Chương 327: Không Tin


Số từ: 2410
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Ngoài cửa sổ mưa thu vẫn rơi không ngớt, lá cây bồ đào bị quật
Xoát xoát
rung động khiến trong phòng càng thêm lạnh lẽo, Lâm Cẩn Dung nắm thật chặt phi bào tố cẩm trên người, rũ mắt cầm ngân trâm chọn lựa bấc đèn.
Lục Giam ngồi ở đối diện, trầm mặc nhìn nàng. Dưới ánh nến, nàng da thịt ôn nhuận, mặt mày bình thản, nhưng hơi hơi mím môi tiết lộ cảm xúc chân thật của nàng. Mặc dù không thể nói là thực phẫn nộ, cũng là thập phần mất hứng. Nếu hắn không mở miệng, nói vậy nàng cũng sẽ không chủ động mở miệng, sự tình chung quy cần phải giải quyết, Lục Giam thở dài, hỏi:
Là oán trách ta lừa gạt nàng sao?

Lâm Cẩn Dung ngừng tay, giương mắt nhìn thẳng hắn:
Đúng.

Nàng trực tiếp như thế, Lục Giam nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, trầm mặc một lát, rồi nói:
Hiện nay việc quan trọng nhất chính là dưỡng thai, ta cuối cùng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi. Cùng nàng thương lượng, thì nàng lại không nghe.

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, tiếp lời hắn:
Cho nên đành phải ra hạ sách này. Ta tình nguyện lúc trước chàng đừng đồng ý với ta làm gì. Làm không được, thì cũng đừng đáp ứng.

Thật sự là hắn thất tín, Lục Giam cũng không biết phải biện giải thế nào, sau một lúc lâu lại nói:
Mở cửa hàng không đơn giản giống như nàng nghĩ, cửa hàng ở phố Phan Lâu, có nhà nào mà sau lưng không có người chống đỡ? Huống chi, trong kinh không thể so với Bình châu, làm gì cũng có luật lệ đi kèm, không phải muốn mở thì có thể mở, cũng không phải muốn kinh doanh tốt là có thể làm tốt.

Lâm Cẩn Dung vẫn nhìn hắn, nhìn khiến hắn không được tự nhiên, mới thật yên lặng nói:
Mẫn Hành nói đúng, xác thực không dễ dàng. Ta lúc trước cũng đã từng hỏi thăm, biết trong kinh mở cửa hàng khó khăn, nhưng đầy một cửa hàng trên phố Phan Lâu, một nửa là thương hành từ phần đất bên ngoài đến, vẫn có thể mọc rễ ở trong kinh thành, trở nên giàu có. Mấy phố phụ cận, cũng có vô số dân chúng, mở vô số tiểu điếm, sinh ý thịnh vượng, áo cơm không lo. Trong kinh quyền quý lớn nhỏ vô số, nhưng thực ra không phải từng nhà đều có thể kinh doanh. Lại luận đến luật lệ đi kèm, ta cũng không phải chưa từng bảo Tống Bằng đi hỏi thăm, nhờ người chỉ dẫn. Mặc dù ta chưa từng tự tay mở cửa hàng, nhưng chuyện đối ngoại từ trước đến nay luôn học hỏi, hiểu biết, vốn không đến mức luống cuống không chu toàn.

Lục Giam bị từng lời của nàng chọc thủng, trên mặt vẫn không lộ ra thần sắc xấu hổ, cũng hết sức bình tâm tĩnh khí nói:
Nàng nói đúng, nhưng không hẳn như lời nàng nói. Nàng phải biết rằng, bên này không thể so với Bình châu, trong cung tùy thời có người sẽ tới cửa hàng để khảo sát, không cho là không được. Còn có rất nhiều việc vặt khác, không thể không quan tâm.

Lâm Cẩn Dung thở dài, nói:
Ta đều biết, cũng đã có chuẩn bị, này cũng không ảnh hưởng đến ta. Trên đời này làm sao có chuyện tùy tiện suy ngẫm, vừa động thủ đã có thể thư thư phục phục hưởng phúc kiếm tiền dễ dàng? Mọi người đều khó khăn, ta cũng vậy, nhưng bận việc khiến lòng ta an tâm. Ta biết chàng muốn tốt cho ta, nhưng chàng thực không nên như vậy. Trong lòng ta thật sự không thoải mái.
Thật sự không thoải mái, người một phòng, những ai được nàng nể trọng, bị hắn nói hai ba câu liền đổ rạp qua đó.
Hắn không như vậy thì phải làm sao bây giờ? Nhìn xem nàng hai tháng nay đã gầy đến mức nào rồi? Lục Giam trầm mặc hồi lâu, nói:
Vậy ý của nàng là, cửa hàng này nàng không thể không mở sao?

Lâm Cẩn Dung nhìn hắn không nói một lời, nhưng biểu tình cùng ánh mắt đều biểu lộ thái độ của nàng.
Lục Giam cũng không nói nữa, biểu tình cùng ánh mắt cũng biểu lộ thái độ của hắn.
Hai người trầm mặc giằng co, ai cũng không thể thuyết phục ai, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dần dần nhỏ, lại nổi gió, gió lạnh từ cửa sổ ùa vào, thổi trúng ánh nến ở bên trong đột nhiên nhảy nhót, hai người không hẹn mà cùng vươn tay che ánh nến.
Lục Giam thừa cơ nắm tay Lâm Cẩn Dung, thành khẩn nói:
A Dung, coi như nhường ta, nàng đáp ứng ta được không? Để ta thanh thản ổn định đi làm việc, không phải lo lắng cho nàng.

Lâm Cẩn Dung cũng thành khẩn nói:
Nhị lang, đã đi bước đầu tiên rồi, chàng đáp ứng để ta thử xem được không? Ta tuyệt đối sẽ không thất bại. Ta biết nặng nhẹ, ta đối với hài tử trong bụng cũng đau lòng không kém gì chàng.

Lục Giam nhìn nàng, nàng cũng nhìn Lục Giam.
Sau một lúc lâu, Lục Giam buông tay nàng ra, mệt mỏi nói:
Nói thực ra, ta không rõ, vì sao nàng phải chấp nhất vì tiền tài đến vậy? Số tiền này không cần kiếm, chúng ta thoải mái sống qua ngày không phải tốt hơn sao?

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười:
Ta không phủ nhận, ta chấp nhất với tiền tài. Nhưng ta có lý do của mình.
Từ trước trong tay nàng có tiền liền vui vẻ, nhìn thấy rất nhiều tiền rơi vào khố phòng sẽ an tâm, cảm giác an tâm này thật tuyệt vời, lúc cầm mấy chiếc chìa khóa kia sẽ cảm thấy thực kiên định. Nhưng giờ phút này, tâm tình của nàng cùng suy nghĩ từ trước cũng có chút khác biệt. Nàng hy vọng mình có thể tiếp tục sống, hoặc nói là vô cùng khát vọng mình có thể sống sót, hơn nữa sống thật tốt.
Nhưng nhân sinh luôn phải phòng ngừa chu đáo mới phải, người thường không biết sinh tử, vậy mà cũng luôn lo lắng sẽ dẫn đến chiều hướng xấu, huống chi nàng đã biết việc sắp xảy ra, tính toán theo chiều hướng tệ nhất, phải chuẩn bị cho thật tốt. Vì vậy, ngoài an bài nhân lực hữu dụng ra, tâm tư nàng còn có niệm tưởng, nếu nàng mở cửa hàng này, tích đức làm việc thiện, có thể ông trời sẽ thương xót, phù hộ nàng cùng hài tử sắp sinh sẽ cùng nhau bình an vượt qua kiếp nạn kia hay không? Nếu như nàng thật sự bất hạnh chết đi, cũng hy vọng có thể kết thiện duyên cho hài tử này, bảo hộ hắn bình an khang thuận trưởng thành.

Lý do của nàng là cái gì?
Lục Giam nhướn lông mày, nghiêm túc nhìn nàng:
Ta biết cho tới bây giờ nàng vẫn mang theo chìa khóa, từ lúc tân hôn đã là như thế. A Dung, nàng chưa bao giờ thiếu tiền, đồ cưới của nàng tùy tiện đặt ở chỗ nào cũng không tính là thiếu. Huống chi nàng còn có ta có thể dựa vào.


Đây là cửa nhỏ nhà nghèo, từ nhỏ đã chịu khổ quen làm thần giữ của, có được hay không?
Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu nhìn Lục Giam, tươi cười xinh đẹp:
Ngũ tẩu ta, vừa mới gả vào nhà mẹ đẻ, cũng luôn mang theo chìa khóa bên người, bị nhóm tẩu tử cười nhạo liền thông suốt. Chê cười này, ngay cả Thận Chi đều biết, đêm trước khi ta xuất giá, hắn còn chỉ điểm ta, sợ ta bị chàng và người thân chàng cười nhạo. Nhưng ta chính là thích kiếm tiền a, trước khi thành thân chàng đã biết, thanh danh truyền xa rồi mà, lần đó chàng còn vội vã thay đổi sắc phục chạy tới nhà của ta……

Lâm Cẩn Dung vốn muốn điều tiết không khí, nhưng Lục Giam nhìn nụ cười của nàng, trong lòng thình lình có chút tư vị không phải:
Nàng cũng biết ta không phải có ý tứ này, ai mà không có ham thích riêng? Ta tích viết chữ tu bổ sách, nàng thích thổi sáo pha trà kiếm tiền, thành thân nhiều năm, đã khi nào ta ngăn cản nàng chưa? Ta không phải kẻ cổ hủ. Nhưng đây là thời kỳ đặc thù, nàng trì hoãn một chút thì có sao? Kiếm tiền ít đi một chút thì thế nào?

Đây mới là sự cố chấp của Lục Giam, Lâm Cẩn Dung nhìn dáng vẻ của hắn có chút phát điên, cũng không muốn cùng hắn ầm ỹ, nhân tiện nói:
Chàng cũng biết ta không phải có ý tứ này. Những gì chàng làm ta đều ghi tạc trong lòng, đa tạ chàng vẫn luôn dung túng ta.

Dừng một chút, vừa cười nói:
Không phải kiếm ít tiền đi, mà là không kiếm được rất nhiều tiền. Tú châu bên kia Tam ca đã bắt đầu bén rễ, hiện tại lại có Ngô Tương hỗ trợ, nếu có thể mở rộng cục diện bên này, đúng là cơ hội tốt, không nói ngày tiến đấu kim, ngày tiến thiên kim dù thế nào đều trốn không thoát đâu. Mẫn Hành nếu thật sự sợ, sợ cửa hàng của ta bị người khác nuốt trọn hoặc là bị khinh bỉ, cũng giúp ta tìm núi lớn để dựa vào a. Ta thấy hôm nay vị công tử gọi là Vinh Thất kia, hình như là nhi tử của Vinh Đại học sĩ? Có phải là vị quan của Thái Minh chúng ta không a? Ta nhớ rõ chàng đã nói, lão nhân gia hắn là người thương tiếc người cùng gia hương, có phải vậy hay không?

Hắn hỏi nàng lý do, nói cho nàng, nàng có hắn có thể dựa vào, nàng liền lôi chuyện tẩu tử nàng bị người cười nhạo là cửa nhỏ nhà nghèo, cùng hắn nói nhàn sự: Hắn nghiêm túc cùng nàng thương lượng, để nàng an tâm điều dưỡng, chậm rãi kiếm tiền sau, nàng liền cợt nhả cùng hắn thương lượng tìm Vinh gia làm chỗ dựa để buôn bán. Lục Giam bị tức tay chân phát run, tim đập thình thịch, nhịn lại nhẫn, ách cổ họng nói:
Nói đến nói đi, nàng bất quá là không tin ta mà thôi.

Lâm Cẩn Dung trên mặt tươi cười đột nhiên đọng lại.
Lục Giam tiếp tục nói:
Nàng không tin ta có thể cho nàng một cuộc sống tốt, nàng muốn kiếm nhiều tiền để lo liệu sau này, cho nên nàng mới như thế, có phải vậy hay không?
Nói tới đây, thần sắc của hắn trở nên thực nghiêm túc, bằng không không có cách nào khác để giải thích hành vi của Lâm Cẩn Dung. Nếu như nàng thật sự là người tính toán chi li, tham tài như mạng, hắn cũng không còn gì để nói, nhưng nàng thường xuyên làm việc thiện, mặc dù không phải tiêu tiền như nước, mà là ra tay có độ, nhưng đủ để chứng minh nàng không phải kẻ yêu tiền thành bệnh.
Có phải vậy hay không? Tin hay không? Hắn thật tình đối đãi với nàng tốt và việc hắn có thể bảo hộ nàng hay không, kỳ thật là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm mặt bàn sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam nghiêm túc đáp:
Chàng không cần làm ầm ỹ với ta, ta muốn sống hạnh phúc với chàng, không muốn cùng chàng tức giận, hy vọng mỗi ngày đều khoái hoạt vui vẻ. Nhưng cửa hàng này ta không thể không mở. Chàng còn nhớ rõ lúc trước Ngô Tương hỏi ta có chí hướng gì không? Lúc ấy ta không thể không biết xấu hổ mà nói ra, bởi vì không chắc có thể thực hiện được hay không, cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ. Hiện tại chỉ có hai chúng ta, ta cũng không sợ chàng chê cười, ta muốn xây dựng một nhà tình nghĩa, dựa vào lực lượng của bản thân giúp những nữ tử bần hàn như Hà thị, Cẩm cô, để các nàng không chịu lẻ loi hiu quạnh, bị người nhà ghét bỏ, thế nhân vắng vẻ, lánh xa đau khổ. Thân là nữ nhi, sinh ra ở nhà nghèo hèn, không phải lỗi của các nàng.

Lục Giam kinh hãi, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung thần sắc còn có chút khác thường, bởi vì tức giận mà môi đang mím chặt cũng chậm rãi trầm tĩnh lại.
Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc thả lỏng, liền nhẹ nhàng cầm tay hắn đặt trên bàn, thấp giọng nói:
Mẫn Hành, chàng là nam nhân, thường xuyên hành tẩu bên ngoài, kiến thức so với ta rộng lớn hơn, chàng vốn phải biết rõ hơn ta, bởi vì gia bần vô lực khiến bao nhiêu nam nhân nữ tử chịu khổ, nam nhân cũng đành thôi, nữ tử thì vô cùng đáng thương! Ta biết sức lực của ta rất nhỏ, cũng biết cần rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng đây vẫn là chí hướng của ta, giống như các chàng muốn kiến công lập nghiệp, nổi tiếng trong thiên hạ vậy. Hy vọng chàng có thể thông cảm ta.

Lục Giam đột nhiên kéo tay nàng ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, thấp giọng nói:
A Dung, nàng làm ta hổ thẹn.

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Lục Giam nói:
Nhưng mà, xây dựng nhà tình nghĩa đó là một đại sự, mất rất nhiều thời gian, cũng không cần gấp gáp, nàng nghe lời ta đi, chậm rãi trì hoãn một thời gian đi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.