Chương 381: Cơ Hội


Số từ: 2427
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Thế Toàn đem hết nội dung buổi đàm luận với Mai Bảo Thanh ra kể cho Lâm Cẩn Dung nghe, thử khuyên nàng:
A Dung, chuyện này muội thấy thế nào? Ta thấy, hắn nói cũng không sai, mọi người đều kiếm tiền, không ảnh hưởng đến cái gì, có lợi thì mọi người cùng hưởng.

Lâm Cẩn Dung nhận ra hắn hơi có chút động tâm, vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu:
Ta nói phải đợi Mẫn Hành trở về lại cùng hắn thương lượng, kỳ thật chính là lấy cớ thôi. Phiêu lưu quá lớn, ta sẽ không tham dự.

Lâm Thế Toàn có chút khổ sở:
Nếu muội lo lắng bọn họ ở bên trong phá rối, làm loạn, thì không cần phải vậy, không ai dám ở trước mặt thủ hạ Mai Bảo Thanh làm xằng làm bậy.

Lâm Cẩn Dung thở dài:
Không phải vì duyên cớ này, ta chỉ là cảm thấy sinh ý này không thích hợp.
Nàng không thể nói quá chi tiết, lại càng không dám nói ra nguyên nhân chân chính. Nếu nói Nhị phòng chưa từng tham dự đến chuyện này, nàng có lẽ còn có thể thử một lần, nhưng nếu biết Nhị phòng có chen chân vào, sao nàng dám dễ dàng nếm thử đây?
Lâm Thế Toàn trầm mặc một lát, nói:
Ta muốn tham dự.

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nhìn Lâm Thế Toàn, muốn từ trên mặt hắn nhận ra quyết tâm của hắn đến tột cùng là lớn bao nhiêu, nàng có thể ngăn trở hắn hay không. Lâm Thế Toàn cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười, thoải mái đem mặt đối diện với nàng, để nàng xem đủ.
Lâm Cẩn Dung có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi:
Được rồi, nếu ta nhất định phải khuyên Tam ca, nếu sinh ý này tốt nhất đừng làm, huynh sẽ nghe vào bao nhiêu?

Lâm Thế Toàn không cần suy nghĩ:
Có lẽ sẽ nghe một nửa.

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Một nửa?

Lâm Thế Toàn gật đầu:
Vốn thì ta sẽ tận lực vay tiền độc chiếm một chỗ, hiện tại sao có thể nhường cơ hội cho người khác.

Hắn quyết tâm đã định, Lâm Cẩn Dung không có biện pháp. Nàng không muốn bắt buộc hắn, hắn cũng không nên dựa theo ý chí của nàng mà làm việc, nhân sinh của hắn là độc lập. Trừ phi nàng có thể đưa ra căn cứ chính xác trực tiếp, chứng minh rằng cọc sinh ý này nhất định không thể làm, nếu không hắn sẽ vẫn muốn làm. Giống như một người chưa được ăn một món này, nàng nói cho hắn biết không thể ăn, hắn cho dù là lúc ấy nghe lời… Qua đi cũng sẽ buông lỏng, một khi có cơ hội, hắn vẫn sẽ nếm thử.
Lâm Thế Toàn cười:
Đừng nhìn ta như vậy, giống như ta nhất định sẽ phải bù tiền vậy. A Dung… Đây là lần đầu tiên ta và muội ý kiến không gặp nhau, nhưng ta…… Cho dù là phải bồi thường, cũng là chuyện bình thường, người làm ăn, ai không từng như vậy chứ? Cho dù là thế, ngày sau ta cũng có thể kiếm tiền trở về từ chỗ khác.

Đây xem như là một quá trình mà người làm sinh ý không thể tránh khỏi, bất quá là bồi tiền mà thôi… Về sau lại kiếm trở về là được, Lâm Cẩn Dung cũng thoải mái:
Ta hiểu được. Bất quá muốn thỉnh Tam ca vô luận như thế nào nghe ta một lời, mặc kệ sinh ý gì, vĩnh viễn đều không cần đem hết tiền tài quăng vào đó, nên chừa lại một chút.

Lâm Thế Toàn lúc này mới nở nụ cười:
Đó là đương nhiên, mặc kệ thế nào, đồ cưới để lại cho Lưu Nhi ta sẽ không động vào.

Lưu Nhi bưng trà tiến vào, mặt đỏ hồng nói:
Ca ca… Huynh lại đang nói lung tung gì đó, ta nói rồi ta không lấy chồng đâu.

Lâm Cẩn Dung kéo tiểu nha đầu bảy tuổi mặc áo ngắn màu hồng, được Đào thị nuôi dưỡng không công mập mạp, cử chỉ lại đoan trang này vào trong lòng:
Đúng, không lấy chồng, nhường ca ca muội trước, trừ phi hắn cưới tẩu tử vào cửa đã.

Lưu Nhi tựa vào trong lòng Lâm Cẩn Dung, thưởng thức con thỏ Lâm Cẩn Dung kết bằng vải lụa, cười giống như một đóa hoa:
Dù sao ta cũng học từ hắn mà.

Nhắc tới hôn sự của mình, Lâm Thế Toàn thật sự đau đầu, đứng dậy nhìn nhìn ngoài cửa sổ:
Sắc trời không còn sớm, A Dung ta đưa muội cùng Nghị Lang trở về.

Đào thị bế Nghị Lang tiến vào, lưu luyến ý bảo Cung ma ma cầm bốn cái bao đầu gối lại đây:
Đây là thứ mà hai ngày nay chúng ta vẫn làm … Lót bông rất dày, để cho cô cô và con dùng, bằng không mỗi ngày quỳ trên mặt đất hồi lâu, không đợi tang sự xong xuôi, chân đã hỏng rồi.

Lâm Cẩn Dung trong lòng cảm động:
Không câu nệ việc lớn việc nhỏ, nương luôn thay con suy nghĩ chu đáo.

Đào thị chụp nàng một cái:
Phải đi thì nhanh đi đi… Sắc trời càng ngày càng tối, nếu không đi sẽ thành tâm điểm để người ta nói.

Lục Kiến Trung được Lục Thiệu nâng dậy, kéo quỳ hai chân chết lặng khó khăn ở trong linh đường vòng vo hai vòng, thấy máu cuối cùng đã lưu thông, liền ý bảo Lục Thiệu bồi hắn đi ra ngoài, nhẹ giọng cười lạnh:
Con có nghe nói không, Lâm Thế Toàn hôm nay cùng Mai Bảo Thanh ở chung một chỗ, nữ nhân kia lại vừa vặn trở về nhà mẹ đẻ. Con phải chú ý, cẩn thận nàng làm chuyện xấu, cơ hội này thật hiếm có, con không nghe người ta nói, nàng chính là dựa vào một cửa hàng bán bảo hóa nho nhỏ ở kinh thành mà đã kiếm được không ít tiền tài rồi. Một cây quạt bán 8 vạn tiền, đây là sinh ý gì chứ?!

Lục Thiệu nghiến răng nghiến lợi:
Nàng dám! Nếu nàng dám làm hỏng chuyện này, ta cùng nàng thế bất lưỡng lập.

Lục Kiến Trung thở dài:
Nhìn xem bộ dạng con thế này, không cần thiết phải như vậy? Ngày mai con đi gặp Mai Bảo Thanh, hỏi hắn hạn thấp nhất là một cỗ, như vậy hạn cao nhất là vài cổ chăng?

Lục Thiệu trừng mắt nhìn:
Phụ thân?

Lục Kiến Trung đập nồi dìm thuyền, phi thường có khí thế nói:
Không làm sẽ không làm, muốn liền thì phải làm lớn, cơ hội như vậy không nhiều lắm, Mai Bảo Thanh làm sinh ý, còn chưa từng bị thất bại. Đến lúc đó chúng ta trong tay có bảo hóa, mặc kệ là xử lý ngay tại Đình huyện làm cho người ta cũng tốt, hoặc là tự mình mở cửa hàng cũng tốt, đều là chuyện vẹn toàn. Tổ phụ con để lại cho chúng ta mấy cửa hàng ở Thái Minh phủ kia, phải dựa vào đó mới có thể xem như ổn thỏa.

Lục Thiệu cười nói:
Phụ thân nói đúng, con nhất định làm tốt chuyện này.

Một hòa thượng tai to mặt lớn béo tròn cười tủm tỉm hướng Lục Kiến Trung đi tới, Lục Kiến Trung đẩy Lục Thiệu một phen:
Đi thôi, con đi đàm luận với Đại sư chuyện sửa tháp, cần phải trước khi Đại bá phụ con trở về mà quyết định xong xuôi mọi việc, ta đi nhìn xem tổ mẫu con.

Lục Thiệu lĩnh mệnh rời đi, cười mắng hòa thượng béo kia:
Ta nói mà, hòa thượng chỉ ngồi không, qua trưa sẽ không ăn cũng có thể to lớn thế này, thật sự là làm khó cho Đại sư mà.

Béo hòa thượng kia cười nói:
Còn không phải thí chủ bố thí cơm rất ngon sao, tiền bố thí lại nhiều……
Hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều không cần nói gì thêm.
Lục Thiệu chạy hai ngày ở bên ngoài, cuối cùng hỏi thăm tin tức đã trở lại:
Mai Bảo Thanh đáp, nói như vậy, có thể chiếm đến mười cổ
(cổ này nằm trong từ cổ đông)
, nhưng nếu chúng ta có dư tiền, cũng có thể thêm hai cổ nữa. Ta hỏi hắn bên kia có ý tứ này hay không, hắn chưa cho câu trả lời thuyết phục, nhưng hai ngày nay Lâm Thế Toàn đang chuẩn bị tiền.

Mười cổ đó là một trăm vạn tiền, chân chính không phải là một số lượng nhỏ, nếu chưa từng phân gia, Lục gia đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà hiện tại thất linh bát lạc, chỉ dựa vào mỗi tài lực của Nhị phòng là không được, trừ phi hắn rút ra tài chính quay vòng trong cửa hàng, Lục Kiến Trung trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi đi đến Vinh Cảnh cư.
Lâm Cẩn Dung đang hầu hạ Lục lão phu nhân uống thuốc, thấy hắn tiến vào, vội đứng lên thi lễ, quy củ nói:
Nhị thúc phụ.

Lục Kiến Trung hướng nàng gật gật đầu, cùng Lục lão phu nhân hỏi han ân cần một lúc, rồi hòa khí nói:
Nhị chất tức, hai ngày trước nghe nói thân gia phu nhân không thoải mái, không biết hiện tại sức khỏe của Đào thị thế nào? Lâm Cẩn Dung ngầm nói thầm một tiếng, cười nói:
Tạ Nhị thúc phụ quan tâm, gia mẫu bất quá là bị cảm phong hàn thôi, đã sớm khỏe lại rồi.


Vậy là tốt rồi.
Lục Kiến Trung cười ha ha, nhàn thoại việc nhà nói:
Không biết Nhị chất tức có nghe nói không, Mai Bảo Thanh lần này muốn ở Bình châu liên hợp mấy nhà chúng ta, trù khoản mua thuyền vận chuyển bảo hóa.

Lâm Cẩn Dung biết hắn phái người theo dõi nàng, ngẫm nghĩ lại, kia cũng không có gì, chủ yếu có thể là hắn phái người theo dõi hành động của Mai Bảo Thanh, biết Lâm Thế Toàn cùng Mai Bảo Thanh có tiếp xúc, nàng lại vừa mới trở về nhà mẹ đẻ. Nếu Nhị phòng biết nàng cùng Mai Bảo Thanh ở trà tứ một mình gặp mặt, nhất định sẽ nói ra ngay trước mặt Lục lão phu nhân, làm sao còn chờ đến hiện tại để thử nàng. Vì thế mỉm cười:
Hồi Nhị thúc phụ, chất tức không có nghe nói.

Lục Kiến Trung liền ném một ánh mắt
Ngươi định dỗ quỷ chắc
cho nàng, nói:
Thật không? Chẳng lẽ là thân gia chưa từng được mời đến? Đây chính là cơ hội tốt. Một vốn bốn lời. Nếu không, con đi hỏi tổ phụ, bá phụ của con, nếu bọn họ nguyện ý, ta sẽ giật dây?

Lâm Cẩn Dung đứng dậy thi lễ:
Tạ Nhị thúc phụ, tổ phụ ta đã sớm nói qua, không được để con cháu Lâm gia tham dự kinh doanh.

Lục Kiến Trung hít hai khẩu khí:
Vậy cũng thật tiếc nuối a. Vậy nhóm con thì sao?

Lâm Cẩn Dung nói:
Mẫn Hành không có ở nhà, chuyện lớn như vậy ta không dám làm chủ.

Nữ nhân âm hiểm khẩu thị tâm phi, Lục Kiến Trung vốn không thật sự quan tâm nàng rốt cuộc có làm hay không, mà là có mục đích khác, nhân tiện nói:
Nhị chất tức, ta có việc muốn nói với lão thái thái, con…………

Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy lui ra ngoài.
Xuân Nha thấy nàng nửa đường trở về, vội hỏi:
Chuyện gì vậy?

Lâm Cẩn Dung cầm quả bóng vải nhiều màu đùa với Nghị Lang:
Nhị lão gia có việc muốn nói với lão thái thái.
Nhất định là muốn dỗ lão thái thái lấy tiền ra để hắn đầu tư vào sinh ý của Mai Bảo Thanh, còn lo lắng nàng ở đó sẽ phá hư, kỳ thật nàng thật sự sẽ không làm như thế.
Lục Kiến Trung ba hoa chích choè nói một lúc, quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân thấp giọng cầu xin:
Nương, đó là một cơ hội tốt, tương lai vận chuyển hàng hóa trở về, cửa hàng của Tam đệ chúng ta cũng có thể bán, đối với mọi người đều có lợi.

Lục lão phu nhân cúi mắt không nói, hồi lâu sau mới đáp:
Không được có chủ ý với Tam đệ con, không cho con vay tiền hắn, cũng không cho con bảo hắn theo con bỏ tiền ra. Hắn không thể so sánh với con và Đại ca con, ta và phụ thân con chỉ hy vọng hắn có thể giữ lại điền trang, thu được chút địa tô là đủ rồi. Tiền chung, ta được phụ thân con nhờ vả, thì sẽ giữ gìn cho hắn, phân chia vào tay huynh đệ các con, các con muốn làm cái gì, là chuyện của các con, ta không thể tự tiện đưa ra cho mình con dùng.

Lục Kiến Trung trong lòng có tư vị nói không nên lời, run run miệng, chảy lệ nói:
Hóa ra mẫu thân vẫn đều đối đãi với con như thế? Sao con lại có chủ ý với Tam đệ chứ? Chuyện này nếu tham gia thì mọi người đều có lợi, làm sao lại là chuyện của một mình con được?

Lục lão phu nhân thản nhiên nói:
Con hẳn nên đối xử tốt với bọn họ. Nếu con thật sự cần, lấy vốn riêng của ta đi, ta cho con mượn.
Quay đầu mệnh lệnh Sa ma ma:
Lão Sa, lấy hai ngàn lượng bạc cho Nhị lão gia.
Lại hỏi Lục Kiến Trung:
Đủ không? Không đủ thì ta cũng không có nhiều.


Đa tạ mẫu thân, sao con có thể nhẫn tâm lấy tiền của mẫu thân? Con còn phải đưa cho lão nhân gia người mới đúng.
Lục Kiến Trung quy củ lui ra, một khi đã như vậy, cũng đừng trách hắn không khách khí, vì thế khi làm tang sự, bàn tay cũng vươn ra hành động.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.