Chương 402: Biến Chuyển
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2351 chữ
- 2020-05-09 04:31:39
Số từ: 2346
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Kiến Trung đánh đến khi mệt mỏi, tê liệt ngã xuống ngồi thở trên ghế.
Lục Luân miệng mũi chảy máu, tóc tai hỗn độn, nhưng vẫn là thẳng tắp quỳ gối ở chính giữa phòng, hắn không có biểu tình gì dư thừa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gạch đá thanh chuyên, thậm chí không thèm nâng lên nhìn chỗ khác một cái.
…… Ngươi có cái gì muốn nói với ta không? Người ở chung một chỗ với ngươi, đến tột cùng là loại người nào? Bọn họ muốn làm cái gì? Ngươi nói hay không nói?
Lục Kiến Trung hy vọng, nếu Lục Luân có thể nói ra chút lời hữu dụng nào đó, có lẽ còn có thể có cơ hội chuyển biến……
Lục Luân lại vẫn một mặt trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng đáp một câu:
Hắn là đại ca của con, hắn là ân nhân cứu mạng của con, những cái khác, con không có gì để nói.
Lục Kiến Trung không thèm nhắc lại, chỉ mị mắt tinh tế đánh giá Lục Luân. Sắc trời sáng rõ, chiếu tỏ mặt mày Lục Luân, cặp lông mày của hắn đúng là chân truyền từ Lục lão ông a, Lục Kiến Trung thở dài, ngửa đầu tựa vào ghế, cũng không nói nữa.
Có người ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ hai cái, Lục Kinh thử thấp giọng nói:
Phụ thân?
Lục Kiến Trung giật mình một cái, cố lên tinh thần nói:
Tiến vào.
Lục Kinh mặt trắng như tờ giấy, cầm theo một thực hộp chân tay run rẩy đi vào, thò đầu ra nhìn Lục Luân rồi đi lướt qua người hắn, nhỏ giọng nói:
Phụ thân, không còn sớm, nhịn một đêm rồi, ăn chút gì đó rồi nói sau?
Lục Kiến Trung nhìn hắn một cái, hắn nhìn lại Lục Kiến Trung, ánh mắt hai phụ tử thấu hiểu. Lục Kiến Trung
Ân
một tiếng thấp cơ hồ không thể nghe thấy, Lục Kinh run chân run tay mở ra thực hộp, từ tầng thứ nhất lấy ra bát cháo chay và vài cái bánh bao chay:
Hiện tại phòng bếp cũng chỉ có mấy món này.
Lục Kiến Trung trầm mặc nhìn cháo chay và bánh bao trước mặt, tuy rằng tiếp nhận bát đũa Lục Kinh đưa qua, nhưng không động thủ, chỉ dùng khóe mắt liếc Lục Kinh. Lục Kinh gật gật đầu, rồi khuyên nhủ:
Phụ thân, trời có sập xuống cũng phải ăn no bụng mới có khí lực, ăn rồi nói sau.
Bát cháo này cùng bánh bao thực an toàn, không có gì nguy hiểm. Lục Kiến Trung cúi đầu, múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng lại buông xuống, hắn tình nguyện bị đói.
Lục Kinh nhìn Lục Luân vẫn cúi đầu, im lặng không tiếng động, thanh thanh cổ họng, thấp giọng nói:
Phụ thân……
Lục Kiến Trung mang theo tức giận không hiểu rõ vì sao:
Ân?
Lục Kinh liếm liếm môi, miệng khô lưỡi khô, thanh âm so với muỗi không lớn hơn được bao nhiêu:
Phụ thân, Ngũ đệ cũng đã bị ép buộc hồi lâu, để hắn cũng ăn một chút gì đi. Mặc kệ là chuyện gì, đều ăn no bụng rồi nói sau…… Được chứ?
Lục Kiến Trung mũi đau xót, lại nhanh chóng đè xuống, nhưng chữ
Được
kia thì thế nào cũng không nói nên lời. Hắn chỉ ác độc trừng mắt nhìn Lục Luân, nhi tử bất hiếu này, làm hại hắn như thế…… Khó chịu như thế, cả đời cũng không thể ngủ yên.
Lục Kinh theo khóe mắt dò xét phụ thân, một biểu tình rất nhỏ cũng không buông tha, hắn cố lấy dũng khí, nặng nề gọi lại lần nữa:
Phụ thân?
Lục Kiến Trung không nói lời nào, tương đương với ngầm đồng ý.
Lục Kinh mở ra tầng thứ hai của thực hộp, từ bên trong lấy ra một bát mỳ nóng, cùng với chiếc đũa đưa tới trước mặt Lục Luân nói:
Ngũ đệ, đây là mỳ nóng đệ thích nhất……
Cái gì cũng đừng ăn!
Bên tai Lục Luân đột nhiên nhớ tới lời Lâm Cẩn Dung đã nói. Hắn không tiếp nhận bát mỳ Lục Kinh hai tay đưa qua, mà đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lục Kinh. Tuy là thân huynh đệ, nhưng Lục Kinh cùng hắn từ nhỏ không hợp nhau, tựa hồ là mặc kệ hắn làm cái gì, Lục Kinh đều không thuận mắt, thích nhất là cáo trạng hắn, thích nhất là trêu cợt hắn, nhưng mà, mặc kệ thế nào, điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ. Hắn chưa từng thật sự để ở trong lòng, nhưng trong trí nhớ của hắn, Lục Kinh chưa bao giờ đối với hắn như vậy, không những thay hắn cầu tình, còn săn sóc làm điểm tâm cho hắn, hai tay đưa tới trước mặt hắn. Lục Luân đột nhiên rất muốn cười, hắn nghĩ đến hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, biểu tình đại khái thực bình tĩnh.
Nhưng Lục Luân không biết, giờ phút này hắn ở trong mắt Lục Kinh, ánh mắt sắc bén mà bi thương, trên mặt biểu tình tựa tiếu phi tiếu, hình như là tuyệt vọng, lại hình như là thản nhiên, còn có vẻ như được giải thoát. Tay Lục Kinh đang cầm bát đũa khống chế không được nhẹ nhàng run rẩy, hắn không dám lại nhìn Lục Kinh, che giấu thả bát đũa vào trong thực hộp, yết hầu nhô lên thụp xuống lăn lộn hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu:
Phụ thân, để Ngũ đệ đứng lên ngồi ăn đi?
Lục Kiến Trung lại gật gật đầu.
Mọi người sắp chết, đương nhiên phải làm ma được ăn no, còn phải ngồi mà ăn, chết thật bình thản. Lục Luân chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống ghế, nhìn bát mỳ kia vẫn không động thủ. Hắn nhớ rõ từ trước Quách Hải đã nói qua với hắn, mặc kệ là loại người nào, thời điểm sắp chết thì luôn luyến tiếc, hắn luyến tiếc cái gì đây? Lục Luân có chút mê mang.
Lục Kinh đặt bát mỳ nóng tới trước mặt Lục Luân:
Ngũ đệ……
Hai chữ
Đệ ăn
, hắn nói không nên lời, giống như sau lưng có ánh mắt, không gì không biết, đen láy sâu kín theo dõi hắn, hắn vừa lạnh lại sợ, không thở nổi, hắn nghĩ, Lục Luân nhất định là biết cái gì đó.
Tay Lục Luân rốt cục chạm vào bát mỳ kia, hắn cúi mắt, thấp giọng nói:
Ta không quá tin tưởng cái gì hòa thượng đạo sĩ linh tinh, rất ầm ỹ, còn lãng phí tiền tài, Giang Nam bên kia lưu hành hoả táng, rồi đào một hố chôn xuống vậy là tốt rồi.
Hắn thay bọn họ lo lắng thật sự chu đáo, chỉ cần hỏa thiêu, khám nghiệm tử thi cũng không có biện pháp, thật sự sạch sẽ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Lục Kinh trợn mắt há hốc mồm, Lục Kiến Trung thiếu chút nữa hất bát mỳ đi, nhưng bọn họ đều không mở miệng ngăn cản Lục Luân. Lục Luân cầm lên đôi đũa, chuẩn bị gắp mỳ bỏ vào miệng, tâm tình liền bay đi đến chuyến hành tẩu nơi Mạc Bắc giữa hắn và Quách Hải, lần đầu gặp được mã tặc ở Bắc Mạc, một đao chém chết một kẻ chuẩn bị lấy trường thương đâm hắn, cảm giác cổ quái nói không nên lời.
Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, Lục Kiến Trung nghe thấy quản sự tâm phúc của hắn lớn tiếng thỉnh an:
Hạ nhân dập đầu trước lão thái thái!
Mở cửa!
Lục lão phu nhân thanh âm không lớn, lại ẩn chứa lực lượng chân thật đáng tin.
Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh kinh hoảng nhìn nhau liếc mắt một cái, Lục Luân đã thả bát đũa, đứng dậy, hướng bọn họ cười:
Tổ mẫu tuổi đã cao, từ trước đến nay đều rất từ bi. Sẽ chịu không nổi đâu, con sẽ ăn sau vậy.
Vừa nói, vừa chỉnh trang tóc tai xiêm y, lại dùng khăn tay nhúng vào nước trà, tinh tế lau đi vết máu ở mũi miệng.
Cửa mở ra, Lâm Cẩn Dung giúp đỡ Lục lão phu nhân đi vào, Lục lão phu nhân thở hổn hển, nhìn thấy trong phòng có hai phần điểm tâm, cũng không thấy có gì lộn xộn, còn có chút trách cứ nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái. Không phải nói sẽ bị đánh chết sao? Lúc trước bà thấy cửa gắt gao đóng chặt, còn tưởng rằng đã đến chậm, hóa ra phụ tử người ta đang ăn điểm tâm.
Lâm Cẩn Dung nhìn thấy bát mỳ trước mặt Lục Luân kia, hàm trên hàm dưới khống chế không được va đập vào nhau, nàng kinh hoảng nhìn bát mỳ đó, lại nhìn Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh. Nàng thầm nghĩ muốn hất đổ bát mỳ xuống, vạch trần âm mưu của bọn họ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt trách cứ của Lục lão phu nhân.
Lục Kiến Trung lấy lại bình tĩnh, tiến lên cười làm lành nói:
Mẫu thân, sao lão nhân gia người lại đến đây?
Hắn nhịn không được hoài nghi, chẳng lẽ lại là lão Đại phá rối?
Nếu đã đến đây, thì không có khả năng mặc kệ. Lục lão phu nhân uy nghiêm ngồi xuống, cười lạnh nói:
Sao ta không thể tới? Các ngươi đến tột cùng có bao nhiêu chuyện dối gạt ta!
Lục Luân đi đến quỳ xuống trước mặt Lục lão phu nhân:
Tổ mẫu. Tôn nhi bất hiếu.
Lục lão phu nhân giơ lên quải trượng, nặng nề mà nện trên người hắn, nổi giận mắng:
Thằng nhóc, ngươi quả thực vô pháp vô thiên! Đánh chết ngươi là xứng đáng! Người nào chứ, cứu mạng ngươi, có thể khiến ngươi ngay cả tiền đồ thanh danh hiếu đạo đều không cần? Lão Nhị, ngươi nặng nề mà đánh cho ta! Giáo huấn kẻ không hiểu chuyện này!
Lục Kiến Trung không biết lão thái thái rốt cuộc đã biết bao nhiêu, nhưng như vậy, rõ ràng chính là đến tiếng sấm mưa nhỏ, cố ý tới che chở Lục Luân, liền cười làm lành nói:
Mẫu thân. Là con không dạy tốt…… Người đừng vội vì hắn chọc tức thân mình.
Lâm Cẩn Dung lấy lại bình tĩnh, nảy ra ý hay, hướng Anh Đào vẫy tay, thấp giọng phân phó vài câu, Anh Đào lĩnh mệnh bước nhanh đi ra ngoài. Đợi đến khi Anh Đào rời đi, Lâm Cẩn Dung tiến lên nói:
Ai nha, bát mỳ này đã nguội, để ta sai người làm lại. Xuân Nha, ngươi cầm xuống, bảo người ta nấu lại cho nóng……
Lục Kinh vội can:
Nhị tẩu, tẩu đừng quản.
Lâm Cẩn Dung giật mình cất cao thanh âm nói:
Tam thúc, ta bất quá là hảo tâm, tại sao đệ như vậy……
Ầm ỹ cái gì? Còn ra thể thống gì nữa?
Lục Kiến Trung lời còn chưa dứt, Lục lão phu nhân mí mắt nhảy nhảy, đột nhiên nói:
Chỉ là một bát mỳ? Đáng giá thúc tẩu làm ầm ĩ như vậy?
Lão thái thái……
Lâm Cẩn Dung hơi có chút bất cần không quan tâm đến bất cứ thứ gì, Lục Kinh cùng Lục Kiến Trung cũng không nghĩ như vậy. Trước chậm rãi nói sau, Lục Kiến Trung xông lên phía trước, một cước đá vào Lục Luân, mắng:
Tiểu súc sinh, ngươi còn không mau nhận sai với tổ mẫu, đến trước linh tiền của tổ phụ ngươi quỳ đi?
Đã thấy Lục Giam bước vào, tức giận nói:
Không thể cứ như vậy mà nương tay với hắn! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, tuyệt đối không thể nương nhẹ! Nếu không ngày sau ai cũng sẽ không coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ nữa, hôm nay hắn là vô tình, ngày mai hắn là vì báo ân, Lục gia sẽ sa đọa sao! Nếu không nghiêm trị Lục Luân, trong tộc ai còn kính trọng nhà chúng ta nữa!
Này thật đúng là bình khởi gợn sóng, Lục Giam lời vừa nói ra, trừ bỏ Lâm Cẩn Dung ngầm nhẹ nhàng thở ra, tất cả mọi người đều ngây người ngẩn ngơ. Lục Kiến Trung phiền chán, hai phụ tử rốt cuộc muốn làm gì vậy? Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Không chỉ đòi mạng, ngay cả thể diện cuối cùng cũng không để lại cho hắn? Thật sự là đáng giận đến cực điểm! Lục Kinh cả đầu đều là tương hồ, không biết nên làm gì bây giờ mới tốt. Lục lão phu nhân thì nhíu mày, đây là có chuyện gì chứ? Lục Giam luôn là người biết khoan thứ nhất, sao lại khí thế bức nhân như thế? Cộng thêm biểu hiện lúc trước của Lâm Cẩn Dung, việc này không đơn giản như vậy!
Lục Luân cúi mắt, mặt không chút thay đổi, mạng cũng đã không cần, còn lo nghĩ gì sao?
Lục Kiến Trung sớm đã quên bát mỳ kia, nổi giận đùng đùng chỉ vào Lục Giam nói:
Nhị lang! Ngươi muốn như thế nào! Loại chuyện này còn không tới phiên ngươi quản, là chuyện của trưởng bối! Đi gọi phụ thân ngươi đến!
Lục Giam trấn định tự nhiên:
Lục gia không phải của riêng ai, ta đều có thể quản! Ta sẽ!
Hắn xoay người chỉ định Lục Luân, lớn tiếng nói:
Người giống như hắn, hắn ngỗ nghịch, nên loại trừ khỏi gia phả, chặt đứt quan hệ, đuổi ra ngoài để răn đe!