Chương 44: Lạc Mai 2
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2443 chữ
- 2020-05-09 04:30:07
Số từ: 2438
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
A Dung!
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu, thấy Dương Mạt và Tri châu tiểu thư, mang theo đám người Lệ Chi tươi cười đi về phía bọn họ, liền cười nói:
Sao muội lại tới đây?
Dương Mạt nói:
Bên trong náo nhiệt quá chừng, ta không quen, vừa mới nghĩ đến việc đi dạo, ta liền rủ nàng đi tìm tỷ. Đi đi, dẫn chúng ta đi thăm vườn mai nhà cô cô của tỷ đi?
Lâm Cẩn Dung cúi mắt cười nói:
Sợ là khiến muộn thất vọng rồi, số lần ta đến đây không nhiều lắm, cũng không quen.
Dương Mạt liền cười nói:
Có liên quan gì chứ? Chúng ta tùy tiện đi dạo là được rồi.
Lâm Cẩn Dung vốn không có tâm tình đi thăm chốn cũ, nhưng đảo mắt nghĩ tới một khả năng khác, vì vậy cũng nghe theo. Nàng rất thích Dương Mạt, Dương Mạt từ nhỏ được sủng ái, tuy rằng ngây thơ, cũng rất quang minh đại khí, chưa bao giờ bắt nạt nàng. Có điều Dương Mạt vốn là người Giang Nam, sang năm tới sẽ bị đưa trở về chờ gả đi, ban đầu các nàng còn gửi thư cho nhau vài lần, đưa lễ vật, nhưng sau đó nàng mọi chuyện không như ý, dần dần chặt đứt liên lạc với Dương Mạt. Có thể cùng bằng hữu cũ du ngoạn, nàng cũng rất cao hứng, huống chi có lẽ… Cũng không nhất định —- tuy rằng không dễ dàng, nhưng đường đi cho tới bây giờ đều là mình mưu tính, vận may sẽ không vô duyên vô cớ rớt xuống trên người ai.
Ba người tản bộ vô mục đích, Lâm Cẩn Dung cùng Dương Mạt tùy ý nhàn thoại, Tri châu tiểu thư tuổi còn nhỏ, cũng thích vui đùa, không thích phong cách của hai người, liền kêu nha hoàn đi theo, hướng tới một bên nghịch tuyết hái mai.
Dương Mạt cười nói:
Một thời gian ngắn không gặp, tài nghệ pha trà của tỷ lại cao siêu đến vậy, ta không thể nào đuổi kịp. Sao có thể luyện được như vậy? Dạy ta đi, truyền thụ cho ta một ít kinh nghiệm.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười:
Trong khuê phòng tịch mịch không có chuyện gì làm, nhàn rỗi tĩnh tọa thử biểu diễn pha trà, quen tay hay việc mà thôi.
Lời này của nàng cũng là thật tình, tiên sinh đời sau, ai cũng như thế.
Người của Ngô gia cùng hai nhà Lục, Đào có quan hệ, Dương Mạt cũng biết được chuyện hai nhà Lục Lâm, cũng hiểu được tình cảnh gian nan của Lâm Cẩn Dung, nghe vậy chẳng những không nghĩ nàng giấu tài, còn đồng tình nhìn nàng:
Có một số việc tỷ đừng để ở trong lòng. Ta hiểu được tỷ không phải cố ý, kỳ thật hẳn nên trách ta.
Lâm Cẩn Dung da mặt càng ngày càng dày lúc này rốt cục khống chế không được đỏ ửng, vội vàng xua tay nói:
Không trách muội, là do ta không đúng mực…
Dương Mạt nhéo một cái lên tay nàng, cười nói:
Không cần phải nói, ta đều hiểu được. Tỷ cái gì cũng tốt, chính là tính tình này quá thành thật.
Lại nhỏ giọng cẩn thận nói:
Tỷ sẽ không trách ta nói chuyện bộc trực chứ?
Lâm Cẩn Dung lắc đầu:
Làm sao có thể?
Chuyện trên thế gian thật sự là kỳ quái, có đôi khi người ngoài so với thân nhân nhà mình còn biết săn sóc hơn. Nàng trước kia không rõ, giờ phút này đã có chút hiểu được, vô luận là đối với một người tốt như thế nào, đều dễ dàng có thói quen coi việc đó là đương nhiên, càng thân thiết, lại càng đòi hỏi, mà càng đòi hỏi lại càng trở nên hà khắc. Người ngoài thì sao, góc nhìn khác biệt, cũng không có quan hệ lợi hại, cho nên ngược lại có vẻ nhiệt tâm hào phóng hơn hẳn.
Dương Mạt chỉ về phía trước:
Tỷ xem, mấy biểu ca đang đứng ở kia.
Hai người Lục Giam, Ngô Tương đang đứng dưới tàng cây một gốc mai cổ thụ lớn nhất cách đó không xa, cũng đang nhìn về phía các nàng.
Hoa mai đung đưa, trên nền tuyết in bóng thân hình thanh nhã tuấn tú của hai thiếu niên trẻ tuổi.
Ngô Tương đeo tiểu quan
(mũ)
màu bạc, mặc kiện cẩm bào sắc xanh nhạt viền lông chồn trắng, dưới chân đi hài màu đen, trong tay đang cầm một cành mai vàng, tươi cười nhạt nhẽo, tư thái phong lưu, thật không hổ là thiếu niên tài tử hàng đầu ở Bình Châu.
Lục Giam thì mặc một kiện tố cẩm bào sắc xanh đậm viền lông chồn trắng, trên búi tóc đơn giản cài một cây trâm bạch ngọc, bên hông đeo ngọc bội ti thao màu xanh, chắp hai tay sau lưng, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Không biết là bởi vì thời tiết rét lạnh, hay do có tuyết trắng làm nền, màu da của hắn trở nên lạnh lẽo như ngọc, đôi mắt cũng càng tối tăm. Hắn cũng không có vẻ phong lưu rõ rệt như Ngô Tương, lại giống như cây trúc đứng trong tuyết, khiến người ta nhìn thấy mà khó quên.
Ánh mắt Lâm Cẩn Dung chậm rãi đảo qua trên mặt hai người, không biết người vừa mới tránh sau núi đá nghe lén tỷ muội các nàng nói chuyện có thể là một trong hai người này hay không?
Nhị ca, các huynh ở đây đạp tuyết ngắm mai sao?
Dương Mạt cầm tay Lâm Cẩn Dung, cười dài đi tới, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Giam, nhanh mồm nhanh miệng nói:
Huynh chính là Lục Giam? Ta là Dương Mạt, biểu muội của Ngô Tương, cũng đến từ Giang Nam.
Lục Giam hơi hơi gật đầu, lộ ra một tia cười nhợt nhạt:
Hạnh ngộ.
Khó trách Lâm gia tỷ muội đều điên cả rồi, Dương Mạt hơi hơi sửng sốt, lập tức buông tay Lâm Cẩn Dung ra, chắp tay sau lưng vây quanh Lục Giam đi một vòng, rồi đứng lại, sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng không nói lời nào.
Lâm Cẩn Dung lại hiểu được ý tứ của nàng, liền không có ý tốt hoàn trả lại Dương Mạt một nụ cười mà người ở bên ngoài nhìn thấy cũng không hiểu. Nếu là thiếu niên nam tử bình thường khác, bị hai thiếu nữ vây xem, còn quỷ dị tươi cười như thế, cho dù là không xấu hổ ảo não cũng sẽ tò mò, nhưng Lục Giam lúc ban đầu còn lộ ra vẻ mặt không hiểu, lập tức cũng chỉ lẳng lặng nhìn hai người liếc mắt một cái, tùy ý để hai người nhìn ngắm, ngoài ra trên mặt cũng không có biểu tình nào dư thừa, vẫn thong dong tự nhiên.
Nhưng thật ra Ngô Tương lại thấy không thuận mắt, cười mắng:
Dương Mạt, muội lại nghịch ngợm gây sự!
Ta chỉ đang tò mò vị ca ca này vừa trở về liền tài danh hiển hách có bộ dạng gì thôi.
Dương Mạt quyệt miệng:
Nhị ca, huynh cũng chỉ biết mắng ta nghịch ngợm gây sự, cũng không biết khen ngợi ta hai câu hay sao?
Ngô Tương cầm cành mai vàng trong tay phe phẩy, nhìn Lâm Cẩn Dung lẳng lặng đứng một bên, nói:
Chính muội không chịu thua kém, còn muốn được khen ngợi? Cũng không biết xấu hổ, vừa rồi muội lại gây rắc rối đúng không?
Nhị ca huynh lại đây!
Dương Mạt thấy hắn đã biết được chuyện đấu trà vừa rồi, thu liễm thần sắc cố ý quấy rối nghịch ngợm này, có chút không được tự nhiên liếc Lục Giam, chạy tới kéo Ngô Tương đứng sang một bên, thấp giọng nói:
Huynh ở trước mặt người ta nói cái này làm gì? Ta gặp rắc rối, nhưng ta cũng không phải cố ý hại Lâm Tứ tỷ a.
Ngô Tương hết sức lông bông cười:
Ta cũng không có ý trách muội, nhà bọn họ nếu dám gọi người đấu trà, cũng nên chuẩn bị tâm lý bị thua, khiến người khác nhường nhịn mới có thể đạt được tài danh, thật không bằng cứt chó!
Dương Mạt không tiếng động cười to, cũng không ngại hắn thô lỗ, ngược lại dùng sức vỗ bờ vai của hắn, cười nói:
Cũng chỉ có huynh mới dám ngông cuồng như vậy! Nhưng Lục Vân khí độ vẫn vô cùng tốt, tuy rằng vẫn thua kém ta một chút, nhưng chúng ta làm khách nhà người ta, cũng nên để lại mặt mũi cho chủ nhân. Huynh và Lục Giam là bạn tốt, trước mặt của hắn huynh nói về vấn đề này, không sợ hắn tức giận chứ?
Ngô Tương lạnh nhạt nói:
Hắn muốn tức giận đó là chuyện của hắn, ta chỉ là nghĩ như vậy, cũng cho rằng đây là đúng.
Tuy rằng đã thu liễm rất nhiều, nhưng trong lời nói vẫn không thể che giấu được cuồng ý.
Dương Mạt thở dài:
Nhị ca, tính tình này của huynh a…
Ta cũng chỉ trước mặt các muội mới như vậy.
Ngô Tương cũng không để ý, chỉ nhìn bóng dáng Lâm Cẩn Dung nói:
Thật sự không nghĩ tới nha đầu Lâm Tứ này nửa ngày không nói một tiếng lại có trà nghệ giỏi như vậy. Lục Giam nói nàng thổi sáo cũng hay hơn ta.
Dương Mạt vừa thấy bộ dáng của hắn, biết vị biểu ca kiêu ngạo này không phục, liền mị cười nói:
Nếu không, hai người tỷ thí đi. Lâm Tứ nếu có tài danh, cũng sẽ không ngại so tài.
Ngô Tương thản nhiên nói:
Muội có chủ ý gì vậy?
Dương Mạt nói:
Chủ ý không ít, nhưng cũng không biết nơi nào có sáo, Lục Vân chắc hẳn là có, nhưng ta vừa đắc tội nàng, không muốn đến mượn nàng.
Ngô Tương không nói một lời lấy ra hai cây sáo từ trong người ra.
Dương Mạt cắn răng nói:
Ta còn nói người ta hôm nay chưa từng thỉnh nam khách, sao huynh đã nóng lòng đi đến, còn mang theo sáo, hóa ra đã sớm hạ quyết tâm muốn tìm cơ hội so tài?
Ngô Tương cũng không phủ nhận:
Ta trước kia có nghe nàng thổi qua, rõ ràng không bằng ta.
Hai huynh muội ở bên kia lặng lẽ nói chuyện, bên này Lâm Cẩn Dung chuyên chú nhìn ngắm một đóa mai vàng cách đó không xa, thậm chí ngay cả đóa mai vàng kia có mấy cánh hoa, từng dấu vết trên cánh hoa nàng đều thấy rõ ràng. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn mai vàng, ngay cả cách đó không xa thanh âm Tô Chân
(Tri châu tiểu thư)
đang ồn ào muốn nha hoàn hái hoa xuống cũng có thể nghe thấy rành mạch.
Chợt nghe Lục Giam thấp giọng nói:
Tứ biểu muội, nghe nói hôm nay muội pha trà, điểm ra một đóa hoa mai nở rộ. Tuổi còn nhỏ đã có tài nghệ này, muội thật sự có bản lĩnh.
Trong giọng nói mang theo vài phần bội phục.
Nàng có bản lĩnh sao? Nàng ở trong mắt hắn không phải cho tới bây giờ đều là người vô dụng nhất sao? Nàng là thê tử vô dụng, không thể khiến hắn vui vẻ; Nàng là mẫu thân vô dụng, không thể bảo hộ tính mạng của con mình; Nàng là nhi tức vô dụng, vừa không thể khiến thân mẫu của hắn cùng dưỡng mẫu hòa thuận chung sống, lại khiến mẫu thân phụ thân huynh đệ của hắn đề phòng nàng như đề phòng kẻ cướp; Nàng lại là tỷ tỷ vô dụng, thường xuyên bắt hắn phải thay nàng biện giải dàn xếp cho bào đệ hay gây rắc rối của nàng; Nàng thậm chí không thể quản lý thủ hạ nha hoàn, để nha hoàn leo lên giường hắn, vũ nhục hắn. Tóm lại, nàng rối tinh rối mù, không hề có một chút hữu dụng.
Lâm Cẩn Dung chậm rãi quay đầu, nhìn Lục Giam, mang theo vài phần khiêu khích cùng địch ý:
Ta thật có lỗi khiến cô cô cùng biểu muội thất vọng, nhưng ta thực không phải cố ý.
Nàng trong miệng nói lời xin lỗi, trên mặt kiêu ngạo tự đắc lại rất rõ ràng, nếu Lâm Ngọc Trân nhìn thấy, chỉ sợ sẽ hung hăng tát nàng một cái mới có thể hết giận.
Lục Giam hơi hơi nhíu mày, nhìn Lâm Cẩn Dung chăm chú, một lát sau mới nói:
Muội không cần phải cảm thấy có lỗi. Thắng liền thắng, có tài cũng không phải lỗi của muội. Trong thiên hạ này, quang hoa của tài năng không nên bị che giấu.
Hắn dừng một chút, có chút do dự nói:
Muội không cần phòng bị ta, ta không phải người như vậy.
Thật sự là buồn cười, người nàng muốn phòng bị nhất lại nói nàng không cần phòng bị hắn, hắn không phải người như vậy. Lâm Cẩn Dung trong lòng đột nhiên tức giận, nàng châm chọc nói:
Vậy Nhị biểu ca nên nói rõ, huynh thấy ta nghĩ rằng huynh là dạng người gì? Ta vì sao phải phòng bị huynh?
Lục Giam không giải thích, lại dùng một ánh mắt đồng tình thương hại nhìn Lâm Cẩn Dung.
Hắn đáng thương nàng! Nàng bị hắn thương hại! Còn có hành động nào có thể đả thương lòng tự tôn hơn so với việc bị người mà mình thống hận nhất nhìn bằng ánh mắt đồng tình này?! Lâm Cẩn Dung hận không thể dùng móng vuốt cào rách khuôn mặt tuấn tú của hắn. Sự thật chứng minh, nàng có huyết thống táo bạo của Đào thị, nhưng không có dũng khí không biết sợ hãi của Đào thị. Bởi vậy Lâm Cẩn Dung chỉ có thể nhìn thẳng Lục Giam, ghét cay ghét đắng nói rõ ràng:
Đừng nhìn ta như vậy, ta ghét nhất bị người khác nhìn bằng ánh mắt như thế! Tự cho bản thân biết mọi thứ, kỳ thật cái gì cũng không biết. Dối trá!