng đã nói chuyện này, về tế tổ ở nhà cũ xong thì nói sau. Nàng có đi không?
Lâm Cẩn Dung nói:
Ta cũng ở trước mặt Phật tổ cầu nguyện, tất nhiên là đi rồi.
Nàng có hảo tâm, Lục Giam cũng sẽ không cố ý, liền thay đổi ngữ khí:
Nàng đã cầu nguyện cái gì vậy?
Chuyện này cũng không cần giấu giếm, Lâm Cẩn Dung nói:
Cầu nguyện chàng lên đường bình an, thi đỗ không lo, cả nhà bình an khoẻ mạnh.
Đồng thời cũng cầu Phật tổ phù hộ cho Ninh nhi, có thể đầu thai vào nhà lành, phú thuận an khang.
Lục Giam tâm tình trở nên rất tốt, hướng bên người nàng xê dịch lại, nhẹ giọng nói:
Ta cũng cầu nguyện, nếu ta có thi đỗ, mang nàng rời đi, trong lòng nàng vĩnh viễn có ta, an tâm cùng ta sống hạnh phúc, sinh nhi dục nữ, tương lai bạch đầu giai lão.
Lâm Cẩn Dung hồi lâu mới nhẹ giọng nói:
Nếu trong lòng ta có chàng, cũng không phải bởi vì chàng có thể thi đỗ. Trên đời này người phong quang dù sao cũng là số ít, cũng không thể bảo bọn họ không có ai thương sao?
Nàng có thể nghĩ như vậy, ta thật sự cao hứng.
Lục Giam đột nhiên nghiêng thân, đưa tay đặt lên tay nàng, thử thăm dò thấp giọng cười nói:
A Dung, ta thấy ta nên đến Bình Tể tự làm hòa thượng mới đúng.
Lâm Cẩn Dung bất động, cũng không nói gì, ngay cả hô hấp dường như cũng biến mất.
Lục Giam tâm một chút lại một chút trở nên lạnh lẽo, tay đặt lên lưng Lâm Cẩn Dung cũng càng ngày càng cứng ngắc, chỉ cảm thấy dưới thân có rất nhiều mũi nhọn, đâm vào hắn cả người đau đớn. Mỗi khi hắn hô hấp, liền cảm thấy phế phổi nhói đau, lại cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn, nặng trịch gắt gao treo ở cổ họng, làm cho hắn thống khổ đến cực hạn. Hắn cố sức thu hồi tay khỏi lưng Lâm Cẩn Dung, trầm mặc nghiêng người, hướng tới bên kia.
Lâm Cẩn Dung vẫn không có nửa điểm tiếng động, giống như cả người đều biến mất trong bóng tối.
Hồi lâu, Lục Giam không tiếng động thở dài, ngồi dậy chuẩn bị bước xuống giường. Vừa vén màn lên, một bàn run run vươn tới, nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo của hắn, rồi lại nhanh rụt trở về.
Lục Giam giật mình, nghĩ rằng đó là ảo giác. Lại nghe thấy tiếng Lâm Cẩn Dung nghiêng người, dường như đang xê dịch. Hắn đột nhiên cảm thấy mũi nhọn đâm vào người không thấy đâu nữa, vật treo nặng nơi cổ họng cũng biến mất. Hắn không thể tin được lặng lẽ vươn tay sờ vào trên giường, đụng đến chỗ Lâm Cẩn Dung vừa nằm, hiện giờ không có người, chỉ dư lại một mảnh ấm áp. Nàng hẳn là đang trốn vào trong góc. Nếu như nàng chưa từng kéo hắn, trốn hắn làm chi? Hắn mừng như điên, thử nói:
A Dung, vừa rồi là nàng kéo ta sao?
Lâm Cẩn Dung không đáp, lại xê dịch vào bên trong.
Lục Giam trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói:
Không phải nàng sao? Vậy thì, là cái gì sờ vào người ta vậy nhỉ, ta phải nhanh thắp đèn lên xem mới được. Nàng đừng sợ a.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Đương nhiên không phải ta, ta cũng không sợ.
Lời còn chưa dứt, liền rơi vào một cái ôm ấm áp, Lục Giam mừng rỡ như điên, không đầu không đuôi hôn lên mặt nàng, thấp giọng nói:
A Dung, A Dung, A Dung ngoan.
Hắn cao hứng, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu như vậy, cũng không biết nói lời dễ nghe. Lâm Cẩn Dung mắt ướt át, thật cẩn thận xoa gương mặt của Lục Giam, lại nhẹ nhàng đỡ lấy đầu vai hắn, đem mặt chôn vào vai hắn, nàng muốn hưởng hạnh phúc vài năm còn lại. Mặc kệ kết cục như thế nào, cũng để nàng hưởng thụ một chút tư vị thanh xuân, đến lúc đó rồi nói sau đi.
Lục Giam hơi choáng váng, cũng rất nhanh đã tỉnh táo lại trong sự kích động, hắn thật cẩn thận nâng mặt Lâm Cẩn Dung, đưa tay thay nàng lau lệ nơi khóe mắt, thấp giọng hỏi:
Vì sao lại khóc? Không thoải mái sao?
Lâm Cẩn Dung nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, đơn giản nghẹn ngào nói:
Đúng là không thoải mái, rất đau, chàng dùng sức a.
Lục Giam có chút luống cuống tay chân, giống như thiếu niên ngây ngô đang kích động, trong lòng lại tràn đầy vui sướng cùng chờ mong, vừa chua xót lại đau nhức, hắn dừng lại, nhẹ nhàng hôn thái dương Lâm Cẩn Dung bị nước mắt tẩm ẩm ướt, thấp giọng nói:
Là ta không tốt, ta hơi vội vàng rồi.