Chương 394: Bất Bình
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2335 chữ
- 2020-05-09 04:31:38
Số từ: 2330
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lão đại đúng là thành tinh mà!
Đợi đến khi đêm dài nhàn tĩnh, Tống thị đau lòng khó nhịn cùng Lục Kiến Trung tính sổ:
Lão Đại nói với lão Tam, nghe thì dễ nghe, thoạt nhìn cũng tốt, nhưng lại là lợi ích của bọn họ, mà chúng ta thì chịu thiệt. Trùng kiến tông học, tông học từ lúc lão thái gia còn sống đã từng sửa chữa một lần, đến bây giờ cũng mới chỉ được một nửa, sửa chữa một chút cũng không tốn bao nhiêu tiền, thỉnh tiên sinh đến dạy, có thể mời đến người nổi danh đặc biệt nào đây, chào giá cao mời tiên sinh, còn không phải giống như một quản sự có năng lực trong cửa hàng sao?
Nói về tế điền, hai nhà bọn họ vốn nhiều tiền, tùy tiện chia đôi là được, mỗi nhà mua năm khoảnh. Nhưng còn chúng ta thì sao? Mười khoảnh này phải lấy bạc trắng ra mua, hiện tại giá cũng không còn được lợi so với những năm trước, dĩ nhiên đã tăng 3, 4 lần rồi. Cuối cùng nói bọn họ cung ứng cơm canh trong học đường, chúng ta mua đất thì làm cái gì? Không phải là chuyên môn tiếp tế cho tộc lão sao? Tính ra tính vào, tính toán dừng ở chúng ta trên người! Lão Đại thật sự là tính tẫn tính tuyệt! Ưu việt đều thuộc về hắn, dựa vào cái gì nha?
Tống thị hiếm khi có thời điểm không thể bình tĩnh nổi như thế, càng nói càng tức giận:
Bọn họ hai nhà liên hợp bắt nạt chúng ta! Căn do đều vì Lục Giam!
Lục Kiến Trung đã bình tĩnh trở lại từ phẫn hận không cam lòng, hắn thật cẩn thận đè thuốc dán trên hai khớp đầu gối của mình, thản nhiên nói:
Hiện tại nói những lời này thì có gì hữu dụng? Lão Đại những năm gần đây càng ngày càng âm hiểm giả dối. Ta thật muốn nhìn xem, thiếp thất đến phía sau kia rốt cuộc sẽ mang theo bao nhiêu hòm xiểng trở về? Ta nghĩ, vài thứ kia kiếm được từ lúc phụ thân còn sống, khi đó chưa ra ở riêng, cũng nên nhập vào tiền chung đi?
Tống thị cười:
Chàng nghĩ thật hay, nếu hắn mang đồ rách nát trở về thì sao, những thứ tốt đều âm thầm ẩn dấu, chàng có thể thế nào?
Lục Kiến Trung ngửa mặt nằm im không nói, sau một lúc lâu rồi hỏi:
Hôm nay có biết nguyên nhân vì sao Lục Giam cùng Ngũ lang cãi nhau không?
Lục Luân lúc này còn chưa về nhà. Tống thị không dám nói rõ, chỉ hàm hàm hồ hồ đáp:
Không có, Ngũ lang đại để là trên người không thoải mái, vẫn ngủ đổ mồ hôi.
Lúc trước khóc tang mở tiệc chiêu đãi tộc lão, Lục Luân vẫn không lộ diện, nàng nói dối bảo là Lục Luân bị bệnh cho qua.
Lục Kiến Trung cũng không để trong lòng, chỉ nói:
Hắn mà cũng bị bệnh sao? Tiểu tử này thân mình khỏe mạnh cường tráng, ngày ấy ta đánh hắn, hắn không có việc gì, ta thì mệt mỏi đau nhức hai ngày a.
Tống thị còn mong Lục Luân tương lai kiến công lập nghiệp, thay Nhị phòng có được phong quang, huống chi là nhi tử của mình, lại là ấu tử
(con trai út)
, tuy rằng cũng có lúc tức giận, nhưng cũng là tâm từ mẫu, liền ôn nhu nói:
Tính tình của hắn mặc dù quật cường, cũng là hết sức chân thành, hiếm khi về nhà, rất nhanh lại rời đi chàng cũng đừng so đo với hắn! Ngược lại sẽ khiến người khác chê cười.
Lục Kiến Trung mang theo vài phần hèn mọn, từ trong lỗ mũi hừ một câu:
Chê cười?! Ta thấy hắn cùng với Lục Giam và Lục Thiện ngược lại còn thân thiết hơn so với hai thân ca ca của hắn, tính tình này cũng không biết là giống ai, đúng là một kẻ ngốc! Kiếp trước là ta thiếu nợ của hắn mà!
Tống thị không nhiều lời nữa, cúi đầu yên lặng làm việc.
Cửa nhẹ nhàng gõ hai cái, ma ma ở gian bên ngoài thấp giọng nói:
Lão gia, phu nhân, Đại gia lại đây.
Lục Kiến Trung hừ một tiếng, Tống thị vội giương giọng nói:
Bảo hắn tiến vào.
Lục Thiệu tiến vào, quy củ hành lễ thỉnh an, còn chưa đứng vững, Lục Kiến Trung cũng đã nói:
Lại phát sinh chuyện gì?
Lục Thiệu tiến lên nhỏ giọng nói hai câu.
Lục Kiến Trung mạnh ngồi xuống, hóa ra hai việc mà Lục Kiến Tân cùng Lục Kiến Lập phải làm này, đều là được lão thái thái cho phép, còn lấy tiền chung ra trợ cấp, nói cách khác, kỳ thật Nhị phòng cũng coi như hết lực, nhưng mỹ danh lại do Đại phòng, Tam phòng chiếm toàn bộ, hắn chỉ là người bỏ ra nhiều tiền nhất mà thôi.
Tống thị mắt choáng váng.
Rất không công bằng. Lục Thiệu thật sự tức giận:
Nếu không, chúng ta cũng đi nói với lão thái thái về chuyện ruộng đất, nếu Đại phòng, Tam phòng đều được trợ cấp, chúng ta cũng nên có, không thể nặng bên này nhẹ bên kia!
Lục Kiến Trung nghẹn uất trong lòng, oán giận không cam lòng, cũng không có thể nói ra trước mặt nhi tử. Trầm mặc hồi lâu, lại chậm rãi nằm trở về:
Không được đi! Chắc chắn là phải ăn mệt rồi.
Vì sao?
Lục Kinh theo sát sau đi vào:
Hẳn là nên xử lý mọi việc công bằng? Tổ mẫu có thể nào giúp đỡ bọn họ bắt nạt tính kế chúng ta như thế?
Lục Kiến Trung thản nhiên nói:
Nên đưa mắt nhìn xa một chút, chúng ta lúc này đi nháo loạn với tổ mẫu con, phàm là vừa mở miệng, nhắc tới tiền tài, vừa vặn sẽ trúng kế của Đại bá phụ con. Ngay từ đầu hắn cũng không có yêu cầu chúng ta bỏ tiền xuất lực, là ta chính mình mở miệng muốn tham dự, qua đi nếu ta lại vì chuyện này đi tìm tổ mẫu con, đó là keo kiệt, lật lọng, tính kế, trong lòng bà sẽ mất hứng, chỉ vì chút tiền, tranh chút khẩu khí, lại đánh mất thanh danh, không có lời.
Nếu hắn tính toán chi li, chẳng phải như ý nguyện của Lục Kiến Tân sao!
Lục Thiệu cùng Lục Kinh liền đều lặng im, một lát, Lục Thiệu nói:
Nhưng mà phụ thân, Mai Bảo Thanh bên kia thúc giục, chút tiền ấy ngày thường thì không nhiều lắm, nhưng vào thời điểm này còn có chút khó khăn. Hiện tại giá đất không thể so với từ trước, mười khoảnh ruộng tốt ít nhất cũng phải hơn một ngàn mân tiền. Nếu không, mua một phần đất trung đẳng thôi?
Lục Kiến Trung ánh mắt trừng lớn:
Con ngốc sao? Cái kia có thể dỗ được người chắc? Con muốn vừa tiêu tiền lại bị mắng chửi ư? Ngu xuẩn!
Rồi cắn răng nói:
Như thế nào cũng phải chịu đựng, cố gắng xoay xở mọi chỗ. Đến cuối năm, chẳng phải các nơi hiệu buôn đều phải đến quyết toán sổ sách? Bắt đầu từ ngày mai, con đi chung quanh thúc giục, nói chúng ta muốn thu tiền mua nghĩa điền!
Lục Thiệu nghĩ một lát, cười nói:
Được.
Thu tiền mua nghĩa điền, cái cớ thật tốt, thuận tiện cũng truyền thanh danh của Nhị phòng ra ngoài.
Tống thị bổ sung thêm một câu:
Khi nào thì xử lý Phạm Bao? Cứ để như vậy, chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Tuy nói vẫn đều có người trông chừng, nhưng khó tránh khỏi cũng có lúc ngủ gật, không chừng đã sớm đứng về phía bọn họ.
Lục Kiến Trung mỉm cười:
Sợ cái gì? Ta chờ lão Đại động thủ mà! Rất nhanh thôi, tính tình của lão Đại thường gấp gáp, hắn mới mở miệng nói mua tế điền, không chờ đến mấy ngày, hắn sẽ yêu cầu đem sản nghiệp danh nghĩa phân cho mọi người, khi đó là ngày chết của Phạm Bao!
Một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, đèn đuốc bị lắc lư hai cái, chiếu trên mặt hắn lúc sáng lúc tối, nụ cười ấy cũng có vẻ phá lệ hàm hậu thành thật.
Một nhà mấy người lại bàn bạc thương lượng hồi lâu, Lục Kiến Trung bảo hai nhi tử trở về:
Sắc trời không còn sớm, sáng mai còn phải chịu sự ép buộc của Đại bá phụ các con, đều đi nghỉ ngơi đi.
Lục Thiệu cùng Lục Kinh hành lễ rời khỏi, Lục Kiến Trung im lặng sau một lúc lâu, nhịn không được cười lạnh:
Ta đã nói mà, lão thái thái cũng quá bất công rồi! Bà hiểu rõ nhất chính là lão Đại, sợ nhất lão Tam thiếu tiền, nhiều năm qua cũng chưa từng thay đổi!
Tống thị cũng cảm thấy ủy khuất, nhiều năm qua, rõ ràng là bọn họ hầu hạ lão thái gia cùng lão thái thái, nhưng chưa từng nhận được bao nhiêu thật tình. Nhưng chút oán giận này Lục Kiến Trung nói được, hai nhi tử có thể nho nhỏ oán giận, nàng làm nhi tức đều không thể nói, liền chỉ yên lặng nhẫn nhịn, khuyên nhủ:
Tuổi bà đã cao, khó tránh khỏi có lúc hồ đồ.
Lục Kiến Trung tức giận đau lòng:
Không tranh bánh bao tranh khẩu khí, lão Đại cũng thật quá đáng!
Tống thị khuyên nhủ:
Ngủ đi, ngủ đi.
Thay hắn đắp chăn, xoay người nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, trở về phòng của mình, gọi nha hoàn ma ma thân cận bên người tới hỏi:
Ngũ gia đã trở lại sao?
Ma ma kia nói:
Lúc trước còn chưa trở về, đợi nô tỳ đi xem.
Tống thị ngồi vào trước bàn trang điểm, chậm rãi chải đầu, nhớ tới Lục Luân, nhịn không được lại thở dài, hài tử này tuổi thực không nhỏ, vẫn muốn hắn đón dâu, nay lại có đại tang, mọi việc không tiện, nhưng không thể mặc kệ, lại làm sao bây giờ?
Ma ma kia đi rồi vẫn chưa trở về, nàng mệt mỏi cả ngày, liền ngáp dài nằm lên giường, đang mông lung, chợt nghe Khang Thị bên ngoài khẽ gọi:
Bà bà, bà bà.
Khang Thị không thể so với Lã thị, chưa bao giờ là người kinh hoảng nhiều chuyện, trễ như vậy còn tìm nàng, nhất định là có đại sự. Tống thị khốn ý toàn tiêu, vội vàng sờ soạng tìm ngoại bào khoác thêm:
Chuyện gì?
Vừa mới ngồi dậy, Khang Thị đã mang theo hàn khí đi vào, vẻ mặt khó xử, trước khi nói không quên đuổi nha hoàn ma ma đi, dựa vào sát nhỏ giọng nói:
Ngũ thúc đã trở lại, cũng không nói thế nào, thế nhưng toàn thân mùi rượu, bất tỉnh nhân sự.
A! Rốt cuộc sao lại thế này? Có bị ai thấy không?
Tống thị cả kinh kêu lên một tiếng đổ mồ hôi lạnh, hơi có chút chân tay luống cuống, trong lúc đại tang, Lục Luân lại làm ra chuyện tốt thế này! Không phải là bị Lục Kiến Tân nắm lấy, chọc thủng cột sống sao! Lão thái thái cũng sẽ không buông tha, nhất định không tránh khỏi bị đánh đòn.
Khang Thị vội đỡ lấy nàng, thấp giọng nói:
Bà bà an tâm một chút chớ sốt ruột, không có nhiều người biết. Là một vị huynh đệ trong tộc mang về, gọi là gì nhỉ, hình như là Lục Tích. Hắn khá tỉnh táo, trước bảo người ta tiến vào tìm Tam Lang, Tam Lang dẫn người mở cửa nách, lặng lẽ đón người vào, dọc theo đường đi không gặp ai cả. Giờ phút này đã an trí thỏa đáng, uống canh giải rượu. Nhưng phải để phòng vạn nhất, chỉ sợ không cẩn thận sẽ để người ta nhìn thấy, phát sinh sự tình gì đó. Cụ thể là chuyện gì xảy ra, còn phải chờ Tam Lang trở về mới biết được.
Tống thị xoa trán thở dài, nói:
Nói với bên ngoài là Ngũ lang bị bệnh, phải nghỉ ngơi hai ngày. Con cẩn thận an bài, đừng để lộ tin tức, nói cho Tam Lang biết, không có việc gì thì không cần nói với phụ thân.
Khang Thị đáp ứng, rời đi an bài. Tống thị ngồi ngốc trong chốc lát, vẫn là một lần nữa mặc đồ, đi thăm Lục Luân thế nào. Lục Luân quả nhiên say rối tinh rối mù, tuy đã được lau rửa qua, trong phòng vẫn tràn ngập mùi khó ngửi. Ma ma hầu hạ cười làm lành nói:
Ói ra một bồn lớn.
Tiểu súc sinh không hiểu chuyện, không tuân thủ quy củ! Tống thị vừa tức vừa hận, dùng sức véo mặt hắn hai cái, Lục Luân vô tri vô giác, ngủ mê man. Khang Thị thấy thế, vội khuyên nhủ:
Bà bà, Ngũ thúc say quá rồi, cái gì cũng không biết, người cũng đừng thương tâm, chờ hắn tỉnh lại rồi mắng hắn cũng không muộn.
Tống thị thu tay, ngồi ở chỗ thông gió, nói:
Tam Lang tại sao còn chưa tới?
Đang nói, Lục Kinh đã đến, trước hướng trên giường Lục Luân liếc mắt một cái, thấp giọng nói:
Mẫu thân, chuyện hôm nay may mà có Lục Tích, bằng không mất mặt rồi.