Chương 390: Thủ Lễ


Số từ: 2326
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Linh đường nơi nơi thông gió, chậu than cũng khó mà cháy mạnh, đúng là lạnh lẽo đến cực hạn. Một trận gió thổi qua, khiến Lục Giam rùng mình một cái, hắn đẩy Lục Luân đang bồi ngồi ở một bên, mí trên mí dưới dường như đang đánh nhau:
Ngũ đệ, nhanh đi ngủ.

Lục Luân lúc trước đã gác hai đêm, tuy rằng ban ngày có thể nghỉ ngơi, nhưng rốt cuộc vẫn là điên đảo ngày đêm, cả người mệt mỏi không chịu nổi. Bị Lục Giam đẩy một cái, gió lạnh vừa thổi thì tỉnh táo lại, dùng sức xoa xoa mắt, lười biếng vặn thắt lưng:
Không có gì, ta ngồi một lát.
Lại ôm bụng nói:
Đói bụng, ta đi tìm chút đồ ăn, Nhị ca muốn ăn cái gì?

Lục Giam nói:
Khuya rồi, bọn hạ nhân cũng mệt mỏi một ngày, có cái gì tiện thì cứ lấy đi.


Được.
Lục Luân ngoắc gọi gã sai vặt lại đây, đang định phân phó gã sai vặt đi phòng bếp, đã thấy chủ tớ ba người Lâm Cẩn Dung thắp đèn lồng, cầm theo thực hộp đến đây, không khỏi nhướn lông mày, vui rạo rực nghênh đón:
Nhị tẩu, tẩu làm đồ ăn gì ngon vậy?
Vừa nói, tay đã vươn ra thực hộp trong tay Anh Đào.
Lâm Cẩn Dung không khách khí vỗ hắn một cái, nói:
Ta cũng không chuẩn bị cho đệ.

Lục Luân chặt chẽ ôm thực hộp không buông tay, cợt nhả, ánh mắt ai khẩn nói:
Nhị tẩu, chỗ Nhị ca ăn thừa thì cho ta đi……

Sớm biết rằng lúc này lo lắng, làm sao còn cố đi vào đường chết đây? Đúng là nửa điểm không có hối cải. Lâm Cẩn Dung nhìn thấy bộ dạng khẩn khoản kia của Lục Luân, càng thêm tức giận, sầm mặt không mở miệng. Lục Giam dĩ nhiên đi tới nói:
Cái gì ăn thừa chứ, không câu nệ bao nhiêu, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau ăn là được.

Lục Luân đắc ý dào dạt hướng Lâm Cẩn Dung chớp mắt:
Vẫn là Nhị ca ta tốt hơn.
Rồi tự mở, kinh hô:
Là canh hầm, nhìn đã thấy ngon rồi, đói chết ta!

Lục Giam cười, đưa một ánh mắt trấn an cho Lâm Cẩn Dung, ý bảo Anh Đào:
Bày bát đũa ra.

Anh Đào an bài bát đũa, mới rót một chén qua cho Lục Giam, Lục Luân đã tự cầm thìa, nhanh chóng ăn hết như gió cuốn mây tan, Lục Giam cũng bất quá mới ăn hai miếng mà thôi. Mọi người nhìn trợn mắt há hốc mồm, Lục Giam liên tục nói:
Đệ ăn chậm một chút, không có ai cướp của đệ mà.

Lâm Cẩn Dung ngồi ở một bên lạnh lạnh nói:
Hắn sợ có người cướp của hắn đó.

Lục Luân có chút ngượng ngùng, vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, nói:
Ở trong quân…… đã thành thói quen.

Lâm Cẩn Dung làm ra vẻ thiên chân khó hiểu:
Thân binh của tướng quân đại nhân, cũng cần cướp đoạt lương thực sao?

Lục Luân ngực nhảy dựng, khẩn trương cười gượng nói:
Tướng quân và chúng ta cùng ăn cùng ở, chưa bao giờ tỏ vẻ đặc thù.

Lục Giam không rõ lắm, cười nói:
Vị Hùng tướng quân này thật đúng là hiếm có.

Lục Luân cảnh cáo nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, Lâm Cẩn Dung khinh thường trừng lại hắn, đối mặt với Lục Giam, đều tươi cười:
Đúng là hiếm có.

Lục Giam sớm đã nhận ra có sóng ngầm khởi động giữa hai người, nhưng cũng không nói ra, dường như không có việc gì ăn hết đồ ăn trong bát, phân phó Lục Luân:
Đệ đi về trước nghỉ ngơi, ta có việc muốn nói với Nhị tẩu đệ.

Lục Luân vò đầu bứt tai, không biết hai người có thể nói tới chuyện của mình hay không, đã thấy vẻ mặt Lục Giam không cho cự tuyệt, bất đắc dĩ đành phải đứng dậy cáo từ. Nhưng cũng không trực tiếp trở về sân viện của mình, ngược lại hướng tới chỗ lạnh lẽo phía bắc.
Anh Đào thu thập sạch sẽ mang theo Song Phúc lui ra ngoài:
Thiếu phu nhân, nô tỳ chờ ở bên ngoài.

Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, đem miên bào dày dặn đưa cho Lục Giam:
Mặc vào. Trời lạnh như thế cũng không biết mặc nhiều một chút.

Lục Giam thuận theo khoác miên bào, đeo lại dây kết:
Nàng và Ngũ đệ có chuyện gì vậy? Sao hắn lại đắc tội với nàng?

Hiện nay không phải thời điểm nói chuyện này, Lâm Cẩn Dung cười:
Không có gì. Cố ý trêu hắn thôi. Vừa rồi công công bảo ta đi qua hỏi sự tình trong nhà…···

Rõ ràng là đáp cho có lệ, Lục Giam nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, chỉ thay nàng vuốt lại tóc, ôn nhu nói:
Mệt mỏi một ngày sớm trở về nghỉ ngơi đi. Sáng mai ta đến thăm nàng và Nghị Lang.


Đừng để bị cảm lạnh.
Lâm Cẩn Dung ra linh đường, phân phó Anh Đào:
Ngươi đi nhìn xem, Ngũ gia có trở về sân hay không, nói với hắn ngày mai sau giữa trưa tới gặp ta.

Anh Đào lĩnh mệnh rời đi, Lâm Cẩn Dung trở về Vinh Cảnh cư. Rửa mặt xong, Anh Đào tiến vào phục mệnh:
Thiếu phu nhân, Ngũ gia không trở về, nô tỳ hỏi thăm một chút, không ai biết hắn đi đâu.


Bảo người trông chừng, xem khi nào thì hắn trở về, sáng mai nói với ta.
Đúng là kẻ không biết sợ chết, Lâm Cẩn Dung tức giận đau lòng, một đêm trằn trọc, nửa đêm mới ngủ được, trời chưa sáng đã dậy rồi. Anh Đào tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thấp giọng nói:
Thiếu phu nhân, Ngũ gia là nửa canh giờ trước mới trở về. Hắn nói với người khác, hắn luôn luôn ở linh đường cùng Nhị gia.

Lâm Cẩn Dung tâm tình càng không tốt, chịu đựng ủ ấm Nghị Lang, mạo hiểm giá lạnh đi gặp Lục Kiến Tân. Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân không giống nhau, hắn đối với nhi tức là thần hôn định tỉnh, phải đúng hạn tới, tuyệt đối không thể kéo dài nửa bước, nếu có việc gấp hoặc là sinh bệnh, ma ma thể diện bên người phải đi qua thỉnh tội mới được. Nghị Lang lần đầu tiên thỉnh an hắn, Lâm Cẩn Dung cũng không dám có gì chậm trễ.
Đến bên ngoài, ngọn đèn chung quanh dĩ nhiên đã sáng lên, hạ nhân lặng yên không một tiếng động lui tới đưa nước thêm than, Phương ma ma lại đây, thấy mẫu tử Lâm Cẩn Dung đứng ở hành lang, vội hỏi:
Phu nhân là đã sớm dậy rồi, lão gia còn đang rửa mặt, thiếu phu nhân chờ trong chốc lát.
Lại thay Nghị Lang đem áo choàng nhỏ kéo chặt, khe khẽ thở dài.
Lâm Cẩn Dung lại đợi một nén nhang, mặt đều lạnh có chút chết lặng, mới nghe thanh âm Lục Kiến Tân vang lên:
Thỉnh Nhị thiếu phu nhân và Tứ tiểu thiếu gia tiến vào.

Lâm Cẩn Dung ôm Nghị Lang bộ dạng phục tùng rũ mắt đi vào, thay Nghị Lang hướng Lục Kiến Tân dập đầu:
Nghị Lang gặp qua tổ phụ.

Nghị Lang đã sớm bị ép buộc tỉnh dậy, hài tử này cũng là nhu thuận, chỉ mở to một đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn xung quanh, cũng không khóc nháo. Lục Kiến Tân thấy hắn ngọc tuyết đáng yêu, tinh thần vui vẻ, tuy nói không thể so với tôn tử ruột thịt đặc biệt yêu thích đau lòng, nhưng cũng không phản cảm, tư thế từ ái, vươn tay tiếp nhận:
Tổ phụ ôm một cái.

Lâm Cẩn Dung đưa Nghị Lang qua, nói:
Vừa mới tỉnh ngủ, có lẽ sẽ không ngoan lắm.

Lục Kiến Tân ôm Nghị Lang vào trong ngực ngắm trái ngắm phải, nói:
Rất khá. Nghe nói tằng tổ phụ hắn đã ban thưởng danh, gọi là Sâm có phải vậy không?

Lâm Ngọc Trân tiếp lời:
Lão thái gia nói, Sâm, ngô gia chi bảo.

Lục Kiến Tân sờ sờ khuôn mặt của Nghị Lang, nâng cằm, Lâm Cẩn Dung nhanh tiếp nhận lại Nghị Lang, chỉ nghe Lục Kiến Tân thản nhiên nói:
Khá lắm, giáo dưỡng cho tốt. Hắn còn nhỏ, ngày sau không cần tới sớm như thế.

Lâm Cẩn Dung vội quỳ gối hành lễ:
Tạ thể tuất của công công.

Lục Kiến Tân cười nói:
Là tôn tử của ta mà, quy củ tuy phải giữ nhưng cũng muốn đau lòng săn sóc.

Lâm Cẩn Dung lại lên tiếng:
Thỉnh công công yên tâm, nhi tức nhất định sẽ giáo dưỡng hắn thật tốt.

Lục Kiến Tân đứng dậy nói:
Dọn điểm tâm đi.

Lâm Cẩn Dung đem Nghị Lang giao cho Phan thị, bước nhanh tiến lên, bố trí cơm canh, cẩn thận hầu hạ. Lục Kiến Tân theo quy củ không nói gì, im lặng dùng xong điểm tâm rồi bảo:
Nhị lang tức, con đi an bài một chút, sai người đến nhà cũ, thỉnh bốn vị tộc lão lại đây, nói, ta có việc muốn thỉnh giáo.

Lâm Ngọc Trân hơi hơi có chút đắc ý, Nhị phòng muốn thỉnh tộc lão làm việc, trừ phi là tình huống đặc thù, bằng không phải cẩn thận thỉnh a, làm sao có khẩu khí giống như Lục Kiến Tân chứ? Có việc muốn thỉnh giáo, còn muốn bọn họ chủ động tới cửa, đây là khác nhau giữa đích tôn và Nhị phòng! Tuy nói là đang có đại tạng, nhưng đúng là không thể so sánh!
Lâm Cẩn Dung nói:
Vâng. Nhi tức lập tức đi an bài.

Lục Kiến Tân gật gật đầu:
Đi đi, cùng đi thỉnh an lão thái thái.

Ra cửa viện, liền thấy Lục Giam, Lục Kiến Tân ôn hòa gọi hắn đến bên cạnh, thấp giọng hỏi, một đội người chậm rãi sắp xếp đội, hướng tới Vinh Cảnh cư. Trên đường gặp nhiều hạ nhân, có người tiến lên hành lễ vấn an, Lục Kiến Tân nhất nhất hòa khí trả lời, còn quan tâm hỏi tình huống của đối phương, thân thể như thế nào, thật sự là không có nửa điểm kiêu ngạo xa cách, lại hòa ái, dễ gần.
Lục Kiến Trung mắt buồn ngủ mông lung, đang khép hờ mắt dùng thuốc xoa bóp, chợt thấy Tống thị xốc mành tiến vào nói:
Nhanh, nhanh, Đại ca một nhà già trẻ hướng tới Vinh Cảnh cư thỉnh an lão thái thái. Lão thái thái chưa dậy, toàn gia đều đang chờ ở hành lang. Lão Tam bên kia cũng vội vàng đi rồi.

Lục Kiến Trung bị hù lập tức ngồi xuống, không khỏi vô cùng nổi giận, thấp giọng mắng nói:
Tính tình của lão Đại thật đáng giận! Trời sinh luôn thích giả bộ! Chính hắn muốn giả bộ cũng đành thôi, tức nhất là muốn lôi kéo người bên ngoài cùng nhau khổ sở!
Ai chẳng biết lão thái thái bệnh nặng ốm yếu, buổi sáng đều phải ngủ nhiều một lát, bọn họ đi thỉnh an đều là tới kịp thì sẽ đến, không kịp sẽ không đến, dù sao là thăm qua thôi, nhiều năm qua cũng không có ai nói một tiếng không phải. Nay Lục Kiến Tân đi đầu như thế, có thể thấy, ngày sau sẽ không có ngày lành mà.
Tống thị luống cuống tay chân đi hài cho hắn, lại sửa sang đồ tang:
Cứ thế đi.

Lục Kiến Trung mặc xong, đám người Lục Thiệu cũng chạy đến, Nguyên Lang, Hạo Lang đều mắt buồn ngủ mông lung theo phía sau, Khang Thị ôm Lực Lang trong lòng bởi vì không ngủ đủ nên oa oa khóc lớn, mọi người đều là bộ dạng sầu mi khổ kiểm. Lục Kiến Trung thở dài, không thấy Lã thị, liền hỏi Lục Thiệu:
Thê tử của con đâu?

Lục Thiệu do dự một chút:
Sức khỏe nàng không tốt……


Không tốt?! Không phải đã sớm sang tháng rồi sao? Nàng đây là muốn bị ăn mắng sao! Nhanh bảo nàng đến!
Lục Kiến Trung một bụng cơn tức không có chỗ phát tác, trước liền giận chó đánh mèo với Lục Thiệu.
Tống thị vội khuyên nhủ:
Đừng tức giận, đừng tức giận. Chạy nhanh đi đi.

Một đám người vội vàng đuổi tới Vinh Cảnh cư, lão thái thái còn chưa dậy, Lục Kiến Tân đang cùng Lục Kiến Lập nói chuyện. Lục Kiến Trung vội vàng đi qua, bồi cười nói:
Đại ca, huynh tới sớm vậy. Ta nghĩ sức khỏe của mẫu thân vốn không tốt, không dám tới quấy rầy……

Lục Kiến Tân sầm mặt thấp giọng nói:
Lão Nhị! Không phải ta nói đệ, lễ tiết không thể bỏ! Sức khỏe của mẫu thân không tốt, làm con càng phải cẩn thận để bụng mới là hiếu đạo! Hiếu đạo cũng không phải là bắt tại bên miệng tùy tiện nói ra.
Ánh mắt vừa liếc, phát hiện Lã thị vội vàng từ sau đi tới, không khỏi hơi hơi cười lạnh:
Chúng ta làm trưởng bối nên làm gương tốt, bằng không chính mình cũng chưa làm tốt, sao có thể trách tiểu bối không hiểu quy củ? Lại khiến cho người ta chê cười!

Lục Kiến Trung thầm nghĩ xui xẻo, giận mà không dám nói gì, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lã thị một cái.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.