Chương 405: Kinh Mộng
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2371 chữ
- 2020-05-09 04:31:40
Số từ: 2366
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Nông phụ một bên ý bảo nam nhân đi chuẩn bị rượu bắt gà, cười làm lành nói:
Công tử muốn nghỉ đêm không, có cần cho ngựa ăn không?
Công tử kia lạnh lùng nhìn bà liếc mắt một cái, ném ra một bó tiền to.
Đồng tiền mới tinh từ trên bàn đá rơi xuống mặt đất, lòng vòng vài cái. Đúng là ý tứ không cần lắm miệng. Nông phụ cười tủm tỉm đi nhặt tiền cất vào trong lòng, nói:
Ngài vào trong phòng ngồi chờ đi, ở ngoài này lạnh lẽo.
Công tử kia không nói được một lời, tôi tớ lo lắng nhìn hắn một cái, phân phó nói:
Thu thập một gian phòng ở sạch sẽ.
Nông phụ phân phó bọn nhỏ đang co đầu rụt cổ:
Cẩu Tử quét tước phòng ở, Đại Nữu giúp ta nhóm lửa……
Sắc trời ám trầm, đen như vẩy mực, hai ngọn đèn làm bằng sứ men xanh chỉ thắp một chút dầu, khiến căn phòng ở vốn có vẻ mờ nhạt hắc ám tăng thêm vài phần u ám. Công tử kia vẫn không ngừng uống rượu, tôi tớ mặt đen như thép, rõ ràng vô cùng mất hứng, nhưng không nói nhiều một câu, tay chân chịu khó, chiếu cố công tử cẩn thận, ánh mắt của công tử kia chỉ về phía đồ ăn nào, hắn liền lập tức gắp món đó vào bát.
Nông phụ đưa đồ ăn đi ra, thấp giọng nói với nông phu đang ngồi xổm sao đậu:
Nhìn xem, chủ gia, người ta là kẻ có tiền sống từng ngày tiêu dao, đáng thương cho con gà mái già đẻ trứng kia của chúng ta……
Nông phu thấp giọng thối mắng:
Phi, đủ tiền cho nàng mua mười con gà mái biết đẻ trứng rồi mà, nàng còn muốn thế nào nữa?
Không phải là được nuôi nhiều năm nên luyến tiếc sao?
Nông phụ hắc hắc chỉ cười. Từ chỗ tối có hai nha đầu tiểu tử tầm tuổi choai choai đi ra, một người nói:
Nương, con muốn ăn thịt.
Một người nói:
Nương, con muốn mặc quần áo mới.
Nông phụ tùy tay cầm cành cây lên đánh bọn nó một cái:
Cút! Mới được vài đồng tiền, có muốn qua năm mới nữa không?
Ngẫm nghĩ, lại nói:
Ta đi hỏi một chút, bọn họ có muốn ở lại qua năm mới không, nói vậy bọn họ không quen vải thô đệm chăn của chúng ta, bất quá chúng ta có đồ mới…
Vì thế vui vẻ rạo rực rời đi, uyển chuyển thuyết minh ý đồ.
Tôi tớ kia thật ra có ý tứ này, khuyên nhủ:
Gia, trước sau cũng chẳng thấy có điếm nào, không bằng cứ như vậy đi?
Công tử mặt đen kia rót chén rượu cuối cùng uống cạn, đặt mạnh chén xuống bàn, lạnh lùng nói:
Đậu ta muốn đâu?
Trên người hắn tản mát ra một loại khí thế vô cùng lạnh lẽo, làm cho người ta không dám nhiều lời, lời nông phụ định khuyên bảo lại được nuốt trở vào, bồi cười nói:
Lập tức có ngay, lập tức có ngay.
Bước nhanh chạy vội đi ra ngoài, giương giọng nói:
Chủ gia, đã sao tốt chưa?
Trong phòng chỉ còn chủ tớ hai người, công tử mặt đen lãnh đạm nói:
Trường An, ngươi đi đi, ta đã không còn là người của Lục gia, ngươi đi theo ta sẽ không có kết cục tốt.
Trường An quỳ rạp xuống đất, rơi lệ nghẹn ngào:
Ngũ gia, nô tài từ nhỏ đã đi theo người, người không cần nô tài, bảo nô tài biết đi đâu đây?
Lục Luân không kiên nhẫn đến cực độ:
Ta quản ngươi đi đâu được chứ! Đi đi!
Trường An còn muốn nói nữa, Lục Luân cổ tay vừa lật, một đạo hàn quang hiện lên, Trường An liền thấy trên cổ lành lạnh, hắn nhắm mắt nói thầm:
Tùy tiện người, nô tài vẫn không đi đâu.
Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm sợ hãi của nông phu:
Khách nhân, xong rồi, đang nóng sốt đây.
Lục Luân đem chủy thủ thu hồi, đứng dậy ra bên ngoài. Trường An xông lên trước ôm chặt hai chân hắn:
Gia, ngài muốn đậu làm cái gì?
Lục Luân đồ sộ đứng thẳng bất động:
Buông tay.
Trường An liều mạng lắc đầu:
Không, Nhị gia không phải……
Lời còn chưa dứt, đã bị đá một cước vào ngực, đau đớn không thở nổi, Lục Luân hai mắt đỏ quạch, tê thanh nói:
Từ nay về sau, không được nhắc tới bọn họ nữa.
Đây là đồng ý cho hắn đi theo rồi sao? Trường An vui vẻ, nói:
Không nhắc tới, không nhắc tới. Gia a, người……
Lục Luân cũng đã rời đi, Trường An cuống quít đuổi tới phòng bếp, đã thấy Lục Luân đem cởi miên bào ra, bảo nông phụ:
Đổ vào đây.
Nông phụ theo lời đổ đậu vào trong miên bào khéo léo tinh xảo này, đau lòng nói:
Khách nhân, thật đáng tiếc……
Lục Luân cầm bao đậu xoay người bước đi, Trường An vội vàng đuổi theo:
Gia, đợi nô tài.
Trong nháy mắt chủ tớ hai người và ngựa biến mất ở trong bóng tối, còn lại nông phu một nhà hai mặt nhìn nhau, làm cái gì vậy a?
Bầu trời không trăng không sao, ngẫu nhiên có tiếng dã thú quái điểu phát ra một tiếng kêu thê lương, trong núi, ở một nơi khuất gió,
Gia a!
Có người tê tâm liệt phế phát ra một tiếng khóc kêu, lại đột nhiên bị chặt đứt, không còn chút tiếng động.
Nông phụ đang thu thập bát đũa hoảng sợ, vểnh tai lên nghe, nhưng lại không nghe thấy gì, liền nhỏ giọng hỏi nam nhân:
Chủ gia, chàng nghe thấy gì không?
Ăn thực sạch sẽ a, nửa điểm cũng không thừa lại! Nam nhân đang tìm kiếm chỗ Lục Luân ăn xem còn thừa gì không, thực mất hứng nói:
Sói hú thôi!
Ách…
Lâm Cẩn Dung từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm trướng đỉnh tối như mực, buông ra khớp hàm đau nhức không hiểu đã cắn chặt từ lúc nào, há mồm thở hổn hển, trên người giống như mới lội từ trong nước lên, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên liền cảm thấy thực thương tâm, rất muốn khóc, lại khóc không được.
Thiếu phu nhân?
Lâm Cẩn Dung bị phạt, đến gần canh ba mới được cho phép đứng lên, Xuân Nha lo lắng nàng bị đông lạnh vất vả ban đêm sẽ không thoải mái, lại lo lắng Anh Đào canh giữ một mình, liền cùng Anh Đào gác đêm, cũng vẫn chưa từng ngủ ngon, mới nghe được bên trong có động tĩnh, lập tức liền khoác áo đứng dậy, cầm đèn nhìn vào bên trong.
Lâm Cẩn Dung đưa tay đặt ở trên ngực, tim đập nhanh làm cho nàng cực độ không thoải mái:
Chỗ này của ta không thoải mái.
Xuân Nha hoảng sợ, đặt đèn lên bàn, lấy tay sờ trán Lâm Cẩn Dung, vừa ẩm ướt lại lạnh, lại nhìn bộ dáng của nàng, cũng là một bộ dạng kinh hãi liền vươn tay sờ áo trên người, áo trong đã ướt đẫm, liền lấy một áo sạch đổi cho nàng, ôn nhu nói:
Thiếu phu nhân gặp ác mộng sao?
Lâm Cẩn Dung lắc đầu, thấp giọng nói:
Là trong lúc ngủ mơ, đột nhiên liền cảm thấy không thở nổi……
Xuân Nha an ủi nàng:
Đại để là hôm qua trải qua nhiều chuyện nên quá mệt mỏi, còn sớm mà, người ngủ tiếp đi, nô tỳ canh giữ ngay bên cạnh, không sợ.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Xuân Nha tỷ tỷ, ngày bé ta ngủ trong phòng mẫu thân, ngươi vẫn dỗ dành ta như vậy, ngươi còn nhớ rõ không?
Xuân Nha cười:
Nhớ rõ, ngày bé lá gan của người thật nhỏ a. May mắn Nghị Lang không giống người, cũng chưa thấy tiểu hài tử nào có lá gan lớn hơn hắn.
Chủ tớ hai người câu được câu không nói chút nhàn thoại, Xuân Nha thấy Lâm Cẩn Dung ủ rũ liền im lặng canh giữ ở một bên, đợi đến khi Lâm Cẩn Dung ngủ rồi, mới thả màn nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, thấp giọng phân phó Anh Đào:
Thiếu phu nhân sợ là bị bệnh, ngươi đi tìm Tố Tâm hỏi nàng thuốc uống, đến hừng đông liền bẩm báo Đại phu nhân, thỉnh đại phu.
Anh Đào bị hù nhảy dựng:
Thiếu phu nhân bị bệnh?
Xuân Nha thực khẳng định gật đầu. Ngay cả không bị bệnh, hôm qua bị ép buộc thảm như thế, sao không nghỉ ngơi một chút?
A Dung? Đỡ hớn chút chưa?
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Cẩn Dung bị người đánh thức, thấy đã là hừng đông, Lục Giam vẻ mặt lo lắng canh giữ ở bên giường, một bên còn có Lâm Ngọc Trân ngồi đó.
Lâm Cẩn Dung muốnngồi dậy, Lục Giam nhẹ nhàng sờ tay nàng:
Bị bệnh thì cứ nằm nghỉ, ta thỉnh đại phu đến bắt mạch cho nàng.
Xuân Nha đi lên thả trướng mạn, Lâm Cẩn Dung cũng an tâm nằm xuống, để bọn họ an bài.
Giây lát, đại phu kê đơn xong, được Lục Giam tiễn ra ngoài, Xuân Nha treo màn lên, Lâm Ngọc Trân đem Nghị Lang ôm vào trong ngực, nghiêm mặt nói:
Ai bảo con xen vào việc của người khác! Khiến bản thân phải chịu tội thay, Nghị Lang nhớ nương cũng không thấy con đâu, đến giờ thì bệnh như thế này đây?
Lâm Cẩn Dung khẽ mỉm cười:
Cô cô đừng lo lắng cho con, qua hai ngày con sẽ khỏe lại thôi.
Lâm Ngọc Trân sầm mặt nói:
Ai thay con lo lắng? Xứng đáng mà.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt hướng Nghị Lang vươn tay:
Nghị Lang lại đây nương ôm một cái.
Lâm Ngọc Trân không đưa cho nàng:
Đã bệnh đến thế này, còn muốn ôm hắn? Cũng không sợ lây bệnh cho hắn sao. Ta mang đi trông chừng hai ngày, con cứ nghỉ ngơi đi.
Bỗng một đôi tay vươn ra chặt chẽ ôm Nghị Lang, Lục Giam hàm chứa cười, ngữ khí nhu hòa nói:
Mẫu thân thân mình cũng không tốt, Nghị Lang quá mức bướng bỉnh, chỉ sợ mệt người thôi, cứ để chỗ của A Dung đi, nàng không phải bị bệnh nặng, nếu không nữa thì còn có nhũ mẫu mà.
Lâm Ngọc Trân ôm Nghị Lang không nỡ buông tay, Lục Giam hơi hơi đề cao thanh âm:
Mẫu thân?
Lâm Ngọc Trân đành thả tay, nói:
Ta bất quá là thích hắn, đau lòng hắn, cũng chỉ là muốn thay các con bỏ chút sức lực, thật sự luyến tiếc mà.
Nói xong liền giận dỗi đứng dậy đi ra ngoài.
Phương ma ma đi theo phía sau nhỏ giọng cười làm lành:
Hôm nay quản sự của lão gia ở lại phía sau áp giải hòm xiếng đã đến, phu nhân rất bận việc.
Uyển chuyển giải thích nguyên nhân tâm tình không tốt của Lâm Ngọc Trân, một cơ thiếp khác của Lục Kiến Tân sắp tới, chính là tiểu thiếp quản tài vật.
Lục Giam gật gật đầu:
Làm phiền ma ma chiếu cố mẫu thân.
Ý tứ này là hắn không trách Lâm Ngọc Trân, Phương ma ma thật cao hứng, thi lễ, nhanh chóng đuổi theo Lâm Ngọc Trân. Lục Giam đi đến trước giường Lâm Cẩn Dung, đặt Nghị Lang vào trong lòng nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, thấp giọng nói:
Nàng bị làm sao vậy? Ta nghe Xuân Nha nói, ngực của nàng không thoải mái? Có phải hôm qua chịu lạnh nên mệt mỏi không?
Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu tựa vào hắn trên vai, nhỏ giọng nói:
Không phải. Không biết vì sao, ta đang ngủ, đột nhiên cảm thấy vừa sợ vừa khổ sở lại thương tâm, tim đập thật sự nhanh, rất khó chịu. Cũng không biết Ngũ đệ như thế nào.
Có giống như Hoàng di nương lúc trước, có thể sống sót hay không?
Lục Giam xoa đầu nàng:
Chớ lo lắng, hôm qua Trường Thọ không phải ở ngoài thành giao tiền và ngựa cho hắn rồi sao? Còn có Trường An đi theo hắn, Trường An ở chung với hắn từ nhỏ đến lớn, nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt.
Nhưng Lục Luân vĩnh viễn cũng không được trở về.
Lâm Cẩn Dung thở dài, đem Nghị Lang đặt ở trên giường, đưa tay vòng ôm thắt lưng Lục Giam, tựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng gọi:
Nhị lang.
Nếu, chỉ mong, nàng có thể cùng hắn nhìn Nghị Lang lớn lên sinh con.
Lục Giam
Ân
một tiếng, chờ câu tiếp theo của Lâm Cẩn Dung, cũng không thấy Lâm Cẩn Dung nói gì thêm, không khỏi hỏi:
Nàng muốn nói gì?
Lâm Cẩn Dung buông hắn ra, mỉm cười:
Ta muốn nói với chàng, nếu hôm nay quản sự mang gia sản của phụ thân ở Giang Nam trở về, tất nhiên có rất nhiều chỗ không tiện, tốt nhất chàng nên tự mình đến, cần phải an bài nhân thủ đi tiếp đón. Đừng để mẫu thân bị người khác xúi giục mà hỏng chuyện. Nhị lang, việc này không tất yếu phải so đo như vậy, dùng phương thức mềm mỏng là được rồi, tương lai còn phải dựa vào bọn họ yêu thương Nghị Lang mà.
Được.
Lục Giam mỉm cười:
Vậy nàng nghỉ ngơi, ta đi đây.
Trong đầu lại nghĩ, ai có thể đáng tin đây? Lục Kiến Tân ngoan tuyệt hắn không phải không biết, thời khắc mấu chốt có thể đáng tin sao? Hắn không tin.