Chương 473


Số từ: 2346
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Trời ngả về chiều, trên mặt sông hiện lên một tầng sương mù, gió từng trận thổi mạnh từng trận, thuyền rốt cục đã tới nơi, Lâm Cẩn Dung cảm tạ Thủy Hùng:
Lần này may mà có ngươi, từ nay về sau thuyền này là của các ngươi, các ngươi thích dùng thế nào thì cứ dùng như thế.

Thủy Hùng là hán tử hơn ba mươi tuổi, tên nghe uy mãnh, nhưng hình thể lại gầy gò, tính tình cũng sảng khoái, thấy Lâm Cẩn Dung đem thuyền tặng hắn cũng không chối từ, chỉ trịnh trọng hướng Lâm Cẩn Dung thi lễ, nói hai câu may mắn.
Lục Luân trầm mặc giúp đỡ mọi người đem hành lý chuyển đến trên bờ, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi. Đợi đến thời điểm mọi người phát hiện hắn cùng bằng hữu hắn không thấy đâu, hắn đã ngồi lại trên thuyền với Thủy Hùng. Lâm Cẩn Dung còn đỡ, nam nhi chí ở tứ phương, nếu Lục Luân có thể thực hiện giấc mộng tướng quân của mình cũng là chuyện rất tốt, nhưng Lục Thiện thì không giống vậy, đứng ở nơi đó nhìn thuyền đi xa mà chảy lệ.
Lâm Cẩn Dung đẩy Nghị Lang:
Đi hò hét Lục thúc phụ của con a.

Nghị Lang vốn thấy Lục Thiện khóc đang kỳ quái, được những lời này liền nghiêng đầu qua nhìn Lục Thiện, còn săn sóc cầm đồ ăn vặt của mình đưa cho Lục Thiện, vỗ tay hắn nói:
Đừng khóc.

Lục Thiện mặt đỏ bừng. Lục Kiến Lập thấp giọng trách cứ hắn:
Sắp thành gia lập nghiệp mà còn khóc lóc như vậy, khiến chất nhi của con cũng chế giễu.

Đồ thị thay hắn che lấp:
Hắn đây là huynh đệ tình thâm, có câu là nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ vì quá thương tâm thôi.

Lục Kiến Lập cũng không nói thêm, chỉ bảo:
Đi giúp Nhị ca con làm việc, một mình hắn còn đang bận bịu!

Lục Thiện lúc này mới gấp gáp đi qua giúp đỡ Lục Giam trước đem Lục Kiến Tân lên xe ngựa vừa mướn, lại tiếp đón hạ nhân đem hành lý cất trong xe, cùng cáo biệt với các tộc nhân đã có chuẩn bị cho tương lai.
Lâm Ngọc Trân đang cùng Lâm lão thái thái tố khổ:
Tính tình này đúng là không xong. Cái gì cũng thấy không vừa mắt, thanh âm gì cũng đều không thể nghe, ngại cơm canh không ăn, ngại chén thuốc vừa lạnh vừa nóng lại đắng, một chút không hài lòng liền nhổ tất cả đồ ăn trong miệng ra… ngày sau phải làm sao bây giờ.

Lâm lão thái thái thản nhiên nói:
Hắn không phải dưỡng ba di nương đó sao? Nay không thể so với từ trước, cũng không có tiền nhàn rỗi dưỡng người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, chủ mẫu phải có phong phạm của chũ mẫu, cơ thiếp cũng phải làm tròn bổn phận! Nhị lang cùng A Dung bận nhiều chuyện, con giúp đỡ bọn họ phân ưu giáo dưỡng Nghị Lang mới là đại sự!

Lâm Ngọc Trân nghĩ nghĩ, nháy mắt đã hiểu rõ.
Lâm lão thái thái thở dài, sờ sờ tay nữ nhi:
Ta thực lo lắng cho tính tình của con. Nếu không con nói với Nhị lang, cùng chúng ta đến tìm nơi nương tựa ở Đào gia đi, rồi mua nhà sau, hai nhà cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.

Lâm Ngọc Trân kiên quyết lắc đầu:
Không, Đào gia tuy rằng trung hậu nhân nghĩa, nhưng rốt cuộc cách sơn cách thủy, không thể lại cho người ta thêm phiền toái, chúng ta liền đi theo A Dung cùng Nhị lang đi.
Dừng một chút, nhẹ giọng nói:
Nhị lang khi đó cũng chưa mặc kệ phụ thân hắn, ta nghĩ lời hắn nói từ trước đến nay đều là thật, A Dung cũng cực kỳ có năng lực có hiểu biết.

Lâm lão thái thái cũng không khuyên nữa, nhìn về phía Đào thị mặt mày vui vẻ đang cùng Lâm Cẩn Dung, Chu thị nói chuyện, nhẹ giọng nói:
Nàng thật ra đúng là có phúc.

Lâm Ngọc Trân nhìn Đồ thị cách đó không xa giúp đỡ Lục Kiến Lập lên xe bĩu môi nói:
Tam đệ muội cũng đành thôi, kia mới là người ngốc chân chính có phúc a.

Cả nhà già trẻ thoát khốn, không một ai thương vong, Lâm lão thái gia tâm tình vô cùng tốt, thi thi nhiên nhiên đi tới, chen vào nói:
Nếu con có thể không suy nghĩ luẩn quẩn nữa, cũng không phải không có phúc khí.

Con người đối diện với loạn lạc, lữ điếm đầy ngập khách, vẫn là Lục Giam khôn khéo, ra giá tìm người trù tính tạm thời thuê một tòa tiểu viện, mới xem như an trí hai nhà ổn thỏa.
Lúc trước đều vội vàng chạy trối chết, vẫn trong khẩn trương cao độ, mọi người đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, tắm rửa cùng ăn đồ nóng sốt xong, tất cả đều mệt mỏi nằm xuống nghỉ, động một ngón tay cũng ngại mệt. Lục Giam liền cùng Lâm Đại lão gia thương lượng:
Không bằng ở trong này nghỉ ngơi mấy ngày, thứ nhất là để lão nhân hài tử, người bệnh khôi phục nguyên khí. Thứ hai là để trước phái người đi nói với tỷ phu Đào gia một tiếng, nên thuê hay mua phòng ở thì để bọn họ có chuẩn bị, miễn cho người ta trở tay không kịp.

Lâm Đại lão gia lại không có việc gì gấp, thân mình cũng đã cao tuổi, tất nhiên là không có ý kiến, chính là thấy Lục Giam hào phóng bao chi tiêu cho người Lâm gia làm cho người ta băn khoăn, liền uyển chuyển đem ý tứ biểu đạt:
Có câu là ở nhà ngàn ngày sung sướng một khi xuất môn lại khó khăn, hai nhà đều đang lẩn trốn, tài vật mang đi cũng không nhiều, bất cứ mục chi tiêu nào, vẫn là chia đều ra đi, ta sẽ bảo Đại biểu ca con đến tính toán với Chu Kiến Phúc.

Lục Giam cười cười:
Tiền là A Dung đưa, nàng nói muốn hiếu kính các trưởng bối nhà mẹ đẻ. Các trưởng bối không tiếp nhận, nàng sẽ thương tâm.
Thấy Lâm Đại lão gia còn muốn nói nữa, liền đứng dậy cáo từ:
Bằng không Đại cữu phụ tự đi nói với nàng, ta cáo từ trước.
Nói xong quả thực bước nhanh rời đi.
Lâm Đại lão gia không kéo hắn lại được, đang lúc cảm thán, Chu thị từ phòng trong đi ra nói:
Chàng hồ đồ rồi! Tứ nha đầu đối tốt với chúng ta, không phải là ngóng trông chúng ta đối với mẫu thân huynh đệ của nàng, ngóng trông thời điểm có việc người nhà mẹ đẻ có thể cho nàng chỗ dựa sao? Là chút thành tâm, ghi tạc trong lòng là được.
Dừng một chút, thấp giọng nói:
Hơn nữa, hiện tại chúng ta thật sự là thiếu tiền, không thể miệng ăn núi lở, chờ yên ổn rồi còn phải nghĩ cách tìm nghề nghiệp, không cần trơ mặt dựa vào thân thích mới là lẽ phải.

Lâm Đại lão gia thở dài, cũng chỉ đành vậy. Tiểu viện thuê về là của một phú gia đã suy tàn, cảnh trí thập phần u nhã, nhưng cũng vì gia chủ vừa trở nên giàu có đã lụn bại, cho nên dân bản xứ đều có truyền thuyết rằng tòa nhà này phong thuỷ không tốt, bán không được, chỉ có thể cho khách thương bên ngoài thuê lại. Nhưng cũng vì nguyên nhân như thế mà đám người Lâm Cẩn Dung được lợi, Lâm Cẩn Dung dễ dàng tìm một sân viện u nhã, bảo nhóm nhũ mẫu quét tước một hồi, vô cùng đơn giản bố trí một chút, đốt chậu than, thế nhưng cũng có vài phần ấm áp.
Thuần thục đem Nghị Lang tắm rửa từ đầu đến chân thơm ngào ngạt rồi giao cho Đậu Nhi chăm sóc, chính nàng cũng tháo tóc thư thư phục phục ngâm trong nước ấm, mới cúi đầu lau khô chợt nghe cửa vang nhỏ một tiếng, ngay sau đó Lục Giam khoác áo bào trong nhà đi vào, tóc còn nhỏ nước, không khách khí ngồi xuống đối diện với nàng, trước mặt Song Toàn nghiêm trang nói:
Giúp ta vấn tóc. Trường Ninh ngu ngốc, lại không biết vấn cho ta.

Lâm Cẩn Dung từ lúc hắn bước vào, trong lòng vẫn nhảy nhót, thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng đều rõ, liền phái Song Toàn cầm lược và khăn tới, cũng không bảo Song Toàn đi xuống nghỉ tạm, chậm rì rì vấn tóc, thẳng đến khi Lục Giam liên tiếp hướng nàng nháy mắt, Song Toàn cũng đứng ở nơi đó ngủ gà ngủ gật mới nhịn cười bảo Song Toàn:
Mệt mỏi một ngày rồi, đi tắm rửa rồi xuống nghỉ tạm đi, nói với mọi người, đều vất vả, ngày mai không cần dậy sớm, đều nghỉ ngơi một chút. Điểm tâm ra bên ngoài mua.

Song Toàn như nghe thấy âm nhạc trên thiên đình, vui vẻ đáp ứng, đang muốn lui ra ngoài, lại nghe Lục Giam thản nhiên phân phó:
Nói với Đậu Nhi, bảo nàng mang theo Nghị Lang ngủ trước, không cần phải đợi hầu hạ.

Song Toàn còn nhỏ, gì cũng đều không hiểu, ngoan ngoãn xảo xảo đáp ứng lui ra, còn cẩn thận đóng cửa lại. Mới nghe thấy tiếng bước chân của Song Toàn biến mất ở hành lang dài, Lục Giam liền cấp tốc đứng dậy, nhanh chóng cài then cửa, xoay người lại nhìn Lâm Cẩn Dung, khẽ gọi một tiếng:
A Dung…

Lâm Cẩn Dung trong lòng giống như có nai con nhảy loạn, khiến nàng tâm phiền ý loạn, tay tê chân nhũn, liền chỉ nắm chặt lược cúi đầu thấp giọng nói:
Làm sao?

Lục Giam từng bước một hướng về phía nàng, ôm nàng vào trong lòng, một tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống. Lâm Cẩn Dung trong tay gắt gao nắm lược, mơ hồ không rõ nói:
Chàng không chải đầu tiếp a? Ô ô…… Tóc chàng còn nhỏ nước…… Ô ô….


Lạch cạch
Một tiếng vang nhỏ, lược đánh rơi trên đất, Lục Giam một ngụm thổi tắt đèn, ôm lấy nàng đặt lên bàn nước nghiêng người dính sát vào nàng, ngay sau đó tay dò xét vào trong áo nàng, giống như cá bơi khắp nơi, Lâm Cẩn Dung toàn thân giống như bị đốt lửa, vừa tê dại vừa mềm nhũn lại nóng bừng, thở hổn hển lệch qua trong lòng hắn, còn không quên chèn ép hắn:
Lần này chàng hiểu rõ chưa? Sẽ không bỏ dở nửa chừng chứ?

Lời còn chưa dứt, liền thấy trước ngực chợt lạnh, tiếp theo cảm giác đau đớn tê dại nháy mắt từ trước ngực xâm nhập đến chỗ sâu trong linh hồn nàng, nàng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, cầm tóc Lục Giam, kéo hắn lại gần.

Hiểu rõ rồi chứ, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, chớ để hối hận mới tốt.
Lục Giam được cổ vũ, động tác càng thêm càn rỡ, ép buộc một lúc, nhẫn nại tạm ngừng, đem tay Lâm Cẩn Dung kéo tới đặt trên đai lưng của hắn, thở gấp nói:
Thay ta cởi bỏ.

Lâm Cẩn Dung sẵng giọng:
Cảnh tối lửa tắt đèn ta không thấy gì, tự mình cởi đi!

Lục Giam tốn hơi thừa lời, thấp giọng uy hiếp:
Nàng sẽ hối hận.

Lâm Cẩn Dung cười duyên:
Sao lại phải hối hận đây?

Lục Giam không nói lời nào, trong bóng tối Lâm Cẩn Dung chỉ nghe thấy thanh âm sột soạt, sau đó Lục Giam giữ chặt tay nàng, thanh âm khàn khàn nói:
Nàng nói ta sẽ không bỏ dở nửa chừng?

Trên tay một mảnh nóng bỏng như lửa, không thể chống đỡ, Lâm Cẩn Dung cắn cắn môi, thấp giọng cơ hồ không thể nghe thấy:
Sao ta biết được?


Ta sẽ cho nàng thấy!
Lục Giam liếm trên vành tai nàng, đem nàng tách ra đè ép xuống, Lâm Cẩn Dung kiều kiều lạc lạc hô một tiếng:
Đau.

Lục Giam liền dừng lại, nhẹ nhàng thử một phen, chỉ cảm thấy ở tay ướt át ấu hoạt, ngọt lành như mật, không khỏi nở nụ cười một tiếng. Lâm Cẩn Dung bị hắn cười thẹn quá thành giận, kéo tóc hắn nói:
Chàng cười cái gì?

Lục Giam không đáp, động thân mà vào, vài cử động qua lại liền làm Lâm Cẩn Dung nói không ra lời, chỉ để ý gắt gao ôm cổ hắn cắn chặt môi. Lục Giam càng làm càng hứng thú, xoay người nàng lại, để nàng chống tay lên mặt bàn, chính mình ở phía sau nắm thắt lưng nàng dùng sức, khiến cái bàn cũ kỹ
ngâm ngâm nga nga
thiếu chút nữa vỡ tan.
Lâm Cẩn Dung ngược lại khẩn trương:
Cẩn thận chút……
Còn chưa tròn kỳ hiếu, còn chưa khởi phục chức quan, nếu không cẩn thận mà có bầu, tiền đồ của Lục Giam coi như xong rồi.

Không cần nàng tốn nhàn tâm.
Lục Giam dưới thân dùng lực một chút, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đầu ngón chân và bàn chân co rụt lại, trước mắt tràn ra vô số đóa hoa đào, chỉ có thể không ngừng mà thấp gọi:
Nhị lang…… Nhị lang……

Lục Giam động tác không ngừng, đắc ý cắn vành tai nàng, thấp giọng hỏi:
Đã hối hận chưa?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.