Chương 75: Điểm Danh


Số từ: 4826
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Âm thừa dịp thời điểm Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung rửa mặt chải đầu, nhỏ giọng cùng Đào thị nói rõ tình huống trong nhà:
Trước đó vài ngày, Nhị bá mẫu quản sự xảy ra chút vấn đề, tổ phụ lên tiếng, đổi Đại bá mẫu ra mặt quản sự lại. Xảy ra vấn đề tiền bạc, hai vị bá mẫu trước mặt tổ mẫu náo loạn không thôi, đến bây giờ cũng không hòa hảo. Trước mặt người khác còn miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng xem như mỉm cười, nhưng không hề nói chuyện gì với nhau.

Đào thị thực ngạc nhiên cũng thực khoái trá:
Tiền nong xảy ra vấn đề? Thực mất mặt! Đây chính là đại sự mà, tổ mẫu có nói gì không? Cứ như vậy quên đi a?

Lâm Cẩn Âm nhỏ giọng nói:
Mùa xuân vừa rồi không phải bạc tăng giá sao? Nhị bá mẫu cùng người bên ngoài kinh doanh bán bạc, buôn bán lời rất nhiều tiền……
Sau đó bám vào bên tai Đào thị thấp giọng nói:
Nghe nói nàng tự ý dùng vàng cùng tiền chung của nhà đi đổi bạc, rồi lại lấy ra cửa hàng bên ngoài để bán, chỉ chừa lại một chút bạc giả vờ giả vịt. Sự tình lộ ra, tổ phụ lên tiếng, bảo Đại bá mẫu tính toán rốt cuộc bị mất bao nhiêu bạc, dựa theo giá cao nhất mà bắt Nhị bá mẫu nộp đủ số lượng. Nhị bá mẫu nói chỉ có một vạn lượng, Đại bá mẫu nói tổn thất hai vạn hai, hai người không ai nhường ai, trước mặt tổ mẫu liền ầm ỹ lên. Con lần đầu tiên được biết, Đại bá mẫu cãi nhau hóa ra lại lợi hại như vậy. Cuối cùng tổ mẫu đứng ra hòa giải, bảo Nhị bá mẫu nộp một vạn năm ngàn lượng.


Nàng lá gan thật lớn! Bản thân là nhi tức làm quản gia, có thể lấy thúng úp voi
(một việc sai trái lớn tầy đình mà toan che đậy bằng lý lẽ thiếu sót, giấu đầu hở đuôi)
được hay sao. Mới chỉ quản gia vài ngày, đã lộ ra bộ dạng ăn cắp khó coi như vậy, đúng là đánh vào mặt tổ mẫu mà.
Đào thị buồn cười vô cùng:
Nàng vắt hết óc vất vả hồi lâu, lại vô duyên vô cớ nộp lại tiền, nói vậy sẽ rất hận Đại bá mẫu của con rồi.

Lâm Cẩn Âm cười nói:
Đại bá mẫu còn hận nàng buôn bán lời hơn một ngàn lượng bạc. Vừa hận tổ mẫu bất công, vì vậy trước mặt tổ mẫu sắc mặt luôn khó coi. Tổ mẫu cũng không so đo, cũng tức giận với Nhị bá mẫu. Vì vậy, Lục muội cùng Thất muội cũng không dám làm nũng với tổ mẫu nữa.

Vừa trở về đã nghe thấy chuyện như vậy, Đào thị cười ngả nghiêng, vỗ tay nói:
Tổ mẫu của con bao che Nhị bá mẫu, thấy thẹn trong lòng, nên cũng không tiện so đo với Đại bá mẫu. Cái tát này thật hay, xứng đáng nha xứng đáng! Bản thân ta mặc dù khiến người khác không yêu thích, nhưng loại chuyện bẩn tay này thật sự không làm được.

Lúc đi Đại phòng thất thế, Nhị phòng đắc ý, đến khi về Nhị phòng mất mặt, Đại phòng lại đắc ý. Nửa năm nay, tình hình trong nhà thật lôn xộn. Lâm Cẩn Dung ở một bên yên lặng nghe, khẽ cười nói:
Nếu hàng năm Nhị bá mẫu đều làm như thế, nói vậy thời điểm phát tiền tiêu vặt hàng tháng cùng ngày lễ ngày tết, Đại bá mẫu sẽ sảng khoái phóng khoáng hơn rất nhiều, nhà chúng ta cũng không cần phải chi tiêu tiết kiệm nữa.


Con nha……
Đào thị càng nghĩ càng buồn cười, đem châu sai màu đỏ san hô cài lên tóc, mặt mày vui vẻ nói:
Đi, chúng ta thỉnh an lão thái thái.

Lâm Cẩn Dung cầm tay Lâm Thận Chi, cùng Đào thị hoà thuận vui vẻ bước đi.
Con đường này vẫn vậy, nha hoàn ma ma vẫn là những người kia, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa quen thuộc.
Lâm lão thái rất vừa nghỉ trưa dậy, còn chưa có tinh thần, ngả người trên tháp uống trà cho tỉnh táo. Thấy đám người Đào thị tiến vào thỉnh an, trên mặt mỉm cười không vui cũng không khó coi nói:
Ngồi đi. Đã khỏi hẳn rồi chứ? Thân mình được nghỉ ngơi là tốt rồi, ngày sau cố mà sống tốt. Tứ nha đầu cao thêm nhiều, sắc mặt cũng rất khá.
Vừa nói vừa hướng Lâm Thận Chi giang hai tay, nói:
Tiểu lão Thất đến chỗ tổ mẫu, tổ phụ cho con nghỉ rồi sao?

Lâm Thận Chi luyến tiếc nhìn Đào thị một cái, cất bước tiến lên tựa vào bên người Lâm lão thái thái, cười nói:
Vâng, tổ phụ biết nương ta hôm nay trở về, nói quản được người không quản được tâm, không bằng thả ta ra, hắn cũng thanh tịnh, ta cũng vui mừng.

Lâm lão thái thái xoa xoa đầu hắn, dặn dò nói:
Ngoan nghe lời tổ phụ, cố gắng học hành, tương lai làm rạng rỡ tổ tông.

Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn Lâm lão thái thái đối đãi Lâm Thận Chi dường như so với lúc trước thân thiết hơn rất nhiều, trong lòng biết đây là bởi vì Lâm Thận Chi đi theo Lâm lão thái gia có chỗ đứng, đọc sách cũng rất tốt, vì thế thật cao hứng, hướng Lâm Cẩn Âm chớp mắt vài cái, hai tỷ muội hiểu ý cười.
Lâm lão thái thái dỗ dành tôn tử, nâng mí mắt lên hỏi Đào thị:
Nghe nói ca ca ngươi cũng đến?

Người nhà mẹ đẻ luôn chạy đến đây có vẻ không tiện lắm. Đào thị vốn biết La thị xấu mặt hơi có chút vui sướng khi người gặp họa, nghe câu hỏi này cũng không thể không nhanh chóng giải thích:
Vâng, hắn lúc này ở bên ngoài thỉnh an tổ phụ, sợ lúc sau mới tới chỗ tổ mẫu thỉnh an được. A Dung tuổi không còn nhỏ, có một số việc nên chuẩn bị trước. Thanh châu có các cửa hàng, nhiều thứ tiện nghi, ta nhờ tẩu tử hỗ trợ mua chút vật liệu gỗ, da lông cùng hương liệu, hắn vừa vặn có việc đến Bình châu, thuận tiện mang tới.

Lâm lão thái cúi mắt nói:
Ca ca ngươi tuổi cũng không còn trẻ, luôn tới tới lui lui cũng vất vả, ngươi cần chiêu đãi cho tốt. Phải chuẩn bị món ngon cùng điểm tâm mới đúng.

Nếu không phải nàng không chịu thua kém, gặp phải chuyện không may, Đào Thuấn Khâm đương nhiên không cần phải tới tới lui lui. Đào thị trên mặt nóng lên, thấp giọng nói:
Vâng.

Lâm lão thái thái lại nói:
Nói đến việc chuẩn bị đồ cưới cho Tứ nha đầu, ta sớm muốn hỏi ngươi, việc của Tam nha đầu ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Ngươi ở tại thôn trang, ta cũng không tiện hỏi, ngày cũng sắp đến, không thể an tâm.


Đã sớm chuẩn bị tốt.
Nói đến việc này, Đào thị lại thêm vài phần hưng phấn:
Chờ đem hành lý thu dọn thỏa đáng, ta sẽ lại kiểm kê một lần nữa, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố.


Là thân cốt nhục của ngươi, lại là trưởng nữ, ta tất nhiên yên tâm, chỉ sợ có sơ sót.
Lâm lão thái thái vươn tay bưng chén trà, chậm rì rì uống một ngụm:
Nhưng thật ra hài tử Diệc Chi kia, ta nhớ rõ năm nay ước chừng mười bốn tuổi rồi đúng không? Không biết trong lòng ngươi đã có người thích hợp chưa? Ngươi sớm ngày định chuyện thành thân cho hắn, cả chuyện của Tứ nha đầu nữa.

Tâm tình tốt của Đào thị nhất thời bị mấy lời liên tiếp này không ngừng gõ loạn không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hơi hơi cổ khí, nghiêm giọng nói:
Lúc trước không phải nhi tức bị bệnh nặng sao? Ở nông thôn cũng không thể tìm người hỏi thăm, lúc này rỗi rảnh sẽ tìm người đi hỏi. Không câu nệ là Bình châu hay Thanh châu, vì hắn tuyển chọn người có gia thế nhân phẩm thích hợp là được.


Ân.
Lâm lão thái lời nói thấm thía:
Ngươi thật tình thay hắn tính toán, tương lai hắn sẽ không thể không niệm tình của ngươi.

Lời này nói ra, dường như nàng đối xử hà khắc với Lâm Diệc Chi vậy, nàng nửa năm không ở đây, có muốn hà khắc cũng không thể được? Lão yêu bà này rõ ràng nhìn thấy nàng vui vẻ, cố ý khiến nàng phiền não tức giận đây. Đào thị hé ra mặt đen, miễn cưỡng chịu đựng không nói chuyện.
Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm nhận ra Lâm lão thái thái cố ý chèn ép Đào thị, Đào thị mất hứng, trong lòng tuy rằng không vui, cũng không tiện ngắt lời, ai bảo những lời của Lâm lão thái thái đều là chính sự đây?
Lâm lão thái thái thấy Đào thị lúc mới tiến vào thần thái hưng phấn, vui sướng khi người gặp họa, nay bực tức mới vừa lòng dừng lời, ngược lại hỏi:
Nghe nói vào mùa xuân, Lục Giam đi đến học ở trường của Chư tiên sinh, ở trong núi rơi xuống sông, được tiểu tử ở thôn trang ngươi cứu lên? Là chuyện gì xảy ra vậy?

Khi nói đến chuyện này, Đào thị cuối cùng đã tìm được lý do phát tiết, tức giận nói:
Bà bà, nói đến chuyện này ta bây giờ vẫn còn tức giận……

Lâm Cẩn Dung vội nhìn Lâm lão thái thái liếc mắt một cái, thấy Lâm lão thái thái cũng không mất hứng, bộ dáng không muốn nghe Đào thị cáo trạng, thầm đoán Lâm lão thái thái đại khái đã sớm biết tình hình thực tế, giờ phút này bất quá là cố ý để Đào thị nói lại một lần mà thôi, cũng sẽ không quản.

Ta có ý tốt, Cô phu nhân lại bảo ta trì hoãn việc học hành của hài tử kia. Chẳng lẽ bảo ta đuổi hài tử kia đi, không được cho hắn ở lại thôn trang sao? Ai có thể làm chuyện như vậy? Hơn nữa, hắn mỗi ngày đều đến chỗ của Chư tiên sinh học tập, làm sao lại bảo là trì hoãn?
Đào thị kể lại một lần, rồi tổng kết nói:
Thân thích như vậy, thật sự khó mà giao tiếp! Ta chưa từng gặp qua người nào không nói đạo lý như vậy.

Lâm lão thái thái lúc đầu còn im lặng nghe, nghe thấy câu bình luận cuối cùng của nàng, sắc mặt khó tránh khỏi có chút khó coi, nhưng vẫn chịu đựng, hừ hừ nói:
Ngươi hiểu lầm rồi, Ngọc Trân không phải có ý này, ngươi hiểu được tính tình của nàng, nàng cũng có khó xử nghẹn ở trong lòng không thể nói ra, Lục Giam không hiểu chuyện, hạ nhân cũng vậy. Nàng ngày ấy còn nói với ta, cũng muốn cảm tạ ngươi. Người nhà mẹ đẻ chúng ta không nên cùng nàng so đo, ngươi đừng để ở trong lòng, lúc trước Tứ nha đầu không hiểu chuyện, nàng cũng chưa nói gì cả mà.

Lời này chỉ là dỗ ngọt! Đơn giản chính là làm nương bao che khuyết điểm, muốn thay Lâm Ngọc Trân che giấu hành vi không thích đáng mà thôi. Đào thị trong lòng hiểu được, lại bởi vì vừa rồi bị Lâm lão thái thái gò ép, cơ hồ không có lực chống trả, lúc sau Lâm lão thái thái lại nhắc đến việc của Lâm Cẩn Dung, không thể không miễn cưỡng hừ một tiếng xem như trả lời.
Lâm lão thái thái cũng hừ hai tiếng, buông tha việc này, để các nàng trở về nghỉ ngơi:
Đi đường nửa ngày, cũng vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi. Toàn gia đã lâu chưa đoàn tụ, ta đã phân phó Đại tẩu ngươi, buổi tối thiết gia yến vì các ngươi đón gió tẩy trần. Nam nhân ở bên ngoài ăn uống, nữ nhân cùng hài tử đều ở bên trong, tha hồ vui đùa.
Lại ôn hòa nhìn Lâm Cẩn Âm nói:
Tam nha đầu cũng rất nhanh sẽ gả đi, một ngày rồi lại một ngày trôi qua, hài tử giữ ở bên người càng ngày càng ít, thật sự là luyến tiếc.

Mất hứng trong lòng Đào thị nhất thời hoàn toàn tiêu tan, ngược lại có chút thương cảm.
Lâm Cẩn Âm vội cười nói:
Tổ mẫu đừng khổ sở, ta đi rồi, không phải vẫn còn có các huynh muội khác sao? Qua vài năm, bọn đệ đệ cưới gả, trong nhà đầy người chỉ sợ tổ mẫu sẽ ngại phiền.

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy lúc này, thật tình cảm thấy Lâm lão thái thái rất lợi hại. Vừa đánh vừa xoa, nương các nàng nên học tập Lâm lão thái thái nhiều hơn. Nếu nói khuyết điểm lớn nhất của Lâm lão thái thái là gì thì đó là đối với người trong lòng quá mức bao che khuyết điểm, bằng không Lâm Ngọc Trân cùng La thị cũng không rơi vào tình trạng như hiện nay.
Đang nghĩ tới đây, đã bị điểm danh. Lâm lão thái thái mở to đôi mắt già cả nhìn chằm chằm nàng:
Tứ nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, sao vẫn giống cái hũ nút vậy? Không có việc gì thì nói chuyện với tỷ tỷ của ngươi, học tập tỷ tỷ, hai câu dễ nghe mềm mại nói ra ai mà không thích nghe?

hương 76: Biến hóa
Cho rằng nàng ăn nói không dễ nghe? Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, lập tức nở nụ cười:
Vâng, tổ mẫu, ngoại tôn nữ về sau sẽ chú ý.
Nàng nói là chú ý, mà không phải sửa. Đây là thiên tính, đã được tích lũy một thời gian dài sao có thể nói đổi là đổi. Nàng cho tới bây giờ không phải là người thích nói chuyện, cũng có thời điểm muốn mở miệng, nhưng bởi vì không tìm thấy đối tượng thích hợp mới đành nhịn xuống, dần dần hình thành nên một Lâm Cẩn Dung ngày hôm nay. Có nhiều người không am hiểu điều này, cần gì phải khó xử bản thân mình. Nhưng nàng có thể thích hợp chú ý, có những trường hợp, nói thêm vài câu cũng không chết ai.
Lâm lão thái thái thấy Lâm Cẩn Dung không dựa theo lời nói của mình mà sửa đổi, khó tránh khỏi có chút mất mặt, nhưng biết rõ lý thuyết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, liền phất phất tay:
Đi xuống đi.

Lâm Cẩn Âm có một số việc muốn kể tỉ mỉ với Đào thị, Đào thị cũng có việc muốn công đạo Lâm Cẩn Âm, hai tỷ muội ước định buổi tối gặp mặt tâm sự.
Quế ma ma thập phần biết săn sóc, lúc Lâm Cẩn Dung đi thỉnh an, cũng đã chỉ huy mọi người trước đem mọi thứ trong phòng ngủ của nàng sửa sang lại, cho nên khi Lâm Cẩn Dung trở về, liền thanh thản ổn định lên giường nghỉ ngơi.
Chỉ ngủ non nửa canh giờ, Lâm Cẩn Dung liền mở mắt. Trong phòng thực im lặng, ngay cả tiếng bước chân cùng vật liệu may mặc ma sát sột soạt đều không nghe thấy. Cũng không biết mọi người đi đâu? Nàng miễn cưỡng nghĩ, cũng không muốn gọi người, chỉ híp mắt nằm trên giường, hưởng thụ cảm giác nửa thanh tỉnh nửa mơ hồ này.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, dừng ở trước ghế nhỏ, vô số bụi bặm nhỏ li ti trong cột sáng vui vẻ nhảy nhót, nàng với tay vào cột sáng đó, ý đồ nắm bắt tinh linh này, bụi bặm linh hoạt lách mình tránh ra, nàng không bắt được chút gì. Nàng dường như tìm thấy lạc thú, lại vươn tay, nhìn bụi bặm theo hành động của nàng càng vui vẻ nhảy múa, bên môi tươi cười cũng càng lúc càng rõ.
Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng nức nở cực kỳ nhỏ, nếu không phải bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, sẽ khó mà nghe thấy. Lâm Cẩn Dung cũng không vì điều này mà ảnh hưởng đến tâm tình, nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo đi hài, vén rèm lên đi ra ngoài.
Như nàng dự đoán, bên ngoài không có một bóng người. Loại tình huống này rất hiếm khi xuất hiện, nhưng bởi vì vừa về nhà, hạ nhân có hạn, chuyện phải làm rất nhiều, lúc nàng ngủ trưa nha hoàn ma ma đi làm việc là việc bình thường, nàng cũng cũng không so đo, dọc theo hành lang dài hướng tới thanh âm phát ra.
Cuối hành lang dài là một gian có hai phòng ở, là phòng của hai mẫu tử Quế ma ma. Thanh âm mỏng manh nức nở chính là từ bên trong truyền ra. Cửa sổ nửa khép nửa hé, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng tránh tầm mắt của người bên trong, bước đến gần cửa sổ.
Trong phòng Quế ma ma gắt gao cắn răng, đang véo mặt của Quế Viên, nàng xuống tay ngoan tuyệt, mang theo một loại điên cuồng hận ý cùng thống khổ. Quế Viên chảy lệ, cũng không dám giãy dụa kêu đau, tùy ý để Quế ma ma véo hai má nàng bên này rồi lại đến bên kia, cố gắng hết sức để bản thân không phát ra âm thanh, thời điểm thật sự nhịn không được mới phát ra một tiếng nức nở. Mỗi khi nàng phát ra thanh âm nức nở, động tác của Quế ma ma sẽ dừng lại, khẩn trương nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hồi lâu, trong phòng mẫu tử giằng co rốt cục ngừng lại. Quế ma ma khàn khàn cổ họng nói:
Ngươi còn dám nữa không

Quế Viên run run
A……
một tiếng, đè thấp thanh âm khóc nói:
Con không dám. Nương, con không muốn tách ra khỏi người a…… Người phải nói với tiểu thư…… đừng đuổi con ra ngoài.

Quế ma ma trầm mặc một lát, lạnh như băng nói:
Chúng ta sẽ không tách ra, ngươi không thể ở lại bên người tiểu thư nữa, ta cũng không còn mặt mũi, ta sống đến ngày hôm nay, cũng chỉ có bản mặt này mà thôi, lại mất hết trước mặt tiểu thư cùng phu nhân mất rồi.

Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, ngay tại vách tường bên cửa sổ đứng lại, ngẩng đầu không nhúc nhích nhìn cây du già cả tươi tốt trong viện. Cành cây đầy lá, xanh tươi ướt át, trên nhánh cây gần nhất cạnh nàng kia, có một con bướm trắng đang đậu ở đó, đầu bướm trắng đối diện với nàng, giống như đang nhìn nàng vậy.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhíu mày, nếu thật sự không làm rõ chuyện của Quế Viên, chẳng phải tình cảm giữa nàng và Quế ma ma còn chưa chờ đến lúc nàng lớn lên sẽ bị phai nhạt đi sao? Nàng là uống sữa của Quế ma ma mà lớn lên, sữa của Quế ma ma chỉ đủ cho một người ăn, cho nên Quế Viên là ăn bột lớn lên. Nàng đã làm nương, rất rõ ràng, thân cốt nhục cùng hài tử nuôi dưỡng vẫn khác nhau, cho dù ở giữa còn có một tầng quan hệ chủ tớ sống nhờ vào nhau, cũng không thể nào thay đổi.
Ngoài sân vang lên một tiếng động nhỏ, Lệ Chi cùng Đậu Nhi trong tay ôm mấy kiện vải cười hì hì đi đến, nhất thời thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở bên cửa sổ vẫn không nhúc nhích, hai người đứng ngây ra không hiểu gì.
Lâm Cẩn Dung dường như không có việc gì hướng các nàng cười, dọc theo hành lang đi trở về. Cứ như vậy, mẫu tử trong phòng bị tiếng vang kinh động, đầu tiên nhìn thấy Lệ Chi cùng Đậu Nhi, tiếp theo cũng phát hiện bóng dáng của Lâm Cẩn Dung.
Quế Viên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đẩy mạnh Quế ma ma:
Nương, nương, nhanh đi cầu tiểu thư!
Sau sự kiện vết son, Lâm Cẩn Dung càng ngày càng bất hòa với nàng, trong lòng nàng có quỷ, cũng không dám hướng Lâm Cẩn Dung cầu tình, cứ như vậy, rất nhiều chuyện vốn là việc của nàng lại để Lệ Chi làm, một vài chuyện nhỏ nhặt lại để Miêu Nha làm, dần dần, nàng cũng trở thành người râu ria. Nàng vốn lo lắng Lâm Cẩn Dung sẽ đem Miêu Nha cùng về thay thế vị trí của nàng, kết quả Miêu Nha muốn đi theo, Lâm Cẩn Dung lại không chút do dự từ chối, lý do là Miêu Nha không thích hợp.
Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, cố lấy dũng khí lấy lòng Lâm Cẩn Dung một lần nữa, kết quả Lâm Cẩn Dung cũng không mắng nàng, cũng không nói tha lỗi cho nàng, như cũ sắp xếp nàng làm việc, nàng lúc này mới thật sự sợ hãi. Lúc ấy ở thôn trang không tiện sai người, không có người để bổ sung, nhưng trở lại Lâm phủ không giống vậy, vô số người có thể thế chỗ vị trí của nàng, nhưng nàng không muốn trở thành thô sử nha hoàn suốt ngày ngửi mùi thịt hay giặt quần áo a!
Quế ma ma hung tợn trừng mắt nhìn Quế Viên một cái, hé ra mặt đỏ bừng, do dự thật lâu, cuối cùng đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống rơi lệ, nàng rốt cuộc vẫn không thể mở miệng.
Quế Viên bất đắc dĩ, chỉ bụm mặt khóc òa.
Lệ Chi phái Đậu Nhi canh cửa, một mình mang vải vóc đi vào trong phòng, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung đang ngồi trên tháp trước cửa sổ cẩn thận đánh giá tranh thêu trước mặt, nghe thấy thanh âm, cũng không ngẩng đầu lên nói:
Lệ Chi, ngươi cảm thấy bình phòng này nên dùng vật liệu gỗ nào làm khung sẽ tốt hơn?
Không đợi Lệ Chi trả lời, lại nói:
Ta nhớ rõ mẫu thân có giấu một khúc gỗ trầm hương, tuy rằng không lớn, nhưng hẳn cũng đủ. Trầm Hương hương khí nhập tì, thanh thần thường dùng làm thuốc lưu thông khí huyết, bồi bổ ngũ tạng, khỏi ho tiêu đàm, ấm vị ôn tì, thông khí, thích hợp nhất để cữu mẫudùng. Buổi tối ta sẽ nói với mẫu thân, nghĩ chắc nàng cũng sẽ không luyến tiếc.

Nàng như không có việc gì nói chuyện phiếm, khiến Lệ Chi không biết nên tiếp lời thế nào, trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
Gỗ trầm hương rất tốt, cũng xứng đáng. Nói vậy Cữu phu nhân nhất định sẽ cao hứng.
Lập tức đem mấy kiện vải kia thả lên bàn, thỉnh Lâm Cẩn Dung đi qua xem:
Tiểu thư, lúc nãy người vừa ngủ, nha hoàn Thạch Lưu trong phòng Đại phu nhân tới đây, nói là trang phục mùa xuân, trang phục mùa hè năm nay người chưa có, thỉnh người qua chọn vật liệu, đều may thành trang phục hè. Nghe nói người vừa ngủ, liền bảo nô tỳ đi qua cầm về cho người chọn, người nhìn xem có thích cái nào không? Hoa văn và sắc màu đều rất được.

Lâm gia tiểu thư được phân hai bộ đồ mới mỗi quý, nếu có đại sự đại lễ sẽ được may thêm. Cứ như vậy, Lâm Cẩn Dung có thể được may bốn bộ. Lệ Chi giống như nữ hài tử khác đều nhiệt tình ham thích với quần áo và trang sức xinh đẹp, cho dù là không phải của mình, cũng thật cao hứng.

Vừa vặn ta cao lên, một số quần áo cũng đã chật.
Lâm Cẩn Dung đem bức tranh thêu thu dọn, đi đến bên cạnh bàn chọn vải.
Chu thị lần này tuy rằng chiến thắng, trong lòng lại nghẹn một ngụm ác khí. Vì thế quyết tâm lấy mấy ngàn lượng bạc La thị cống hiến để đền đáp, nếu cướp trong nhà khó phòng, phòng đến phòng đi đều là người khác chiếm tiện nghi, còn không bằng cho mọi người hưởng lây. Cho nên, năm nay vải vóc so sánh với năm vừa rồi thật sự cao giá hơn rất nhiều, không chỉ về hoa văn màu sắc, mà chất lượng cũng vô cùng tốt, Lâm Cẩn Dung chọn lựa, đột nhiên có chút cảm khái. Năm ấy, trong nhà cũng xảy ra sự tình như vậy, nhưng kiện vải đến chỗ nàng, đều là đồ thừa của bọn tỷ muội, sao được như bây giờ? Lại càng không nói tới may thêm bộ đồ mới để bổ sung.
Cũng không phải nói tổng cộng cũng chỉ có chừng này, chọn xong rồi sẽ không còn, mà là người khác không kiên nhẫn tốn tâm tư với nàng, còn lại cái gì thì chỉ có cái đó, nàng cũng quen rồi. Nhưng hiện nay không giống như kiếp trước, tối thiểu, hai kiện vải một cái là kiện màu xanh ngọc bạc trù thêu hoa văn mờ cùng tương sắc bạc la mà nàng thích nhất khi đó hoàn toàn thuộc về Lâm Ngũ.
Nếu hiện tại đã có biến hóa này, vì sao không thể thỏa mãn một chút yêu thích của bản thân? Lâm Cẩn Dung không chút do dự chỉ vào hai kiện vải kia:
Hai thứ này cũng được.

Lệ Chi nhãn tình sáng lên, lập tức thở dài:
Tiểu thư, Ngũ tiểu thư cũng chọn như vậy.
Nàng làm việc luôn cẩn thận chu đáo, từ lúc trước cũng đã cùng Thạch Lưu hỏi thăm, các vị tiểu thư khác đã chọn kiện vải nào để tiện nhắc nhở Lâm Cẩn Dung. Dù sao các tiểu thư cũng không thích ăn mặc giống nhau.

Nàng mặc của nàng, ta mặc của ta.
Lâm Cẩn Dung không sao cả nói:
Ta thích kiện vải này.

Lệ Chi chỉ cho rằng Lâm Cẩn Dung còn ghi hận Lâm Ngũ lúc trước bắt nạt hãm hại nàng, có tâm muốn so đo với Lâm Ngũ. Không khỏi thầm nghĩ tư thái nhan sắc của tiểu thư nhà mình hơn hẳn Lâm Ngũ tiểu thư, thích hợp nhất với màu sắc thanh nhã này, Ngũ tiểu thư tính tình hẹp hòi, quần áo may ra, tất nhiên Ngũ tiểu thư sẽ tức giận không chịu mặc, dù thế nào cũng không phải tiểu thư nhà mình chịu thiệt, cũng liền mỉm cười đáp ứng, đem hai khối kiện vải kia đặt qua một bên, tiếp tục giúp đỡ Lâm Cẩn Dung chọn lựa.
Hai người chọn đủ bốn bộ quần áo xong, Lệ Chi thanh thanh nói:
Tiểu thư, chuyện của Quế Viên người tính thế nào?


Quế ma ma không làm sai cái gì, ta luyến tiếc để nàng chịu ủy khuất.
Lâm Cẩn Dung trầm tĩnh nói:
Cung ma ma đã nhắc hai lần rồi, việc vặt của nàng quá nhiều, cần một nha đầu lanh lợi giúp đỡ quản sự, Quế Viên có vẻ thích hợp. Ta tính bổ sung thêm một tiểu nha đầu nữa.

Lệ Chi nhẹ nhàng thở hắt ra, từ trong phòng tiểu thư theo quản sự ma ma trong phòng của phu nhân học việc, có thể nói là được thăng chức, được chủ tử coi trọng, với thân phận của Quế Viên, cũng không có ai hoài nghi gì. Không chừng người ta còn nghĩ vì Lâm Cẩn Dung tương lai xuất giá mà chuẩn bị. Nhưng trên thực tế, Quế Viên căn bản không thể khôn khéo mạnh mẽ như Cung ma ma, chính là bị Cung ma ma trông chừng. Đây thật sự là một biện pháp tốt, không tổn thương tình nghĩa lại giải quyết được vấn đề, cơ hồ có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.