Chương 441: Nghe Ngóng
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2399 chữ
- 2020-05-09 04:31:48
Số từ: 2394
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Sau giữa trưa, tầng mây nặng nề chôn vùi hơn phân nửa bầu trời, ánh nắng giãy dụa từ chỗ sâu trong tầng mây ló ra, khiến thời tiết vốn ẩm ướt buồn bực lại tăng vài phần nóng rực, làm cho người ta tự dưng thêm phiền chán.
Lâm Cẩn Dung ngồi ở hành lang, nhẹ nhàng quạt cho Nghị Lang đang ngủ say một bên, cùng Lâm Cẩn Âm thấp giọng nói chuyện:
Nếu không phải bỏ ra tiền sửa chữa lại nhà cũ, lại thay hắn làm mọi chuyện đều chu toàn, ta muốn đến Thanh châu gặp mọi người chỉ sợ là nằm mơ.
Nàng lần này là cùng Đào thị đến Thanh châu, Lục Giam mang theo Lâm Thận Chi đưa các nàng, hai người đều chỉ ở lại hai ngày liền chạy về Bình châu, nói qua nửa tháng nữa sẽ quay lại đón các nàng.
Ồn ào cái gì? Không phát hiện đệ đệ đang ngủ sao?
Lâm Cẩn Âm quay đầu mắng hai hài tử đang ở một bên vui đùa, quay đầu lại thay đổi ngữ khí ôn nhu hòa khí:
Ai bảo muội khiến sự việc phát triển lớn đến vậy? Bọn họ mất tiền muội lại cầm một bó lớn đi tiêu, không khiến người chua xót khổ sở cũng khó a!
So với việc người Lục gia suốt ngày nhìn chằm chằm, cuối cùng loạn phỉ đến không còn thừa lại một văn tiền, không bằng lúc này làm chút chuyện hữu dụng.
Lâm Cẩn Dung không thể nói cho Lâm Cẩn Âm biết tình hình thực tế, đành phải thở dài:
Lúc làm thì không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới Chư sư mẫu đột nhiên đẩy ta ra.
Lâm Cẩn Âm nói:
Thôi, làm đều đã làm, lúc này có mắng muội cũng không có tác dụng.
Nhẹ nhàng ôm đầu vai Lâm Cẩn Dung, thấp giọng cười nói:
Đừng nói mấy chuyện này nữa, tỷ muội chúng ta nhiều năm không gặp, muội ở không được bao lâu cũng sẽ đi, nói chút việc cao hứng đi. Lần gặp mặt tiếp theo cũng không biết tới khi nào.
Lâm Cẩn Dung tựa đầu vào vai Lâm Cẩn Âm, thấp giọng nói:
Ta thực hoài niệm thời điểm lúc chúng ta còn ở nhà, khi đó tỷ quản ta cùng Thất đệ cũng thật nghiêm, nhưng đối với chúng ta rất tốt. Thời điểm tỷ sắp xuất giá, ta rất lo lắng. Mỗi ngày đều suy nghĩ, nếu tỷ đi rồi, chỉ còn lại mẫu thân, Thất đệ và ta, làm sao bây giờ?
Kiếp trước tỉnh tỉnh mê mê, đời sau chưa có căn cơ, lại không có gì để tin tưởng, nàng khi đó thật sự lo lắng.
Nhớ tới lúc trước, Lâm Cẩn Âm trên mặt không khỏi hiện ra một tia khoái trá tươi cười:
Mỗi khi Hoan Lang và Ngọc lang cãi nhau tìm ta phân xử, ta cũng thường thường nhớ tới chuyện xưa, ta nhớ rõ lúc đó lá gan của muội rất nhỏ, lại ủ rũ ba ba, đều muốn cướp thứ mẫu thân tặng cho Lục muội, Thất muội, còn không dám nói chỉ dám khóc; Nhưng sau khi bị đợt bệnh kia, đột nhiên thay đổi thành người khác, lập tức lại có tiền trong tay…… Nay, thế nhưng cũng bỏ tiền ra để giúp đỡ người khác được rồi.
Lâm Cẩn Dung nhớ tới bản thân lần đầu tiên kiếm tiền, ngẩng đầu nơi nơi tìm tiền vốn, da mặt dày cầu Đào Phượng Đường hỗ trợ mua bán vàng bạc, bị Lâm Cẩn Âm nghiêm khắc mắng chửi, không khỏi cười rộ lên:
Tỷ tỷ thời điểm đó cũng thật hung dữ, giáo huấn người ta đến bộ dạng kia. Ta và Thất đệ đều rất sợ tỷ biến sắc mặt a.
Hoan Lang nghe thấy mẫu thân cùng a di nói đến chuyện ngày bé, không khỏi cảm thấy hứng thú, đẩy đệ đệ Ngọc lang cố ý gây rối sang bên cạnh, tò mò tiến lại gần:
A di, nương ta ngày bé lợi hại như vậy sao?
Lâm Cẩn Âm giơ cao tay lên, nhẹ nhàng đánh vào trên đầu hắn, thấp giọng nói:
Người lớn nói chuyện sao có chỗ cho tiểu hài tử xen miệng vào chứ?
Hoan Lang hướng mẫu thân hắn nghịch ngợm thè lưỡi, xoay người giả dạng y chang nhẹ nhàng gõ Ngọc lang đầu một cái, giả vờ giả vịt răn dạy:
Có nghe thấy không, người lớn nói chuyện, tiểu hài nhi không được líu ríu.
Ngọc lang không cam lòng yếu thế, kéo tay áo Lâm Cẩn Âm, nãi thanh nãi khí thấp giọng nói:
Nương a, ca ca hắn lại bắt nạt con.
Lâm Cẩn Âm liền mắng Hoan Lang:
Thời điểm Thất cữu con bằng tuổi con……
Hoan Lang lập tức thở dài, lão khí hoành thu
(bộ dạng cụ non)
nói:
Đã biết, Thất cữu của con lúc bằng tuổi con, đã sắp bái nhập môn hạ Chư tiên sinh, còn biết che chở tỷ tỷ cùng mẫu thân, chiếu cố ngoại tổ phụ. Con cũng sẽ đến gặp tổ phụ.
Cười hì hì cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ, lại cầm tay Ngọc lang:
Đi, ca ca trước đưa đệ đi ngủ trưa.
Ngọc lang thuận theo nắm tay hắn rời đi, hai huynh đệ một cao một thấp, hài hòa nói không nên lời. Lâm Cẩn Âm nhìn theo bóng dáng của con, nhẹ nhàng thở dài:
Đại biểu ca của muội hàng năm không ở nhà, một mình ta phải lo quá nhiều việc, vì thế cũng dưỡng Hoan Lang thành tính tình này. Còn tuổi nhỏ, dĩ nhiên đã có thể thay ta quản rất nhiều việc, có thể giúp tổ phụ hắn giải sầu nói chuyện, còn có thể chăm sóc Ngọc lang. Nhưng ruốt cuộc không có phụ thân ở bên cạnh, bị tổ phụ hắn quản hỏng rồi, cợt nhả, cũng không sợ ta.
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói:
Hài tử này đã rất hiểu chuyện rồi, mới 7, 8 tuổi đã có thể giúp tỷ xử lý gia sự, có thể chiếu cố lão nhân cùng đứa nhỏ, còn biết đọc sách, tỷ muốn hắn thế nào nữa? Tính tình vui vẻ vẫn tốt hơn, nếu là đều giống vị kia của nhà ta, suốt ngày nghiêm mặt, từng từ nói đếm trên đầu ngón tay, thì sẽ quá mức nghiêm túc mà.
Lâm Cẩn Âm đem cây quạt nhẹ nhàng gõ đầu nàng:
Muội nha, lại sau lưng nói xấu người ta, Lục Giam làm sao không tốt?
Nhớ tới Đào Phượng Đường ở Giang Nam xa xôi, nhịn không được lại thở dài. Phu thê còn trẻ, vốn là tình thâm, nhưng vẫn hai nơi ở riêng, hiếm khi gặp được một lần, bảo sao có thể không phiền muộn!
Lâm Cẩn Dung đem thần sắc của nàng đều xem ở trong mắt, thấp giọng nói:
Việc ta nói với tỷ hai ngày trước thế nào rồi? Không bằng thừa dịp mấy ngày nay cữu phụ sức khỏe chuyển biến tốt, cùng hắn đi Giang Nam giải sầu, các ngươi một nhà cũng có thể đoàn tụ. Luôn tách ra như vậy không phải là biện pháp.
Lâm Cẩn Dung vẻ mặt mong chờ, cũng là khó xử chi cực:
Tốt thì tốt, nhưng là gia nghiệp lớn, làm sao nói quăng là có thể quăng được. Nói đến nói đi, muội cũng nghe cữu phụ bảo rồi đó, cố thổ nan cách, hắn không muốn rời đi. Có thể làm sao bây giờ?
Đã mưu tính sớm vài năm, Đào Phượng Đường cũng đã chuẩn bị tốt, vốn tưởng rằng Đào Thuấn Khâm đại để sẽ không cự tuyệt, tiếc rằng thật sự đến lúc này, lại vẫn là khó như vậy. Có tiếng sấm nặng nề từ chân trời
Ầm
vang một tiếng, Lâm Cẩn Dung vừa sốt ruột vừa nóng nực, trên người đổ một thân mồ hôi, không khỏi dùng sức quạt:
Nóng quá.
Lâm Cẩn Âm cũng quạt theo, nhìn về phía chân trời:
Mãi mà chưa mưa, mây thì cứ âm u như vậy, cũng không có gió thổi, đương nhiên nóng nực rồi. Kỳ thật còn may, mùa hè năm trước còn nóng hơn, thái dương mỗi ngày đều trắng bóng treo trên bầu trời, có thể nướng cháy cả ô mà.
Lâm Cẩn Dung lẩm bẩm một tiếng:
Thường lúc này đều rất dễ dẫn đến tai ương mà?
Lâm Cẩn Âm có thể cảm giác được tâm tình của nàng đột nhiên phiền chán, lại không biết nàng nôn nóng cái gì, liền khuyên nhủ:
Chớ lo lắng, mấy năm nay ta đã tổng kết ra, mặc kệ là chuyện gì, vừa mới bắt đầu thấy rất khó, nhưng luôn luôn có thời điểm thuận lợi.
Lâm Cẩn Dung hợp với tình hình cười cười một chút.
Chợt thấy Sơn Trà bước nhanh tiến vào, tuy hết sức bảo trì bình tĩnh, trên mặt vẫn lộ vài phần kinh hoảng, mặt trắng bệch nói:
Đại thiếu phu nhân……
Lâm Cẩn Âm chỉ cho là trong nhà xảy ra đại sự khó lường, vội vàng nói:
Không cần gấp, chậm rãi nói.
Đã thấy Sơn Trà nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, một bộ dạng khó nói, liền có chút tức giận:
Có chuyện thì nói đi! Ấp a ấp úng như vậy làm cái gì!
Sơn Trà vẫn là bộ dạng khó xử, Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy:
Ta đi nhìn xem mẫu thân đã dậy chưa.
Sơn Trà lau một phen mồ hôi trên trán, đè thấp thanh âm nói:
Không phải, không phải muốn gạt Tứ di? Là sợ Tứ di sốt ruột.
Lâm Cẩn Âm thấy nàng muốn nói lại thôi, nhịn không được hỏi:
Khiến người ta gấp gáp, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
Sơn Trà nhỏ giọng nói:
Vừa truyền đến tin tức, Bình châu có binh sĩ phản loạn! Nghe nói là vài trăm người giết vài kẻ làm quan, huyên náo rất lớn.
Cây quạt trong tay Lâm Cẩn Âm thiếu chút nữa rơi xuống đất, vội vàng ổn định, nhanh chóng quét mắt nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, nói:
Vậy hiện tại thế nào rồi? Bình châu bên kia có phát sinh đại sự gì hay không?
Chung quy đã phát động rồi. Chính là nàng nhớ rõ lúc ấy chỉ có mấy chục binh sĩ, tại sao liền biến thành mấy trăm người? Là truyền lầm tin tức hay là sự tình đã xảy ra lệch lạc? Lâm Cẩn Dung không xác định, lại có một loại cảm giác bụi bặm bay tung khắp nơi – chuyện nên phát sinh cuối cùng đã xảy ra.
Đại sự theo như lời trong miệng của Lâm Cẩn Âm, chính là binh lính phản loạn bất ngờ này mượn cơ hội tấn công cướp đoạt phú hộ, giết người phóng hỏa hay không. Sơn Trà tất nhiên là hiểu được, nhưng không biết nguyên cớ vì sao nói không nên lời, chỉ đáp:
Bên ngoài vừa truyền vào tin tức, mơ hồ không rõ, cũng không biết rốt cuộc tình hình thực tế như thế nào.
Lại sai người đi hỏi thăm a. Còn thất thần làm cái gì?
Lâm Cẩn Âm thấy Lâm Cẩn Dung vẫn trầm mặc, nghĩ đến nàng sợ hãi, vội đỡ lấy nàng an ủi nói:
Đừng lo, khẳng định sẽ không có đại sự. Muội cũng hiểu được, ba người thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, có lẽ là loạn truyền, truyền tới truyền lui thành ra như vậy.
Nhưng rốt cuộc, bản thân Lâm Cẩn Âm cũng đang lo lắng, Đào thị ở đây, nhưng nhiều người Lâm gia như thế thì trốn vào đâu, lại càng không nói tới hai nhà Ngô, Lục. Sợ Đào thị bị hù dọa, lại vội vàng công đạo mọi người bên ngoài:
Trước khi sự tình chưa biết rõ ràng, không thể loạn truyền cho phu nhân.
Một trận cuồng phong thổi tới, lá cây trong viện rầm rầm loạn hưởng, hơi thở ẩm ướt từ xa tới gần, Lâm Cẩn Dung nắm chặt tay Lâm Cẩn Âm, ngẩng đầu nhìn chân trời, thấp giọng nói:
Trời mưa rồi.
Vừa dứt lời, hạt mưa như đậu tương lớn nhỏ rơi xuống đi kèm với mùi đất ẩm ướt bốc lên, cây cối hoa cỏ trong đình viện nháy mắt đã bị bao phủ trong màn mưa trắng xoá, tiếng sấm nặng nề cùng với tia chớp dữ tợn đánh xuống, Nghị Lang từ trong mộng bừng tỉnh, phát ra một tiếng khóc nỉ non.
Lâm Cẩn Dung vội cúi người bế hắn, nhẹ giọng an ủi:
Nương ở đây, không sợ, là sét đánh thôi.
Nghị Lang đúng lúc được vỗ về, liền dần dần ngừng tiếng khóc, thuận theo ghé vào trong lòng Lâm Cẩn Dung ngắm mưa. Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm lại ở hành lang đứng một lát, thấy gió quá lớn, mưa đều thổi bay vào đây, đành phải thu thập vào phòng, mỗi người cầm một chén trà không nói gì cả.
Hồi lâu, Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng hỏi:
Tam tỷ biết Du Tông Thịnh không?
Lâm Cẩn Âm đáp:
Như thế nào không biết? Bên này ép buộc cũng không thoải mái như bên kia của muội. Hắn ngại bên này không có khí hậu tốt như ở Bình châu, không chịu ở đây, kỳ thật người ta đều đoán hắn là sợ kỵ binh của Đại Vinh đột nhiên chạy tới.
Trầm mặc một lát, thở dài:
Là quân ngũ tham gia trước đó làm phản sao?
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói:
Ta nghe Nhị lang nói, hắn cắt xén quân lương, khổ dịch binh lính, binh sĩ sống thật khổ sở.
Những người đó trong tay có đao thương, phỏng chừng lá gan cũng lớn hơn.
Qua hơn nửa canh giờ, mưa dần dần nhỏ đi, một nhũ mẫu cầm ô chạy vào, đứng ở hành lang nói:
Lão gia thỉnh Đại thiếu phu nhân và Tứ di đi qua.