Chương 428: Tin Ta
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2449 chữ
- 2020-05-09 04:31:48
Số từ: 2444
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Trường Thọ tùy tay bắt lấy một người đi đường:
Làm sao vậy?
Người nọ không kiên nhẫn, lòng như lửa đốt nói:
Xem náo nhiệt.
Nói xong liền đẩy hắn ra.
Trường Thọ cười khổ một tiếng, không thể không ngăn người khác lại hỏi, nhưng bên đường một bà lão bán trà hảo tâm, nói cho hắn biết:
Là người trong nhà của hai người bị chết khi đang sửa tường thành tìm đến đây, một lão bà hơn bảy mươi tuổi cùng một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, lại có một tiểu cô nương mới bảy tám tuổi, đang ở trước nha môn Tri phủ, khóc rất đáng thương. Nghiệp chướng nga!
Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn liếc nhau, đều thấy vẻ sầu lo trên mặt nhau. Hai người theo đám đông đi đến nha môn Tri phủ, nhưng thấy người ta tấp nập tễ chật như nêm cối, làm sao có thể đi vào đây?
Thái dương độc ác bắt tại trên cao, đám người vây xem không chút nào sợ phơi nắng, người người đều hưng trí bừng bừng vươn dài cổ vào bên trong, còn có người lo lắng không thôi:
Bên trong nói gì? Có đánh bằng roi không? Y nha, không nhìn thấy gì, ôi chao!
Tuy cảm thán đáng thương thì nhiều, nhưng người thích xem náo nhiệt chiếm đa số.
Lục Giam và Lâm Thế Toàn đi đến quán trà đối diện, sai sử Trường Thọ:
Ngươi đi hỏi cẩn thận sự tình thế nào.
Trường Thọ cầm chút bạc vụn đi thăm hỏi tin tức.
Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn tùy ý gọi chút trà bánh, tự tại ngồi đó nói chuyện, chợt nghe có người ở một bên sợ hãi nhỏ giọng gọi:
Nhị ca?
Lục Giam ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lục Tích mặc áo choàng nửa mới nửa cũ đứng ở nơi đó tội nghiệp nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua phía mình, vội vàng vái chào:
Nhị ca, đừng đuổi tiểu đệ đi, tiểu đệ chỉ nói một câu thôi.
Quán trà này vốn không phải nơi lịch sự tao nhã gì, vốn thô lậu, người đến người đi. Nhất thời liền có nhiều người nhìn qua bên này, Lục Giam trong lòng tuy rằng thập phần không vui, nhưng rốt cuộc vẫn là tộc nhân, không muốn bị người ngoài vây xem đánh giá, liền thản nhiên nói:
Đứng lên mà nói, nếu còn làm điều gì kỳ quái, ta sẽ bỏ đi.
Lục Tích nghe vậy, vội vàng đứng thẳng, học gã sai vặt đứng ở một bên, trước lấy lòng hướng tới Lâm Thế Toàn cười, lập tức nhìn Lục Giam nói:
Nhị ca sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?
Lục Giam thản nhiên liếc mắt nhìn hắn. Trong sự trầm mặc mang theo vài phần khinh miệt cùng căm hận.
Lục Tích vội nhẹ nhàng vỗ miệng mình một cái:
Xem cái miệng tiện này của ta, Nhị ca nguyện đi nơi nào liên quan gì đến ta? Nhị ca, tiểu đệ lại đây là muốn nói với người một tiếng, lần này bên trong chuyện này có vài đệ tử của Chư tiên sinh.
Nói tới đây cố ý dừng lại, trong mắt mang theo vài phần giảo hoạt, thử nhìn Lục Giam:
Tiểu đệ nghĩ, người ở chỗ Chư tiên sinh đọc sách nhiều năm, có tình đồng môn. Nên nói với người một tiếng, người sẽ tính toán được trước……
Lục Giam nhíu mày lạnh lùng nhìn Lục Tích, không nói được một lời, căm hận cũng là cực kỳ rõ ràng. Lâm Thế Toàn thấy thế, vội rót một chén trà cho Lục Tích, lại cười nói:
Huynh đệ. Ngồi đi! Uống chén trà, nhuận cổ họng rồi chậm rãi nói.
Lục Tích liếc nhìn thần sắc của Lục Giam, cười nói:
Tạ người, ôi chao, Lâm Tam ca! Nhị ca không cho ta ngồi, ta không dám ngồi đâu.
Lục Giam phất tay áo lên, không nói được một lời đi ra bên ngoài, Lâm Thế Toàn hướng Lục Tích cười cười, trấn an vỗ vỗ bờ vai của hắn, cũng đi theo.
Lục Tích nâng lên chén trà Lâm Thế Toàn rót cho hắn, một ngụm nuốt xuống, hung tợn quăng chén trà xuống bàn, mặt lạnh tanh, xoay người bước đi.
Trời tối dần, nửa bầu trời như phủ một tấm khăn mỏng màu hồng, gió đêm đánh úp lại, thổi trúng hoa lê rơi rụng giống như tuyết trắng. Khang Thị cùng Lâm Cẩn Dung ngồi ở bàn đá dưới tàng cây uống trà nói chuyện, một bên Lực Lang giống như đại ca, như khuôn như dạng dẫn Nghị Lang và Phúc nương chơi đùa, ba hài tử thì thầm nói gì đó chỉ có bọn họ nghe được, chạy loạn trên đất.
Khang Thị nhận được tin phát cháo, mang theo vài phần khâm phục nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:
Trong thôn trang hồi môn của ta cũng tồn chút lương thực, nếu Nhị tẩu không chê, ta sẽ sai người đưa qua, coi như là góp một phần tâm lực.
Nhị phòng tổn thất thảm trọng, vốn không còn bao nhiêu, Khang Thị thật ra hảo tâm, chỉ sợ Lục Kinh bên kia biết được sẽ không buông tha nàng. Lâm Cẩn Dung cười cười, uyển chuyển nói:
Tam đệ muội có phần tâm ý này là đủ rồi, hiện tại bên ngoài lương thực cũng quý, người trong thôn trang của muội cũng cần ăn uống. Ta đã chuẩn bị đủ dùng, nếu thực không đủ, ta sẽ tìm Tam đệ muội hỗ trợ.
Khang Thị cũng không miễn cưỡng:
Vậy đến lúc đó Nhị tẩu nhất định phải nói với ta.
Nói xong nhìn về phía Phúc nương, mỉm cười:
Hài tử này từ lúc để tổ mẫu nàng chăm sóc đã khoẻ mạnh lên rất nhiều.
Lâm Cẩn Dung không muốn nhắc tới Nhị phòng, mỉm cười không nói gì.
Khang Thị đột nhiên nghĩ ra, bèn nói:
Chư sư mẫu muốn làm tiệc trà xã giao là vào tháng sau đúng không? Đến lúc đó Nhị tẩu nói với ta một tiếng, ta thẹn mặt muốn đi một chuyến với tẩu, thấu vô giúp vui.
Lâm Cẩn Dung nghe ý tứ nàng là muốn tham dự việc này, liền cười nói:
Có tâm ý đến là đủ rồi.
Khang Thị biết nàng thương hại mình đồ cười không nhiều lắm, chỉ khẽ nói:
Nhị tẩu chẳng lẽ là khinh thường ta? Mặc dù đồ cưới của ta không nhiều, nhưng là tâm ý, tương lai Lực Lang lớn lên, hắn còn có thể có đệ đệ muội muội, không nói đến gì khác, vì hài tử, ta cũng không thể chối từ.
Bất luận là trong gia tộc, hay ở bên ngoài, thanh danh của Nhị phòng Lục gia thủy chung đã thua kém đích tôn, nên vì tương lai của hài tử mà tính toán, đây là cơ hội tuyệt hảo, phải biết rằng, thanh danh tốt dù có dùng tiền tài cũng không mua nổi.
Lâm Cẩn Dung tuy biết Khang Thị từ trước đến nay có trí tuệ, nhưng đến đây, đối với nàng liền có vài phần yêu thích, sảng khoái nhanh nói:
Mọi người góp củi đốt lửa cao, nếu như thế, đến lúc đó ta sẽ yêu cầu muội.
Khang Thị trịnh trọng nói:
Về sau cứ sự việc nào mà Nhị tẩu làm, ta rất thích ý chạy vô giúp vui.
Lâm Cẩn Dung cười rộ lên:
Có người có năng lực như Tam đệ muội giúp đỡ, ta còn lo gì chuyện không thể thành?
Lời còn chưa dứt, bên kia vài hài tử liền nổi lên tranh chấp, Phúc nương gào khóc, Nghị Lang cùng Lực Lang đều phụng phịu, trừng mắt, ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái, ai cũng không nhường ai.
Khang Thị cười khổ:
Lại cãi nhau gì đây, không biết lại là vì chuyện gì nữa.
Nói xong cùng Lâm Cẩn Dung đi tới, trở thành quan tòa xét xử cho ba hài tử. Cũng là vì một con kiến, Lực Lang nói là của hắn, Nghị Lang cũng cho rằng là của mình, kết quả con kiến kia bị Phúc nương giẫm lên chết ngỏm, hai hài tử đều tức giận, cũng không thể phát tác trên người muội muội, vì thế liền thấy đối phương không vừa mắt.
Hai hài tử đánh nhau, trước hết phải mắng người làm ca ca, Khang Thị đang muốn quở trách Lực Lang, chợt nghe Lâm Cẩn Dung cười ha ha nói:
Không phải là một con kiến thôi sao? Cũng đáng để hai huynh đệ động thủ? Có công phu tức giận đánh nhau, muốn bao nhiêu thì cứ bắt đến đây, ai muốn nào? Ta đi bắt cho hắn!
Nghị Lang trước hết hưởng ứng, ôm lấy cổ nương nói:
Con muốn!
Nhìn xem Phúc nương vẫn ghé vào trong lòng Khang Thị nức nở, khuyên giải an ủi:
Đừng khóc, sẽ chia cho muội!
Đừng khóc, không có người nào trách con đâu.
Khang Thị vỗ vỗ lưng Phúc nương, nhìn Lực Lang đang xấu hổ:
Xem đi, thẹn thùng sao? Còn không hào phóng bằng tiểu Tứ đệ.
Con hào phóng.
Lực Lang cũng nhào vào trong lòng Lâm Cẩn Dung:
Thẩm, con cũng muốn.
Phúc nương dù chưa mở miệng, cũng đã ngẩng đầu lên trông mong nhìn Lâm Cẩn Dung, lại lấy lòng nhìn Khang Thị.
Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị liền mang theo ba cái đuôi nhỏ, cùng nhau ngồi xổm xuống bắt kiến. Tìm nửa ngày không thấy, ngược lại phát hiện hai côn trùng khác, người lớn hài tử hô to gọi nhỏ. Huyên náo túi bụi, Đậu Nhi hàm chứa vài phần ý cười nhìn ngó chung quanh, liền thấy Tống thị mang theo hạ nhân đứng ở xa xa hướng tới nơi này, liền thấp giọng nhắc nhở Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị:
Hai vị thiếu phu nhân. Nhị phu nhân ở bên kia.
Lâm Cẩn Dung cũng đành thôi. Trên mặt Khang Thị cũng lộ ra vài phần không được tự nhiên, hai người liếc nhau, đều quyết định đứng lên chào hỏi. Đợi đến khi hai người đứng dậy, đã thấy Tống thị sớm lặng yên không một tiếng động mà dẫn dắt hạ nhân đi xa, chỉ còn lại một bóng dáng.
Anh Đào từ một chỗ khác đi tới, hành lễ nói:
Nhị thiếu phu nhân, Nhị gia đã trở lại, còn có Lâm Tam gia cũng tới rồi.
Lâm Cẩn Dung vội gọi Đậu Nhi cùng Phan thị bế Nghị Lang, cáo từ Khang Thị:
Ta đi trước, tộc huynh đại để là tìm ta có việc.
Khang Thị nhìn thấy sắc trời không còn sớm, ười nói:
Chúng ta cũng nên đi thôi.
Lâm Cẩn Dung nắm tay Nghị Lang đi đến trước cửa phòng khách, Nghị Lang xa xa thấy Lâm Thế Toàn, liền cười xông đến, muốn Lâm Thế Toàn bế, Lâm Thế Toàn vội bế hắn lên, dụi dụi cái mũi nhỏ của hắn, vô cùng thân thiết nói:
Con khỉ bùn, vừa rồi làm cái gì vậy?
Nghị Lang làm sao nói rõ được với hắn, khoa tay múa chân hồi lâu, không kiên nhẫn, lại cọ vào lòng Lục Giam.
Lâm Cẩn Dung tự tay đưa trà lên, lại cười nói:
Vừa rồi cùng Tam ca hắn vì một con kiến mà cãi nhau, còn khiến Phúc nương sợ tới mức khóc lớn.
Lục Giam liền hỏi Nghị Lang:
Là thật sao?
Nghị Lang đưa tay nhéo hai cái, có chút ngượng ngùng tránh né ánh mắt, thân mình ngửa ra sau, lại lật lại, ập vào trong lòng Lục Giam, ôm cổ Lục Giam nhỏ giọng nói hai câu.
Ta nghe không hiểu con đang nói cái gì, chậm rãi nói.
Lục Giam ôm lấy Nghị Lang, ý bảo Lâm Cẩn Dung:
Tam ca có chuyện muốn hỏi nàng, ta mang hài tử ra ngoài chơi, đỡ cho hắn làm ầm ĩ.
Lâm Thế Toàn lúc này mới hỏi:
A Dung, trà tứ bên kia vì sao không tiếp tục thuê? Còn có lập tức chính là mùa hè, thương hành vận chuyển hương liệu sẽ đến rất nhiều, dùng tiền ở đây, sẽ ảnh hưởng sinh ý. Rốt cuộc muội nghĩ thế nào vậy?
Ngữ khí của hắn tuy rằng bằng phẳng, nhưng không thể che giấu vẻ khó hiểu cùng nghi ngờ bên trong, Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam không chịu đi xa, ngay tại cửa mang theo hài tử chơi đùa, biết Lục Giam đang chờ mình trả lời — nàng đang chuẩn bị hết sức để giảm bớt tổn thất, nhưng ở trong mắt bọn họ cũng là không thể lý giải, cho nên phải tìm một lý do thích hợp, vì vậy cười nói:
Muốn mở trà tứ còn không đơn giản sao? Trà tứ ở đây quả thật là kiếm không được bao nhiêu tiền, ta là tính chờ Nhị lang tròn kỳ hiếu, xem có nên mở một cái ở kinh thành hay không, giao cho Tần quản sự để ý, ta không muốn lãng phí nhân lực tài lực kiếm chút tiền trinh này.
Khẩu khí tuy lớn, nhưng cũng không phải không có đạo lý, Lâm Thế Toàn suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu:
Trà tứ là việc nhỏ, dù sao cũng thực kiếm không được bao nhiêu, còn phải lo lắng suy nghĩ. Nhưng cửa hàng hương liệu thì sao? Đây mới là căn bản của chúng ta! Cũng là tương lai của Nghị Lang mà.
Lâm Cẩn Dung nói:
Tam ca, huynh cảm thấy tình huống giống hiện tại có thể kinh doanh lớn hay không? Mùa màng không tốt, mọi việc không thuận lợi, vẫn là nên từ từ đã. Trọng điểm làm tốt sinh ý ở Đình huyện bên kia, hương liệu, tận lực bán không để trữ hàng, yên ổn một chút, có bao nhiêu thì bán bao nhiêu.
Lâm Thế Toàn còn có rất nhiều nghi ngờ, Lâm Cẩn Dung cũng không muốn cùng hắn giải thích, nhìn hai mắt hắn, nhỏ giọng nói:
Tam ca, tin ta.
Tin nàng. Lâm Thế Toàn rùng mình, hồi tưởng lại lúc trước nàng làm sinh ý này, sau đều đã được chứng minh, nàng nhìn rất xa, tuy là vẫn không đồng ý, nhưng cũng rầu rĩ nhịn xuống.