Chương 26: Thả Ngươi Ra Ta Liền Không Có Lão Bà!!! (1)
-
Thiên Châu Biến
- Đường Gia Tam Thiểu
- 2431 chữ
- 2019-08-22 01:45:24
Chu Duy Thanh tự nhiên không biết lão ba mình đang cười vô cùng đắc ý. Lần này không bị đánh một trận là hắn đã hết sức thỏa mãn, trực tiếp quay về trướng bồng của mình. Hắn ít đồ như vậy nên cũng không có gì để phải thu thập, liền chui vào chăn đắc ý tận hưởng cảm giác vừa rồi.
Đang trong lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền vào một âm thanh yếu ớt:
Chu Tiểu Béo, ngươi đã quay lại?
Chu Duy Thanh sợ hết hồn, vội vàng từ trên giường nhảy xuống ẩn nấp:
Người nào a? Đã nửa đêm, đừng có mà dọa người a!
Tấm mành cửa trướng bồng vén lên, Thượng Quan Băng Nhi một thân bố y đã từ ngoài đi vào. Thần sắc của nàng rất bình tĩnh, bộ mặt lạnh lẽo không giống như bình thường. Không hiểu tại sao, bộ dáng của nàng bây giờ khiến cho Chu Duy Thanh cảm thấy cực kỳ bất an:
Băng Nhi, ngươi đây là?
Chu Duy Thanh có chút thấp thỏm nhìn nàng.
Thượng Quan Băng Nhi dừng cách trước mặt hắn khoảng hai thước, cất giọng thản nhiên hỏi:
Tên ngươi hẳn là Chu Duy Thanh, không phải Chu Tiểu Béo, nhi tử duy nhất của Chu Đại nguyên soái Chu Thủy Ngưu có đúng hay không?
Đến lúc này Chu Duy Thanh không thừa nhận cũng không được nữa rồi, đành lúng túng nói:
Ừ, bất quá, nhũ danh của ta là Chu Tiểu Béo.
Thượng Quan Băng Nhi khe khẽ gật đầu:
Tốt, rất tốt. Đáng lẽ ta phải nghĩ đến sớm hơn. Khó trách ngươi cùng Tiêu Sắt quen thuộc như vậy. Ta thật khờ nhỉ, Chu Duy Thanh, Chu Tiểu Béo. Mẹ ta nói, trên đời này loại nam nhân ghê tởm nhất chính là loại nam nhân chỉ biết nói dối. Ngươi tốt lắm, rất tốt.
Nói xong câu đó, nàng liền quay mặt định rời đi.
Chu Duy Thanh vừa mới định đuổi theo nàng thì Thượng Quan Băng Nhi đã quay lại rút bội kiếm ra, lạnh lùng nói:
Ngươi đừng có đến đây, nếu không ta sẽ giết ngươi.
Bỏ lại mấy câu này, nàng lại một lần nữa đắc ý kiên quyết quay mặt rời đi.
Nhìn theo hướng nàng rời đi, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy mình đúng là khóc không ra nước mắt a! Điều này sao có thể trách ta? Ta đã sớm muốn nói cho ngươi biết ta là nhi tử duy nhất của Chu Đại nguyên soái, nhưng người còn có thể để cho ta lưu lại trong quân doanh ư?
Đúng lúc ấy thì, mành cửa vừa mới hạ xuống lại mở ra, Chu Duy Thanh đang vui mừng nghĩ đến Thượng Quang Băng Nhi hồi tâm chuyển ý, lại phát hiện ra là lão ba của mình.
Tiểu tử thúi, vừa rồi mới quên hỏi ngươi. Hiện tại ngươi cùng Thượng Quan Băng Nhi đã như vậy thì Công chúa điện hạ tính sao?
Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi:
Công chúa điện hạ? Không phải ta đã nói Ngài đi từ hôn rồi sao?
Chu Đại nguyên soái hừ lạnh một tiếng:
Từ hôn? Ngươi đừng nói với ta, nếu có bản lĩnh thì ngươi đi mà thuyết phục cha nuôi người, Lão tử cũng không sao cả.
Nói xong Chu Đại nguyên soái liền quay người vén mành định rời đi, đúng thời điểm ấy, hắn liền dừng bước, đưa lưng về phía Chu Duy Thanh cất giọng:
Mục tiêu của nam nhân là giữ được hai, bảo trụ được một! Phát triển thêm ba bốn năm sáu bảy. Người lớn chúng ta đơn bạc, Bất luận ngươi có phát triển như thế nào, chúng ta cũng nuôi được tốt. Mẹ kiếp, con thỏ nhỏ chết tiệt này, chưa đến mười bốn tuổi đã làm ra chuyện như vậy, lúc Lão tử mười bốn tuối vẫn còn…, ngày mai cút nhanh cho lão tử, cái này là quà sinh nhật dành cho người.
Một túi đồ đen tuyền bay đến trước mặt Chu Duy Thanh. Khi hắn tiếp được, Chu Đại nguyên soái cũng đã rời đi.
Kia đồ đen tuyền rất nhẹ, sờ cảm giác mềm mại. Chu Duy Thanh vừa mượn ánh đèn nhìn thì phát hiện, dĩ nhiên là một cái áo bó sát người màu đen, mềm mại như tơ lụa, nhưng mặt ngoài màu đen mơ hồ còn có một tầng quang mang ngân sắc nhàn nhạt.
Hắn còn nhớ rõ ngày sinh nhật của ta…, đột nhiên Chu Duy Thanh cảm thấy hai mắt mình có chút ươn ướt. Hắn đã rất muốn đuổi theo Chu Đại nguyên soái nhưng thân thể không động.
Cha, cảm ơn ngươi. Sau này ta nhất định làm cho ngươi vì ta mà kiêu ngạo. Người ta sẽ gọi ngươi là Cha của Chu Duy Thanh, chứ không còn phải gọi ta là nhi tử duy nhất của Chu Đại nguyên soái. Ân, ta phải đi cáo biệt Ngao tỷ tỷ một chút mới được.
Sáng sớm, Thượng Quan Băng Nhi đeo bọc hành lý của mình, gương mặt lạnh lùng đi ra khỏi quân doanh. Vừa mới ra khỏi cửa, đã thấy vẻ mặt cười làm lành của Chu Duy Thanh, đang đeo bọc hành lý đứng nơi đó.
Ngươi tới đây làm gì?
Thượng Quan Băng Nhi dừng lại, mang theo bộ mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm cất giọng hỏi.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói:
Tất nhiên là cùng ngươi rời khỏi đây rồi. Ta đã nói rồi, bất luận ngươi ở chỗ nào, ta cũng sẽ theo ngươi.
Thượng Quan Băng Nhi hừ lạnh một tiếng:
Nơi này là quân doanh, nếu ngươi dám tự tiện rời đi, không sợ sẽ bị trị tội sao?
Là lão ba để cho ta đi cùng ngươi đến Thiên Cung doanh.
Thượng Quan Băng Nhi sửng sốt một chút, khóe miệng toát ra một tia thần sắc tự giễu:
Đúng a! Ngươi là nhi tử của Chu Đại nguyên soái.
Nói xong câu đó, nàng quay người lại, liền phóng thích ra Bản mạng châu, nhanh chóng chạy băng băng hướng phía xa đi.
Chu Duy Thanh cũng không dám chậm trễ, Thuộc tính luân bàn liền xoay tròn, dừng lại ở Phong thuộc tính, đồng thời chân phải phát lực, theo sát phía sau. Hai người cứ như vậy, một trước một sau rời khỏi đại doanh.
Khi thân ảnh của bọn họ dần dần rời xa, thì trước cửa quân doanh thân ảnh của Tiêu Như Ngao từ từ hiện ra, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang một nụ cười nhưng thập phần buồn bã:
Tiểu Duy, ta chúc phúc cho các ngươi. Tỷ tỷ ở quân doanh chờ các ngươi trở lại.
Vừa nói xong, nàng đã quay người rời đi, chỉ để lại trong không trung âm thanh du dương của nàng:
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dã lão, ngã hận quân sinh trì, quân hận ngã sinh tảo. . ."( Ta sinh ngươi chưa sinh, ngươi sinh ta đã già, ta hận ngươi sinh trễ, ngươi hận ta sinh sớm…)
Thiên lực tăng lên, tốc độ của Chu Duy Thanh theo đó mà cũng tăng lên mấy phần. Bất quá, hắn chỉ chủ yếu dựa vào lực lượng cường đại của chân phải giúp thân thể di chuyển, chỉ có như thế mới miễn cưỡng theo kịp Thiên châu sư như Thượng Quan Băng Nhi dốc toàn lực. Hơn nữa, hiện tại tầng thứ nhất của Bất Tử Thần Công hắn đã vượt qua, toàn bộ năm đại tử huyệt đã tự động hấp thu Thiên lực bỏ sung cho tự thân sử dụng, nên hắn có thể kéo dài thời gian với tốc độ chạy như vậy.
Bất quá, lần này Thượng Quan Băng Nhi đúng là giận thật a. Nhìn thấy Chu Duy Thanh vẫn đuổi theo bên cạnh mình, nàng liền hừ lạnh một tiếng, Đế Vương Bích Tỳ Ý Châu cũng đã lặng lẽ khảm lên Ngự Phong Ngoa. Tốc độ của nàng đột nhiên gia tăng, giống như lưu tinh cản nguyệt vọt lên phía trước. (: Ý nói tốc độ cực nhanh.)
Mắt thấy khoảng cách dần được kéo dãn ra, Chu Duy Thanh cũng không cố hơn được nữa. Tay trái hắn liền giơ lên hướng Thượng Quan Băng Nhi, nhất thời, một đạo Phong Chi Trói Buộc đã rơi trên người nàng.
Vô luận như thế nào Thượng Quan Băng Nhi cũng không nghĩ được Chu Duy Thanh lại làm thế với mình, nhất thời, thân thể nàng bị đình trệ, nhưng theo quán tính nên nàng liền hướng về phía trước té xuống đất.
Lúc này, Chu Duy Thanh cũng đã cho thấy hiệu quả của việc rèn luyện phối hợp kỹ năng trong thời gian gần đây. Thanh mang vừa mới hiện lên, hắc mang cũng đã nói gót xuất hiện, trong nháy mắt một đạo Hắc Ám Chi Xúc cuốn lấy thân thể của Thượng Quang Băng Nhi kéo về phía sau, làm chậm lại tốc độ của nàng. Bất quá, tốc độ của Ngự Phong Ngoa nàng thi triển quả thật quá nhanh, tuy Hắc Ám Chi Xúc đã làm giảm nhiều xuống tốc độ của nàng, nhưng đạo chi xúc cũng ngay lập tức bị đứt gãy.
Bất quá, cho chút thời gian ngắn ngủi trì hoãn này, Chu Duy Thanh cũng đã tung người đuổi theo. Thời điểm khoảng cách chỉ còn mấy thước, hắn lập tức phóng ra Không Gian Bình Di, liền đã đi đến phía dưới Thượng Quan Băng Nhi. Lúc nàng từ trên không trung rơi xuống, liền rơi xuống thân thể của Chu Duy Thanh ở phía dưới.
Phanh Phanh…
Thượng Quan Băng Nhi liền té xuống thân thể Chu Duy Thanh, nhất thời bị hắn ôm lấy. Tuy thể trọng của nàng không lớn, nhưng cứ như vậy nện xuống cũng làm cho sắc mặt Chu Duy Thanh một trận trắng bệch, nhưng hai cánh tay của hắn lại được vuốt ve. Chậc, nói gì cũng không chịu buông ra.
Lúc này, ưu thế của lực lượng Thể Châu liền được phát huy hoàn toàn, tuy Thượng Quan Băng Nhi mặc dù là Nhị Châu, hơn nữa tu vi đã đạt đến đệ thập trọng, nhưng cũng không cách nào so sánh được với lực lượng tinh thuần được tăng phúc của Chu Duy Thanh.
Buông Ra.
Thượng Quan Băng Nhi phẫn nộ quát.
Không buông, nói gì cũng không buông ra, Thả ngươi ra ta liền không có lão bà a!
Chu Duy Thanh hết sức cố chấp nói.
Ngươi…
Khuôn mặt của Thượng Quan Băng Nhi lạnh lẽo nói:
Nếu ngươi không buông tar a, ta liền chết cho ngươi xem.
Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, ôm nàng đứng lên, sau đó buông lỏng tay ra.
Lúc hắn vừa mới buông lỏng tay ra, Thượng Quan Băng Nhi đã nhanh chóng nhảy xuống tháo Tử Thần Cung ra, trong nháy mắt một cây vũ tiễn như lưu tinh nhắm thẳng đến Chu Duy Thanh. Vẻ mặt Chu Duy Thanh cười khổ nói:
Cho dù ngươi phán ta tử hình thì cũng phải cho ta cơ hội giải thích chứ?
Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nói:
Giải thích? Còn cần giải thích sao? Ngươi cho ta là đồ ngu phải không? Chẳng lẽ ta còn không biết Nhi tử duy nhất của Chu Đại nguyên soái cùng Tiểu công chúa bệ hạ sủng ái nhất đã có hôn ước từ nhỏ sao? Chu Tử Tước, Chu phò mã, mời ngươi không nên đi theo ta nữa, nếu không, ta sẽ giết ngươi.
Lúc này, trong lòng Chu Duy Thanh thầm nghĩ,
cô nàng này thoạt nhìn thì ôn nhu, nhưng không ngờ tính cách lại cương liệt như vậy a.
xem ra chỉ bằng cái miệng giải thích cũng không xong rồi.
Hít sâu một cái, nhìn thẳng vào đầu mũi tên lóng lánh, Chu Duy Thanh liền lấy một mũi tên trong ống của mình siết chặt trong tay.
Không cần ngươi động thủ, Ta che dấu thân phận của ta với ngươi, đây là lỗi của ta. Ta tự mình động thủ.
Nói xong, hắn không chút do dự nâng mũi tên lên, rồi đâm xuống, liền cắm trên vai trái của mình. Nhất thời, một dòng máu tươi liền phun ra, nhiễm đỏ cả quân phục nơi bả vai của hắn. Chu Duy Thanh cũng không rên rỉ một tiếng, đôi môi hắn cắn thật chặt, thân thể hơi có chút run rẩy.
Thượng Quan Băng Nhi bị một màn trước mắt doạn cho ngây người, nhất thời buông lỏng dây cung:
Ngươi, ngươi điên rồi sao?
Chu Duy Thanh trầm giọng nói:
Bây giờ thì còn chưa điên, nhưng nếu người rời bỏ ta, ta nhất định sẽ điên thật. Chỉ cần ngươi có thể ở lại, bất luận phải trả giá như thế nào ta cũng nguyện ý.
Vừa nói, tay hắn lại rút thêm một mũi tên nữa trong ống ra. Lúc này, hắn cũng không phải là làm bộ, cang không phải là giả bộ. Ở cùng với Thượng Quan Băng Nhi một thời gian dài, hắn càng thích nàng hơn. Nàng ở ngoài ôn nhu, hồn nhiên, còn bên trong thì lại cứng rắn, kiên cường, nàng như một loại rượu nguyên chất cực kỳ hấp dẫn thu hút hắn. Mặc dù tuổi Chu Duy Thanh không lớn, nhưng sau khi kế thừa năng lượng của Hắc châu, cảm nhận của hắn liền cực mạnh. Hắn hiểu
nếu lần này cứ để cho Thượng Quan Băng Nhi như vậy rời đi, chỉ sợ rằng, sau này hắn liền mất nàng vĩnh viễn. Vì vậy, bất luận như thế nào, hắn đều phải lưu nàng lại, giải thích rõ chuyện này, hắn tuyệt không thể để cho hạnh phúc chạy thoát trước mắt mình được.
Nắm chặt mũi tên trong tay giơ lên, mũi tên vẫn hướng về mình như cũ:
Băng Nhi, ngươi nguyện ý cho ta cơ hội giải thích sao?
Thượng Quan Băng Nhi nhìn chằm chằm về hắn, nước mắt không kìm chế nổi mà lăn dài trên má, đồng thời, nàng cũng buông Tử Thần cung cùng mũi tên xuống. Nhìn Chu Duy Thanh, thân thể nàng không nhịn nổi mà run rẩy, run rẩy hệt như tâm tư của nàng bây giờ vậy.