Chương 34: Chuyện Xấu 3
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2483 chữ
- 2020-05-09 04:30:04
Số từ: 2478
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Hoàng di nương lập tức nhận ra Lâm Cẩn Dung bài xích, liền hướng nàng mỉm cười, nói:
Phu nhân, đã đến giờ cơm trưa, tì thiếp đi xem lão gia nơi đó thế nào.
Ta nay có nhiều việc phải lo nghĩ, không rảnh bận tâm lão gia, ngươi hầu hạ lão gia cho tốt chính là bổn phận của mình.
Đào thị hơi hơi gật đầu, để nàng rời đi.
Lâm Cẩn Dung thu liễm thần sắc nghi hoặc, cười hì hì đi đến bên cạnh Đào thị ngồi xuống, một tay giúp Lâm Cẩn Âm vén một ít tóc dài xõa xuống bên tai, một tay nắm tay Đào thị, nói:
Nàng ta sao lại ở đây?
Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Cẩn Âm âm thầm kéo kéo tay áo, lại nhìn Đào thị, Đào thị thần sắc vui vẻ giảm đi ba phần, thản nhiên nói:
Nàng ta sao, mấy hôm nay ngày ngày đều tới đây thỉnh an, ta khi nào rảnh thì nàng sẽ chờ tới khi đó. Ngũ thiếu gia cũng tới thỉnh an dù sớm hay muộn, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi. Ta nếu không để cho nàng ta vào phòng, cả nhà cao thấp chẳng phải sẽ nói ta ỷ vào mình đang mang thai mà ép buộc người khác?
Lâm Cẩn Âm cũng hiểu được Lâm Cẩn Dung lo lắng điều gì, vội nói:
Nàng ta thật sự quy củ, chưa từng làm loạn, mỗi ngày lưu lại cũng không lâu, đều đến giờ này sẽ rời đi, bằng không cũng sẽ không để nàng vào mấy ngày qua.
Nghe khẩu khí này, chắc hẳn thời gian này nàng cũng dõi mắt trông chừng.
Hoàng di nương dù muốn giữ quan hệ tốt với các nàng, cũng không nhất thiết phải gần gũi như vậy, tất nhiên là có điều gì khác. Lâm Cẩn Dung trong lòng ngờ vực vô căn cứ, cũng không dám trước mặt Đào thị tiếp tục truy vấn, chỉ cố nghiêm mặt ra vẻ không để tâm, khoa trương kể lại tình cảnh Lâm Thận Chi vừa rồi ở Thính Đào cư đọc sách viết chữ nhăn mặt cho Đào thị nghe, dỗ Đào thị vui vẻ.
Đào thị tay đang phủ lên bụng, tạm thời quên đi chuyện phiền lòng, cười vô cùng ngọt ngào:
Thất đệ nói đây sẽ là đệ đệ. Cũng không biết nó nói có đúng hay không đây.
Nhất định là đúng.
Hai tỷ muội đều cười nói với nàng, nhưng đều thấy trong mắt nhau một tia sầu lo.
Dùng xong cơm trưa, Đào thị mệt nhọc nghỉ trưa.
Lâm Cẩn Dung nói:
Nếu đã được ra ngoài, ta sẽ đi đến thỉnh an phụ thân.
Hoàng di nương nói rằng đến hầu hạ Lâm Tam lão gia dùng cơm trưa bất quá là lấy cớ mà thôi, Lâm Cẩn Âm cầm chặt tay muội muội, thấp giọng nói:
Hắn không ở nhà. Đến đây, chúng ta trò chuyện.
Hai tỷ muội dựa vào vai nhau, ngồi trên tháp bên cửa sổ đón ánh nắng mùa thu ấm áp dào dạt. Lâm Cẩn Dung theo bản năng có chút bất an:
Đã xảy ra chuyện gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Cẩn Âm toát lên bất lực sầu bi cùng lo lắng, lại gắt gao cố ngăn chận, ra vẻ thoải mái nói:
Không có gì, chính là sau này khi thương thế hồi phục, các bằng hữu thỉnh phụ thân tới dự tiệc, hôm nay lão bản thỉnh, ngày mai Tây gia thỉnh, thời gian này không hề nhàn rỗi. Mấy ngày hôm trước ban đêm còn say rượu, không thấy về nhà, mẫu thân vì mặt mũi tỷ đệ chúng ta, muốn giúp hắn che giấu, vì vậy mới cùng Hoàng di nương thân cận hơn một chút.
Lâm Cẩn Âm rốt cuộc ngượng ngùng nhắc đến thói xấu của phụ thân nhà mình. Nếu thật sự là say rượu, vậy cũng không phải chuyện gì quá đáng, lão thái gia thật sự trách cứ cũng chỉ tùy tiện mắng mỏ vài câu mà thôi, có gì liên quan đến mặt mũi tỷ đệ bọn họ mà phải cùng Hoàng di nương thân cận? Sợ là tình huống Lâm Tam lão gia sắp sửa nạp một mỹ thiếp sẽ xuất hiện, Lâm Cẩn Dung trong lòng băng giá, trừ bỏ điều này, nàng rốt cuộc không nghĩ ra còn có lý do nào có thể làm cho Đào thị cùng Hoàng di nương trở thành đồng minh. Thầm tính ngày, cũng là thời điểm không khác biệt lắm so với kiếp trước.
Nàng đột nhiên lại có chút buồn cười. Nhìn xem, cái gọi là Lâm Tam lão gia đối với Hoàng di nương thật tình chân ý, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi. Khi đó tức hận là vì Hoàng di nương chết, mới cố ý nạp mĩ thiếp chọc giận Đào thị, lúc này Đào thị có thai, Hoàng di nương sống thoải mái dễ chịu, hai nhi tử đều đang trưởng thành, lão nhân gia hắn vẫn nên hưởng thụ thì hưởng thụ đi. Hắn khi đó quả thật vì đau lòng tức giận trước cái chết của Hoàng di nương hay sao? Đối với Hoàng di nương mười mấy năm đau sủng, thật sự là vì hai chữ
tình yêu
hư vô mờ mịt kia ư? Không phải, Lâm Tam lão gia chẳng qua là tìm cớ vì bản thân vô năng háo sắc mà thôi.
Phu thê không hòa thuận, là Đào thị bá đạo khó hiểu phong tình, nhìn xem Hoàng di nương mềm mại ôn nhu, Đào thị sao không thể mềm mại một chút nghe lời một chút đây? Nhi tử nữ nhi bất kính với hắn, không có tiền đồ, là Đào thị không giáo dục tốt, bằng không nhi tử, nữ nhi của Đại phòng, Nhị phòng sao vừa có quy củ vừa có tiền đồ chứ? Hắn không có tiền đồ, đó là bởi vì thời vận không gặp may, Đào thị không phải là hiền thê, Lâm lão thái gia lui về quá sớm; Lúc này thì sao, hắn ở bên ngoài tìm hoa vấn liễu, phong lưu khoái hoạt, cũng là bởi vì Đào thị không ôn nhu, có bầu không thể hầu hạ hắn, Hoàng di nương lớn tuổi nhan sắc suy tàn, cũng không thể khiến hắn thỏa mãn.
Nam nhân a, vốn luôn khinh thường nữ nhân, kỳ thật còn không bằng tấm vải bó chân của nữ nhân.
Lâm Cẩn Âm thấy Lâm Cẩn Dung trên mặt tươi cười cổ quái nói không nên lời, trong lòng có chút sợ hãi, nhẹ nhàng chạm vào nàng:
Muội làm sao vậy?
Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, quay đầu chăm chú nhìn nàng nói:
Không có gì, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy, chúng ta không được để người khác hèn mọn chúng ta, không thể luôn trách móc người khác, oán trời trách đất. Còn có, người nào mình thấy không thuận mắt, không thể khiến hắn biến mất, coi như hắn không tồn tại đi.
Lâm Cẩn Âm đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn. Đây là ý gì đây, nhìn không thuận mắt, lại không thể khiến hắn biến mất, coi như hắn không tồn tại rõ ràng chính là chỉ Lâm Tam lão gia mà thôi. Vậy nếu gặp phải chuyện gì, vẫn là phụ thân các nàng, Lâm Cẩn Dung làm sao có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo thế này? Quả nhiên là bị dọa khiến cho hồ đồ rồi, Lâm Cẩn Âm chần chờ vươn tay sờ trán của Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung chủ động đưa trán áp vào lòng bàn tay của nàng, lại cười nói:
Ta không phát sốt. Ta nói thật, ta không còn nhỏ nữa, tuy rằng mọi người không nói, kỳ thật cái gì ta cũng biết. Nữ nhân kia có phải do Kim gia đưa cho hắn không? Nghe nói mỹ mạo như thiên tiên, biết ủ rượu, pha trà ngon, còn có thể làm thơ. Danh nhi tên là Nhược Hồng, có phải thế không?
Muội làm sao mà biết được? Người nào lắm lời nói loạn với muội?
Lâm Cẩn Âm quá mức sợ hãi.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Mọi người nghĩ rằng có thể giấu giếm được ta sao? Căn bản không thể. Trong nhà này từ trên xuống dưới đã sớm biết, chỉ gạt tổ phụ cùng tổ mẫu mà thôi.
Lời của nàng cũng không xem như lời nói dối, khi đó quả nhiên là như vậy.
Muội muội trưởng thành, lại hiểu chuyện, Lâm Cẩn Âm có chút vui mừng lại có chút chua xót, cúi đầu thở dài:
Thôi, về sau những lời nói vừa rồi nên đừng nên nhắc lại. Người ngoài nghe thấy được, đối với chúng ta cũng không tốt.
Hàm răng trắng nhỏ đều đặn của nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi hồng như cánh hoa, tức giận nói:
Đối với chúng ta thật ra hắn không có nửa điểm tồn tại, có điều không duyên cớ liên lụy chúng ta, thì thật không đáng.
Hiếm khi Lâm Cẩn Âm cũng sẽ biểu lộ sự bất mãn đối với Tam lão gia như vậy, Lâm Cẩn Dung cười, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh trong, đám mây trắng nõn, lá cây dưới ánh nắng mùa thu lóe ra kim quang, có một con chim không biết tên là gì từ tường viện cất cánh bay lên tận trời, tư thế tuyệt đẹp vô cùng nhẹ nhàng. Khi nào thì nàng mới có thể thoát khỏi nơi bé nhỏ như lòng bàn tay này, tự do tự tại ngao du trong trời đất?
Một bên Lâm Cẩn Âm lại khẽ thở dài:
Chuyện này sợ là không thể dễ dàng trôi qua. Nhưng Tam phòng chúng ta cũng đã đủ loạn, không thể loạn thêm nữa.
Chuyện này xác thực cũng không có gì rắc rối, Lâm Tam lão gia động tâm, Lâm gia cao thấp không ai ngăn cản, bất quá chỉ là một tiểu thiếp thân phận đê tiện, ai sẽ coi là việc lớn? Đại phòng, Nhị phòng cũng không thiếu nha hoàn mĩ thiếp làm ấm giường. Nếu Đào thị xua đuổi ý nghĩ kháng cự khỏi đầu, nữ nhân này cùng Hoàng di nương đúng là kỳ phùng địch thủ, các nàng tranh đấu, Đào thị vừa vặn nuôi dưỡng nhi tử nữ nhi an bình sống qua ngày, nhưng Đào thị rõ ràng luẩn quẩn trong lòng, còn cùng Hoàng di nương liên minh, điểm này thật khiến người ta đau đầu.
Chúng ta có thể làm gì đây? Cho dù là tổ phụ tổ mẫu biết, cũng sẽ coi đó là việc vặt bé nhỏ không đáng kể.
Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ xoa xoa trán, thấp giọng nói:
Kỳ thật muốn xem mẫu thân nghĩ như thế nào, bằng không một con dê là chăn thả, hai con dê vẫn là chăn thả, mà một đàn dê vẫn là chăn thả. Dê muốn ăn cỏ muốn đi ngủ, cùng với nàng cũng có liên quan gì đâu?
Nói xong nàng liền cảm thấy bản thân lỡ miệng, việc chăn dê, chính là năm đó khi nàng ở thần miếu chờ Lục Giam nghe thấy một nữ tử thú vị hảo tâm nói ra, lúc này thấy tình huống phù hợp, lại đã quên Lâm Cẩn Âm là một nữ tử khuê phòng sao biết được việc chăn dê là thế nào?
Lập tức Lâm Cẩn Dung trong lòng có chút hối hận, đang nghĩ tới muốn tìm mấy câu để nói qua loa, chợt nghe Lâm Cẩn Âm nói:
Gần đây muội làm sao vậy? Sao nói nhiều câu kỳ quái như vậy? Tuy rằng trên nữ giới viết như vậy, nhưng làm thê tử ai không có tư tâm? Ai có thể dễ dàng buông tha?
Nàng có thể mặc kệ, tình thế thân phận bức bách, không thể không lập gia đình, nàng gả đi cũng không thể phụ thuộc vào hoàn toàn nhà mẹ đẻ, nhi tử sinh ra để về sau săn sóc mình lúc về già, về phần trượng phu thì sao…… Nam nhân giống như Tam lão gia, thì cứ coi như là đồ chơi, lúc cần dùng thì dùng lúc không cần thì thôi, cần gì để ở trong lòng? Hắn thích tiểu thiếp, cứ để cho hắn cưới 8 người 10 người, náo nhiệt cho hắn chết. Nhưng lời này quá mức kinh thế hãi tục, không thích hợp với nữ tử ngoan hiền như Lâm Cẩn Âm, huống chi Lâm Cẩn Âm tương lai cũng không thể dùng được thủ đoạn này. Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh lên khóe môi:
Không có gì, chính là ngày đó nghe thấy Lục Luân nói những lời này, cảm thấy vừa vặn có thể dùng tới, liền lôi ra thôi.
Lâm Cẩn Âm sầu lo nhìn về phía nàng:
Tiểu tử hỗn đản Lục Luân kia không biết quy củ, muội không nên qua lại với hắn, nghe hắn nói bừa.
Lâm Cẩn Dung không lên tiếng, lại lần nữa giương mắt nhìn trời. Muốn bảo Đào thị an tâm, duy trì tình trạng hiện nay, không để mĩ thiếp kia vào cửa, nhưng nàng cùng Lâm Cẩn Âm thật sự không thể quản được chuyện trong phòng của Tam lão gia, phải làm sao bây giờ?
Vừa chớp mắt nhìn thấy Cung ma ma ngồi ở cửa phơi nắng thành thạo may váy xiêm y, Lâm Cẩn Dung vội hướng Lâm Cẩn Âm ra hiệu, cười tủm tỉm đi ra ngoài tìm Cung ma ma nói chuyện, nói bóng nói gió, chỉ muốn biết Đào thị đến tột cùng đang có chủ ý gì.
Cung ma ma nghe nói hai vị cô nương lo lắng việc này, mặc dù cảm thấy không tiện mở miệng, nhưng cũng có thể hiểu tâm tình của các nàng, liền nói phong phanh một chút cho các nàng nghe:
Cũng đừng quá lo lắng. Mấy ngày nay Cữu phu nhân cũng gửi thư nói với phu nhân không ít, phu nhân vẫn còn biết nặng nhẹ. Lúc này tất nhiên không thứ gì quan trọng bằng tiểu thiếu gia trong bụng nàng.
Lâm Cẩn Âm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lâm Cẩn Dung vẫn ẩn ẩn có chút bất an cùng bất lực, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trời xanh phù hộ mẫu tử Đào thị bình an, lại quyết định không có việc gì sẽ tới khuyên nhủ Đào thị.