Chương 444: Tuần Tự
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2409 chữ
- 2020-05-09 04:31:49
Số từ: 2404
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Thời điểm tin tức rơi vào tai Thanh châu, Đào gia vừa ăn qua cơm chiều. Biết được gia đình an bình, thành cấm thả lỏng, có thể trở về Bình châu, Đào Thuấn Khâm liền không hề cố ý giấu diếm Đào thị, đem sự tình kể lại cho nàng nghe.
Đào thị ôm ngực, nghe mà cả kinh, cuối cùng nghe nói gia đình không có việc gì, hai tay tạo thành chữ thập niệm vài tiếng phật, liền nhắc tới muốn thu thập trở về, nói là lo lắng già trẻ trong nhà, còn muốn tận mắt thấy Lâm Thận Chi bình an mới yên tâm.
Đào Thuấn Khâm nói:
Muội gấp cái gì? Bây giờ còn có một vài phản tặc chạy trốn bên ngoài, trên đường cũng không thái bình, Nhị lang đã nói qua sẽ tới tiếp đón, chờ một chút, đến lúc đó tìm thêm mấy nhà làm bạn, nhiều người đi đường mới thỏa đáng.
Đào thị lại cảm thấy sốt ruột, đứng ngồi không yên, thúc giục Lâm Cẩn Âm đi hỏi thăm gần đây có nhà nào muốn đến Bình châu không, vạn nhất Lục Giam chậm chạp không đến, các nàng cũng có thể cùng người khác trở về trước.
Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, chờ sau khi lui xuống, nhân cơ hội lặng lẽ hù dọa Đào thị một hồi, đem tình cảnh dân loạn ở Phong châu thuật lại sinh động như thật cho Đào thị nghe, lại cổ vũ:
Nói không chừng còn có thể lại gây ầm ĩ. Đại biểu ca đã lập nghiệp ở Giang Nam, bên kia thế cục cũng ổn định, không bằng để tỷ tỷ mang theo hài tử, cùng cữu phụ đến Giang Nam giải sầu, dưỡng bệnh, cũng tiện cho phu thê bọn họ đoàn tụ, để hài tử được gặp mặt phụ thân. Cứ phân tán như vậy, nếu Đại biểu ca của con không giữ mình được, tặng cho Hoan Lang và Ngọc lang thêm đệ đệ muội muội thì phải làm sao bây giờ?
Phượng Đường không phải người như vậy!
Thật ra về vấn đề nạp thiếp Đào thị không quá phản cảm, nàng thấy Ngô thị dĩ nhiên đã ra đi nhiều năm, Đào Thuấn Khâm một người lẻ loi hiu quạnh thật sự đáng thương, nạp thêm thiếp thất chiếu cố một chút cũng không có gì. Nhưng nếu Đào Thuấn Khâm không có tâm tư kia, nàng làm muội muội cũng không tiện khuyên nhiều, đổi địa điểm để dưỡng bệnh cũng tốt, người một nhà đoàn tụ cũng vô cùng tốt, nàng không phản đối, thực đồng ý. Nhưng lúc này nàng nghe vào tai lại thấy không thoải mái, Đào Phượng Đường có phẩm hạnh thế nào, nàng thật sự rõ ràng. Nhưng mà…… nam nhân đã từng tuổi này, trong thời gian dài không có thê tử ở bên cạnh, xác thực khó tránh khỏi gặp chuyện không may, Đào Phượng Đường bộ dạng tuấn tú lịch sự, còn có rất nhiều tiền, cho dù hắn không có tâm tư kia, nhưng không chừng người bên ngoài sẽ tới quấy rầy. Càng nghĩ càng thấy có khả năng, liền nhân tiện nói:
Ta đi hỏi tỷ tỷ con! Bằng không gọi Đại biểu ca con trở về!
Lâm Cẩn Dung thấy nàng quả nhiên động tâm, vội vàng ngăn lại:
Nương a, người chạy tới hỏi như vậy không phải khiến tỷ tỷ ngột ngạt sao? Người là muốn khuyên nàng, nhưng không thể khuyên như thế. Sản nghiệp ở Giang Nam bên kia đang náo nhiệt, không có đạo lý quăng bỏ, người ta sẽ nói tỷ tỷ không hiểu chuyện. Chính là toàn gia cùng đi chơi là tốt nhất.
Ngẫm lại lại bổ sung:
Tiểu Thất đệ của con không phải cũng muốn đi qua học hỏi Phượng Cử sao? Nếu tỷ tỷ đi cũng tiện chăm sóc quản giáo bọn họ.
Đào thị im lặng suy nghĩ một lát, nói:
Không được! Cần phải nhắc nhở tỷ tỷ con một chút. Đừng giống như công công của con, cô cô con ở nhà tân tân khổ khổ thủ lễ nhiều năm, hắn lại thư thư phục phục mang theo vài thiếp thất như hoa như ngọc trở về.
Lại âm thầm tính toán một phen, nên nói thế nào để đả động Đào Thuấn Khâm mới tốt.
Lâm Cẩn Dung âm thầm vui mừng, nghĩ tới nên viết thư cho Đào Phượng Đường, cách nhìn của nàng, nên nói như thế nào, khuyên như thế nào, tỉ mỉ, tới tới lui lui suy nghĩ chu toàn. Chỉ cầu cần phải một kích đã trúng mục tiêu.
Ngày kế tiếp, mọi nhiệt tình của Đào thị đều tập trung vào việc khuyên Đào Thuấn Khâm đi Giang Nam du ngoạn, thăm Đào Phượng Đường, để đôi phu thê trẻ có thể đoàn tụ. Đào Thuấn Khâm tính tình tốt, tuy không đồng ý, nhưng cũng không bởi vậy mà tức giận.
Lâm Cẩn Âm suốt ngày hầu hạ, mặc dù không nói rõ, nhưng cũng biểu hiện ra vẻ mặt, Hoan Lang cùng Ngọc lang tức thì được Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung nhờ cậy giúp đỡ. Đào Thuấn Khâm nhìn thấy, đều có một phen cân nhắc.
Trong nháy mắt qua một tuần, sau giữa trưa, Lâm Cẩn Dung mang theo Nghị Lang nằm nghỉ, chợt nghe có người bên ngoài nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân tỉnh chưa?
Lâm Cẩn Dung trợn mắt nhìn lại, thấy Anh Đào đứng ở nơi đó, hướng nàng thủ thế, đè thấp thanh âm nói:
Nhị gia cùng Thất gia đến đây.
Lâm Cẩn Dung không khỏi nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy rửa mặt chải đầu, sai người trông chừng Nghị Lang, đi đến phòng của Đào Thuấn Khâm.
Ước chừng là hồi lâu không gặp thân nhân đến thăm bệnh, Đào Thuấn Khâm tâm tình tốt, bệnh cũng đỡ hơn rất nhiều, tinh tinh thần thần ngồi ở trên tháp nghe Lục Giam cùng Lâm Thận Chi miêu tả tình hình lúc trước.
Lục Giam ít nói, đa số thời điểm đều chỉ cười mà không nói, chỉ có Lâm Thận Chi đang bị vỡ giọng giống như vịt đực, ngồi đó kích động nói không ngớt:
Sau khi trở về từ Thanh châu, con định lập tức trở về chỗ của Chư tiên sinh, nhưng tổ phụ đột nhiên bị cảm lạnh, con chỉ có thể hầu hạ ở một bên. Mới chuyển biến tốt, nghĩ rằng ngày hôm sau có thể đi, kết quả đêm hôm ấy đột nhiên liền xảy ra chuyện. Lúc ấy con đang ngủ say, trong giây lát nghe thấy có người ở bên ngoài dùng sức đập cửa, không, là phá cửa, kêu con nhanh chóng chạy đến chính đường. Tiếp theo, chợt nghe thấy tiếng chuông đồng, tất cả các phòng đều sáng đèn, mọi người thất kinh, còn tưởng rằng là có trộm đến, nhưng quản sự cũng không chịu nói là vì sao lại như vậy, chờ đến khi tới chính đường, tổ phụ mới nói bên ngoài đang nháo loạn, phân công các ca ca dẫn quản sự cùng gia đinh đi tuần tra, canh gác đại môn, con thì trông chừng nhóm chất nhi chất nữ.
Nói đến chỗ này, Lâm Thận Chi giương mắt nhìn trời, Lâm lão thái gia rõ ràng là bất công,, hắn không còn nhỏ, cũng nên vì người trong nhà bỏ ra một phần sức lực, không thể vì loại chuyện này mà về sau bị các ca ca khinh thường.
Vì thế con liền liều mạng cầu lão nhân gia, đi theo Tứ ca cầm cây thang đi đến bên tường xem tình huống bên ngoài.
Hắn thấy Đào thị khẩn trương vò khăn tay, càng thêm đắc ý:
Các ngươi đoán con nhìn thấy cái gì?
Lâm Cẩn Dung đi vào trừng mắt nhìn hắn một cái:
Đừng thổi phồng a, hai ngoại chất nhi của đệ đang ở đây, đừng nói không thành có chứ.
Vừa nói, vừa nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam cũng đang giương mắt nhìn nàng, hai người ánh mắt chạm phải nhau, đều có một loại cảm thụ nói không nên lời, vừa chua xót vừa mềm mại, lại thập phần ngọt ngào vui sướng.
Lâm Thận Chi nhìn Hoan Lang và Ngọc Lang ngồi ở một bên vươn dài cổ, không hề chớp mắt nghe hắn tiếp tục nói, liền khụ một tiếng, thu liễm chút:
Cũng không phải chuyện gì, chính là nhìn thấy huyện nha bên kia, nửa bầu trời đều đỏ rực, ánh trăng cũng bị khói đặc che khuất, tiếng kêu chấn thiên. Lúc ấy trong nhà mọi người đều rất sợ hãi.
Hoan Lang đợi nửa ngày, nghĩ đến sẽ được nhìn thấy gì đó, nghe đến đây không khỏi có chút khinh bỉ Thất cữu phụ của hắn:
Chuyện này ta đã sớm nghe người ta kể đi kể lại mấy trăm lần a.
Lâm Cẩn Âm thấp giọng trách mắng:
Không có quy củ!
Hoan Lang nở nụ cười, theo bậc thang leo xuống, ôm cánh tay Lâm Thận Chi mềm giọng năn nỉ:
Nói chút chuyện thú vị đi, cái này không hay a.
Lâm Thận Chi một tay tóm hắn, một tay vươn tới bắt được Ngọc lang, cười nói:
Được, ta kể cho các con nghe chuyện Du Tông Thịnh chui vào chuồng gia súc, may mắn thoát được một mạng!
Nói tới đây, mới lại nghĩ tới tới hỏi Lâm Cẩn Dung:
Nghị Lang đâu?
Lâm Cẩn Dung cười nói:
Ngủ rồi.
Mượn cơ hội đi đến phía sau Lục Giam, thấp giọng hỏi:
Trong nhà đều tốt chứ?
Lục Giam làm sao nói lại tình hình thật sự cho nàng nghe? Bất quá là cười cười:
Yên tâm, đều tốt cả. Các nàng đều khỏe chứ?
Lâm Cẩn Dung bất tri bất giác nhu hòa thanh âm:
Đều tốt, chính là lo lắng cho mọi người.
Lâm Cẩn Âm ở một bên nhìn hai người quan tâm lẫn nhau, trong lòng có một ít hâm mộ, lại có một ít chua xót, liền cười nói:
Vừa rồi muội phu không phải nói nhớ Nghị Lang sao? Tứ muội dẫn hắn đi đi.
Đào Thuấn Khâm ha ha cười:
Đi thôi, đi thôi. Khi nào ăn cơm sẽ gọi các con.
Vẫn là ở đây thoải mái hơn. Không ai nhìn chằm chằm muốn bọn họ giữ quy củ, không ai nhìn chằm chằm nói bọn họ có chỗ nào không đúng, có khi là khoan dung, đa phần làm người ta suy nghĩ. Lục Giam âm thầm cảm thán một phen, cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ cáo từ với mọi người.
Phu thê hai người dọc theo đường mòn trồng đầy cây cối râm mát đi về phía trước, trong lòng đều có chút tình tố khác thường đang lên men. Chính là rốt cuộc làm khách ở nhà người ta, không dám làm quá đáng, nhiều nhất thân mật cũng bất quá chỉ sóng vai bước đi, thường thường, cố ý vô tình va chạm một chút mà thôi.
Lục Giam nhẹ giọng nói:
Đêm hôm đó vừa nháo loạn, thật sự rất kinh hoảng, ta khi đó không biết sự tình sẽ tới bước thế nào, thầm nghĩ may mà nàng và Nghị Lang không ở nhà.
Lâm Cẩn Dung trong lòng ấm áp, vụng trộm sờ soạng tay hắn một chút:
Ta cũng thực lo lắng cho chàng.
Mặc dù là biết sẽ không có trở ngại, vẫn rất lo lắng.
Lục Giam cố nén mới không nắm lại, chỉ nặng nề nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái:
Sau đó thế cục không thấy chuyển biến tốt, thiếu chút nữa cả nhà cùng trở về nhà cũ.
Nghĩ đến thái độ lúc ấy của Lục Kiến Tân rõ ràng là không vui khi phải mang theo người Lâm gia cùng đi tị nạn, trong lòng lại nặng trịch, chỉ đành nói, hắn cũng không thể nói với Lâm Cẩn Dung, liền uyển chuyển nói:
Ta đến tiếp đón Tiểu Thất đệ gặp qua ngoại tổ phụ, thỉnh hắn nghĩ cách đem tường viện cùng các đại môn gia cố chắc chắn thêm. Ngoại tổ phụ nói, lập tức liền động thủ. Ta nói với mẫu thân, nếu trong nhà không đủ tiền, bảo nàng bỏ ra thêm, đừng quá so đo.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu. Lâm gia không thể so với hai nhà khác, tuy rằng sân vườn rộng rãi, nhưng bởi vì thiếu tiền, nên nhiều năm chưa từng sửa chữa lại.
Nàng lúc trước từng uyển chuyển đề cập qua một hồi, Lâm lão thái gia lạnh nhạt lại kiên quyết cự tuyệt, nghĩ đến trải qua chuyện lần này, chính là đập nồi bán sắt cũng phải sửa chữa gia cố tường viện cùng đại môn?
Lục Giam thực đồng ý với thái độ của Lâm Cẩn Dung:
Đại nạn trước mặt, có tiền bỏ tiền, có lực bỏ lực, mới là đại thiện.
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn về phía hắn:
Nghe nói cửa hàng trong nhà bị cướp đoạt?
Lục Giam trầm mặc một lát, nói:
Không đề cập tới cũng thế.
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn thần sắc khó coi, liền đoán đại để là lại xảy ra chuyện gì đó ngoài ý liệu của mình, nhân tiện nói:
Không đề cập tới thì không được, chàng phải kể rõ ràng với ta, bằng không ta về nhà cái gì cũng không biết.
Lục Giam đành phải tóm lược kể lại lần nữa, còn sợ Lâm Cẩn Dung sẽ tức giận, nhân tiện nói:
Chớ cùng bọn họ so đo.
Có cái gì mà phải so đo, đơn giản chính là một chuyện như vậy mà.
Lâm Cẩn Dung thần sắc thường thường thản nhiên, nửa điểm kinh ngạc tức giận kích động cũng không có, Lục gia bị cướp đoạt, kiếp trước đã là như vậy, đâu phải bởi vì nàng làm việc thiện mà gây nên tai ương? Hiện nay dĩ nhiên đã đến thời khắc lửa sém lông mày, so đo nhiều như vậy làm cái gì?