Chương 425: Phó Thác


Số từ: 2354
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Cây cối hấp đầu nước tuyết, cành lá chồi non tất cả đều nổi lên một tầng trơn bóng no đủ, hoa anh đào đã có một cành, bất quá một đêm gió mát thổi qua, chồi non liền thò đầu ra để lộ một chút phấn bạch, giống như tùy thời tùy chỗ đều sẽ tỏa sáng vậy.
Lâm Cẩn Dung đáp ứng yêu cầu của Chư sư mẫu, cùng đi với mấy nhi tử của bà ở phía sau núi dạo chơi. Hàn thị cùng Lâm Cẩn Dung từ năm ấy vẫn coi nhau là tri âm, lập tức lại chia lìa không thấy mặt, chỉ có thư từ lui tới, cho nên hôm nay thấy Lâm Cẩn Dung thì vô cùng cao hứng, lôi kéo tay nàng líu ríu nói không ngớt:
Nghe nói muội đã sinh con, lại biết muội từ kinh thành trở về, ta liền muốn đi thăm muội, tiếc rằng đột nhiên gặp phải chuyện kia, sau đó đến phúng viếng, một đám người chạy đến thật không tiện, lại không gặp được muội, bà bà nói muội sớm hay muộn đều sẽ đến, bảo ta kiên nhẫn chờ, ta cũng chỉ biết chờ thôi a……

Đã qua vài năm, Hàn thị vẫn còn duy trì vẻ sảng khoái vui vẻ lúc trước, thật không dễ dàng, Lâm Cẩn Dung cười nói:
Ta cũng muốn tới thăm sư mẫu cùng vài vị sư tẩu, nhưng không tiện xuất môn.

Đã gả cho người khác, luôn luôn bất tiện. Hàn thị cười, thập phần lý giải, vẫn là đáng tiếc nói:
Chỉ tiếc không thể gặp gỡ với muội sớm hơn.

Lâm Cẩn Dung có chút phiêu miểu trả lời:
Lần tới, lần tới nữa gặp mặt tất nhiên có thể, tẩu muốn bao lâu, ta liền chơi lâu chừng đó với tẩu.

Hàn thị vui vẻ cầm tay nàng, thỉnh Chư sư mẫu cùng mấy tẩu tử làm chứng:
Bà bà cùng nhóm tẩu tử đều nghe thấy đúng không?

Chư sư mẫu cười nói:
Nghe thấy được.
Cười nhìn Lâm Cẩn Dung một phen:
Lúc này con rất khá.

Lâm Cẩn Dung hướng bà đoan chính thi lễ:
Đa tạ sư mẫu chỉ điểm.

Chư sư mẫu không chút khách khí:
Ta đã nghe nói việc làm năm vừa rồi của con. Tốt lắm.
Nhưng cũng không nói nhiều, ngược lại phân phó tôn tử phía trước bôn bôn nhảy nhảy, nóng vội đùa nghịch với Nghị Lang:
Đối đãi cho tốt với Lục gia Tứ đệ, có ca ca như con sao?

Tiểu hài nhi bất quá mới chỉ bốn năm tuổi, vấn hai chỏm tóc, nghe vậy đứng lại, cười hì hì cắn một ngụm kẹo hồ lô đưa tới trước mặt Nghị Lang, nói:
Được chứ, không dẫn đệ đi được, cho đệ cắn một miếng.

Nghị Lang cũng không ngại bẩn, buông tay Đậu Nhi ra đứng vững vàng, vươn dài cổ hướng tới kẹo hồ lô, nướng miếng trong miệng chảy ra, nhưng thật ra tiểu hài nhi kia lại ghét bỏ, nhíu mày nói:
Di! Nhìn bộ dạng của đệ tham lam thế này. Ta không muốn ăn nước miếng của đệ đâu.
Trong miệng nói như thế, cũng vẫn không thu hồi kẹo hồ lô lại.
Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, ngày thường đồ ăn vặt cũng không thiếu, tại sao tham lam thành bộ dạng này rồi! Lâm Cẩn Dung nhịn cười lấy ra khăn tay giúp Nghị Lang lau đi nước miếng, nói:
Trước đa tạ Chư gia Ngũ ca rồi con mới có thể ăn.

Nghị Lang đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm kẹo hồ lô đỏ tươi trước mặt, vang dội nuốt một ngụm nước miếng, nói mơ hồ không rõ:
Cám ơn Đa Đa.
Lời còn chưa dứt, răng nanh đã bám dính lên kẹo hồ lô rồi.
Chư Ngũ lang thấy hắn cắn miếng to, đau lòng nhíu mày, cực chẳng đã nói:
Nhả ra, nhả ra, đệ còn nhỏ, sao lại cắn to thế? Bất quá chỉ nên liếm thôi, đệ sẽ bị đau răng a.

Nghị Lang lại chỉ mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, hai tay gắt gao cầm cánh tay hắn, hết sức chuyên chú cắn kẹo hồ lô, nửa điểm không buông, rõ ràng là rất quyết tâm cùng nghị lực, nhất định phải hung hăng cắn nữa mới đúng.
Vài người lớn cũng không quản, hưng trí nhìn, xem hai hài tử sẽ làm thế nào.
Chư Ngũ lang nhìn thấy Nghị Lang như vậy, đột nhiên học tập người lớn thở dài, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Nghị Lang, nói:
Nhìn đệ tham lam thế này, nói vậy ngày thường bị phụ mẫu quản giáo quá mức nghiêm khắc, đáng thương, tuổi còn nhỏ như thế, thật sự là đáng thương.

Mọi người cười vang.
Lúc này Nghị Lang cũng phát hiện kẹo hồ lô đối với hắn mới mọc răng mà nói, tạm thời vẫn là một tòa núi cao không thể vượt qua, nhưng nếm được hương vị ngọt ngào này, hắn không muốn buông ra, liền đổi cắn thành mút, nước miếng dính đến khắp chỗ. Cái này, đổi thành Chư Ngũ lang tội nghiệp nhìn hắn.
Chư Ngũ lang là hài tử rộng lượng, trừng mắt nhìn, đem ánh mắt chuyển dời khỏi kẹo hồ lô, kiên định nói:
Ta là ca ca, tặng cho đệ đệ ăn. Hắn chưa ăn qua kẹo hồ lô bao giờ, quá đáng thương.

Nghị Lang như không nghe thấy, chuyên tâm giải quyết kẹo hồ lô.
Hành động chuyên chú không đạt mục đích không bỏ qua, giống như Lục Giam vậ, có điều Lục Giam tập trung vào học tập, mà nay nhi tử hắn lại vì chuyện ăn uống. Được rồi, học tập nên ăn kẹo hồ lô thế nào. Lâm Cẩn Dung rất xấu hổ, cười nói:
Ngũ lang nói đúng, hắn còn nhỏ, chưa bao giờ cho hắn ăn qua thứ này, tạ con thông cảm, ngày khác ta mời con nhiều thứ hơn nữa.

Chư Ngũ lang lưu luyến không rời trộm liếc kẹo hồ lô một cái, ra vẻ cụ non:
Thẩm nói đùa rồi, bất quá chỉ là một cây kẹo hồ lô, coi như là ta thỉnh Lục Tứ đệ ăn, hắn không chê ta cũng rất cao hứng, sao lại cần phải đa tạ?
Nhịn nhẫn, nhìn trộm đánh giá thần sắc nàng, mềm mại nói:
Bất quá trưởng giả ban thưởng không dám từ, thẩm có hảo ý, ta tất nhiên cũng sẽ nhận. Trước tạ thẩm!
Đoan đoan chính chính hành lễ với Lâm Cẩn Dung.
Đối với thần sắc kiêu ngạo của Chư gia nữ nhân, Lâm Cẩn Dung rất hâm mộ:
Cả nhà dục tú.
Nhẹ nhàng lau đi nước miếng ở khóe môi Nghị Lang:
Đừng tham ăn a, nói lời cảm tạ với ca ca đi.

Nghị Lang xác nhận kẹo hồ lô này lúc trước bị cắn một miếng, hiện tại dính đầy nước miếng của hắn đã hoàn toàn thuộc về hắn, lập tức thả miệng, lấy lòng hướng tới Chư Ngũ lang cười, vang dội hô một tiếng:
Cám ơn Đa Đa.

Chư Ngũ lang trên mặt lộ ra một tia hư hư thực thực xấu hổ, sờ sờ đầu Nghị Lang:
Lần sau ta đến nhà đệ, đệ phải mời ta ăn nhiều hơn a.
Lại nhịn không được phiền muộn thấp giọng nói:
Đây chính là đường ta tích trữ ba ngày…… Khó khăn lắm mới cầu được Thanh Phượng tỷ tỷ làm a.

Chư sư mẫu nhịn không được buồn cười:
Hôm nay con làm rất tốt, sau đó sẽ làm thêm cái nữa cho con ăn, có thể đi tìm Thanh Phượng bảo làm cho con. Nhưng hiện tại nên ở lại chơi với Tứ đệ mới phải.


Tạ tổ mẫu.
Chư Ngũ lang hoan hoan hỉ hỉ cảm tạ, càng thêm linh động.
Hàn thị cùng Lâm Cẩn Dung giải thích:
Vì không muốn cho hài tử ăn nhiều đồ ăn vặt, để bụng ăn cơm, vô luận đường hay đồ ăn vặt đều tính theo định lượng, muội cũng nên chú ý. Thuốc bổ gì cũng không so được với cơm canh.


Ta nhớ kỹ.
Lâm Cẩn Dung nhìn Chư Ngũ lang bôn chạy phía trước cùng Nghị Lang tập tễnh đi theo phía sau, vẻ mặt vui mừng, cười đến ngửa tới ngửa lui, có chút đăm chiêu.
Chư sư mẫu cười:
Hài tử Ngũ lang này, bướng bỉnh lắm.

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Ta lại thấy hiếm có là hắn tuổi còn nhỏ, lại rộng lượng thông cảm người như thế, rất có trí tuệ, nếu Nghị Lang có huynh trưởng như vậy, thật sự là không sợ hắn bị ai bắt nạt mà.

Chư sư mẫu nhìn nàng một cái, cười nói:
Tình cảm tất nhiên là nên nuôi dưỡng từ bé. Nếu con không chê, tương lai Nghị Lang lớn lên, nơi này đương nhiên tùy thời đều hoan nghênh hắn đến.


Sư mẫu thật sự là trí tuệ, liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của con.
Lâm Cẩn Dung trong lòng đột nhiên sinh ra một tia uỷ thác bi thương, miễn cưỡng nhịn xuống, mỉm cười hướng Chư sư mẫu thi lễ thật sâu, lại cùng mấy tẩu tử Chư gia hành lễ, nửa đùa nửa thật nói:
Ta muốn tạ sư mẫu cùng sư tẩu đã chăm sóc Nhị lang cùng Tiểu Thất đệ của ta, còn muốn nhờ các người tương lai lại thay ta quản giáo chăm sóc Nghị Lang.

Hàn thị đem quạt lụa che miệng cười, nhẹ nhàng đánh nàng một cái, cười mắng:
Nhìn muội như vậy, sao lại giống Tiểu Ngũ lang đến thế.

Lâm Cẩn Dung tư lự một lát, lại cười nói:
Các người cũng không phản đối, ta liền nhận định các người đều đáp ứng a?

Chư sư mẫu tuy rằng tuổi cao, kiến thức rộng rãi, cũng không thấy nàng có chỗ nào không thích hợp, chỉ cho rằng người làm mẫu thân vì tương lai của nhi tử mà tính toán, liền cười đáp ứng:
Đúng, ta đáp ứng rồi. Con cứ đưa Nghị Lang tới, nếu hắn phạm sai lầm, ta nhất định sẽ giáo huấn hắn giống như giáo huấn với Ngũ lang vậy. Tuyệt không nương tay.

Hàn thị xem xét mấy tẩu tử chỉ mỉm cười không nói:
Ta cũng không nương tay.
Sau đó nhéo mặt Lâm Cẩn Dung một cái:
Như vậy muội vừa lòng chưa?

Lâm Cẩn Dung chóp mũi đau xót, lại thấy trong lòng kiên định, vang dội nói:
Ta vừa lòng, rất vừa lòng a. Hiện tại ta có chính sự muốn thỉnh giáo sư mẫu cùng vài vị sư tẩu.

Chư sư mẫu thấy nàng thần sắc đoan trang, hiểu được sẽ không phải là việc nhỏ, liền chỉ huy nhũ mẫu:
Quét tước thảo đình phía trước cho sạch sẽ, chuẩn bị trà quả, chúng ta đến nơi đó nói chuyện.

Giây lát, tới trong thảo đình đằng trước, phân chủ khách ngồi xuống, Lâm Cẩn Dung nói ra việc xây dựng nhà tình nghĩa:
Mấy năm nay, ta lúc trước lúc sau dĩ nhiên tích trữ không ít tiền tài, không dám nói có bao nhiêu, nhưng có thể thành lập một nhà tình nghĩa nho nhỏ, không thể giúp mọi người, nhưng cũng có thể thay một bộ phận người giải quyết khẩn cấp.

Chư sư mẫu gật đầu:
Tốt lắm, vậy con muốn chúng ta làm cái gì?

Việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra bên ngoài, cho dù biết rõ mọi người ở Lục gia trừ bỏ Lục Giam ra cũng không có ai đồng ý mình làm việc này, Lâm Cẩn Dung cũng không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể hàm hồ nói:
Con còn trẻ, chỉ là một tiểu nhi tức, thể diện tồn vọng của con không đủ để chống đỡ chuyện này, càng không thể khiến người ta tin phục, chỉ sợ chuyện tốt chưa làm xong, ngược lại khiến cho mọi người cười nhạo, đồ sinh sự đoan. Con càng nghĩ, chỉ có thể phiền toái sư mẫu bứt lên lá cờ, ở phía sau giúp con chống đỡ.

Dù nàng chưa nói rõ, cũng không đại biểu Chư sư mẫu không hiểu. Chư sư mẫu ánh mắt biến ảo hồi lâu, chậm rãi nói:
Chuyện này xác thực không phải chuyện một mình con có thể làm, cũng không phải chỉ dựa vào mấy bà tức chúng ta mà đã đủ. Nhưng cũng không phải không thể, con cho ta chút thời gian, ta sẽ ngẫm lại, tìm phương thức khéo léo giải quyết vấn đề.

Lâm Cẩn Dung thấy dù bà chưa đáp ứng rõ ràng, nhưng cũng sẽ nghiêm túc tự hỏi, trong lòng biết việc này không đến mức chết non giữa đường, liền yên lòng, hướng Chư sư mẫu thi lễ:
Đa tạ sư mẫu.

Chư sư mẫu lúc này lại không muốn nàng thi lễ, nâng nàng dậy, nghiêm mặt nói:
Con không cần làm lễ nhiều như vậy, nay con có ý tưởng hào hiệp này, phải là bà tức ta cúi đầu mới đúng.
Thấy Lâm Cẩn Dung sắc mặt thay đổi, lại mỉm cười:
Nhưng nói vậy con cũng không chịu, cho nên chúng ta ai cũng không bái ai. Ngồi đi, mấy người chúng ta từ từ nói chuyện.

Gió thổi ấm áp, không khí trong lành, ngày xuân sau giữa trưa phá lệ nắng ấm, thật lâu sau, Hàn thị nhớ lại ngày hôm nay, luôn nhịn không được mỉm cười.

Khả năng mọi người đã quên Hàn thị là ai, Hàn thị là tiểu nhi tức của Chư gia, là cao thủ về đàn tranh, cùng Lâm Cẩn Dung coi nhau là tri âm, từng đề cập qua ở chương 312.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.