Chương 1: Biến Cố
-
Thiên Chi Kiêu Nữ
- kieutich226
- 2928 chữ
- 2019-08-21 05:39:48
Nhã Anh vứt túi xách lên bàn, cả người đổ ập xuống giường. Hôm nay đúng là một ngày đại xui xẻo. Việc thì không kiếm được, đã thế chút nữa là bị cưỡng gian. Nhớ đến chuyện cưỡng gian, cô cau chặt mày. Số cô sao mà đen đủi như vậy chứ?
Từ nhỏ Nhã Anh đã không được may mắn. Cô giống như một cái máy thu hút việc xui xẻo vậy, cứ động vào cái gì là đổ vỡ hoặc thất bại. Có lần pha cốc sữa thôi mà uống xong cũng bị đau bụng phải đi viện rửa ruột. Hỏi ra mới biết sữa bột giá rẻ mà cô dùng có hóa chất độc hại. Khi biết chuyện, anh trai Nhã Anh là Hải Nam đã trực tiếp ném hết số đồ mà em gái mua nhân lúc siêu thị sale off đi.
Nhã Anh mất ba mẹ từ nhỏ, cô sống với anh trai ruột hơn mình ba tuổi. Hai anh em nương tựa nhau mà sống, tuy gia cảnh không tính khá giả nhưng cũng tạm đủ ăn đủ mặc. Tất cả là nhờ Hải Nam thông minh hơn người, thời gian bạn bè đi học thêm anh có thể dùng để làm các công việc như dịch thuật hoặc thiết kế đồ họa kiếm tiền nuôi em gái.
Nhã Anh, tên đầy đủ là Phạm Nhã Anh, năm nay vừa tròn 18, lớn lên trong sự yêu thương che chở của anh trai nhưng cô cũng trưởng thành rất sớm. Cô hiểu được những điều anh trai phải gánh chịu, hiểu anh hi sinh cả tuổi trẻ và những gì tốt đẹp nhất của mình để dành cho cô, để chăm sóc cô chu toàn hơn. Bởi thế Nhã Anh chưa từng đòi hỏi bất kì thứ gì. Cô tuy là chúa xui xẻo nhưng thành tích học tập lại luôn trong top đầu, giải thưởng và học bổng chưa năm nào thiếu, mười hai năm học luôn là học sinh giỏi.
Để có được thành tích ấy đương nhiên không thiếu được những lần thức trắng đêm, những lúc học quên cả việc ăn cơm. Khi bạn bè đi chơi cô lại ôm sách sang phòng anh trai, chưa bao giờ dừng việc học. Cô muốn giúp anh trai mình san sẻ gánh nặng. Không phải cô chưa từng nghĩ đi làm thêm, nhưng cô thực sự không thể làm gì, bởi cứ động vào việc gì là hỏng việc ấy.
Có lần cô muốn giúp anh mình dịch bản thảo, cô làm rất tốt nhưng cuối cùng lại ấn phải nút hủy làm mất hết tất cả phần mà Hải Nam dùng hai ngày mới hoàn thành. Hậu quả à? Hậu quả là một tháng hai anh em ăn dè thùng mì gói Hảo Hảo đến mức nhắm mắt cũng nhận ra mùi vị của nó giữa đống mì tôm các loại. Cho nên học là việc duy nhất cô có thể làm tốt, không còn con đường thứ hai.
Đợt thi Đại học vừa rồi, cô đỗ thủ khoa ngành Quản trị kinh doanh trường Đại học Kinh tế Đại học Quốc gia Hà Nội với số điểm 29,5 – hai điểm mười môn Tiếng Anh và Toán cùng điểm 9,5 môn Văn. Tất nhiên là anh em thì khi Hải Nam năm đó cũng đỗ thủ khoa ngành này với số điểm 29,75 Nhã Anh làm em gái cũng không thể quá kém được.
Cô muốn thì vào cùng ngành học với anh trai để sau này có thể xin làm việc cùng công ty, như vậy không lo việc hai anh em cách nhau quá xa. Mà với cái tính hậu đậu cùng số phận xui xẻo như cô nếu không có anh trai chắc chẳng yên nổi mấy ngày.
Mà cũng chưa hiểu tại sao vận xui của cô không ảnh hưởng gì đến ông anh trai. Cứ có Hải Nam bên cạnh là cô sẽ không cần phải chịu cái thứ xui xẻo vô lý kia nữa, cho nên Nhã Anh vô cùng vui vẻ bám dính lấy anh trai mình mọi lúc mọi nơi có thể. Thậm chí cô chưa từng quen bạn trai chỉ vì mọi người nghĩ Hải Nam là người yêu cô. Nhã Anh cũng lười giải thích, mà tính cách của anh trai cô lại ghét nói nhiều và cưng chiều em gái, nên cứ như vậy cả hai bị mặc định thành một cặp lúc nào không hay.
Cuộc sống của cô bây giờ rất viên mãn, Nhã Anh không mong gì thêm nữa. Cô thậm chí từng nghĩ, sống cùng anh trai cũng tốt, dù gì anh ấy cũng là một soái ca, lại thật lòng yêu thương cô. Nhưng sau này, khi đã hiểu chuyện hơn, Nhã Anh từ bỏ suy nghĩ ấy. Anh trai đã bỏ qua quá nhiều thứ anh ấy xứng có được vì cô, anh ấy hi sinh suốt thời gian dài như vậy rồi, cô làm sao có thể nhẫn tâm kéo chân anh ấy nữa chứ?
Hôm nay Nhã Anh đi tìm việc làm thêm, là bồi bàn ở một tiệm cafe nhỏ. Cô không tính xinh đẹp, chỉ coi như thanh tú, nhưng được cái dáng người không tệ, mà giọng nói lại nhẹ nhàng, dễ gây hảo cảm. Xui xẻo thế nào gặp tên chủ quán háo sắc, hắn dụ dỗ cô không thành định cưỡng gian, may mà cô phòng sẵn bình xịt hơi cay trong người, thêm '' tuyệt chiêu '' đá vào bộ hạ mà anh trai dạy mới trốn thoát được.
Nhã Anh ủ rũ úp mặt vào gối, đây đã là lần thứ ba cô không xin được việc. Cứ mãi ăn bám anh trai làm sao mà được? Hai người cùng học đại học, bây giờ tiền phải chi trả đương nhiên nhiều hơn lúc cô học Trung học phổ thông rồi. Ấy là còn chưa kể hồi đó cô có bao nhiêu học bổng cùng giải thưởng giúp đỡ tiền học phí thì mới nhẹ nhàng như vậy. Lên đại học rồi muốn săn học bổng chi trả học phí là không dễ dàng. Có rất nhiều người so với cô còn tài giỏi hơn, nguyên việc anh trai cũng năm có năm không giành được học bổng đã đủ để thấy sự khốc liệt của việc cạnh tranh rồi.
Phải biết Phạm Hải Nam là cái tên vô cùng quen thuộc trong ngành giáo dục. Đứng đầu toàn quốc điểm thi vào Đại học, 12 năm học là 12 năm đạt đủ loại giải thưởng từ cấp thành phố đến cấp tỉnh, hai huy chương vàng, một huy chương bạc Quốc gia môn Toán và một huy chương vàng Quốc tế. Đây là thành tích tưởng chừng như chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng nó lại xuất hiện trên người Hải Nam như một huyền thoại sống vậy.
Nhã Anh đương nhiên biết anh trai mình tại sao phải giành nhiều giải thưởng đến thế. Còn không phải vì cô sao? Lại nói, nhìn anh hồi đó có khi cả tuần không ngủ vẫn giấu cô nói mình ngủ đủ để thức tự mình luyện đề đi thi, cô làm sao không biết đây?
Nhìn anh ngủ gục trên bàn học, cô thật muốn khóc òa lên rồi ôm lấy anh, nói anh không cần cố gắng nhiều như thế. Nhưng Nhã Anh hiểu anh trai mình, anh không muốn cô hiểu khó khăn anh phải trải. Anh trai cô chỉ muốn em gái vô ưu vô lo, không bao giờ để em gái thấy bản thân khổ cự. Nhã Anh cắn răng nuốt ngược nước mắt vào, sau đó điên cuồng học tập, ra sức học nấu ăn để chăm sóc anh trai tốt hơn. Cô muốn anh ấy một đời vui vẻ hạnh phúc.
Mải suy nghĩ miên man mà cô thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại đã là 6h tối, Nhã Anh ngồi dậy định bụng đi tắm thì điện thoại trên bàn reo lên. Nhìn người gọi đến, mắt cười cong cong, cô vui vẻ nghe máy.
- Anh, em nhớ anh muốn chết. Bao giờ anh về?
- Hai ngày nữa anh về, muốn anh mua quà không? - Đầu dây vang lên giọng nói ấm áp đầy nam tính, êm tai tựa như tiếng cello trong trẻo thanh nhã, mang theo sủng nịch cùng ôn nhu khiến người ta bất giác đắm chìm.
- Anh ship anh về cho em là được rồi – Nhã Anh cười tít mắt, tay cuốn cuốn lọn tóc đen nhánh.
- Cô đấy, bao giờ mới lớn được hả? Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh nghe chưa? - Hải Nam bật cười đầy bất đắc dĩ cùng chiều chuộng.
- Em lớn rồi nha, em 18 rồi, anh mới trẻ con – Nhã Anh chu môi, nhìn tấm vé trên bàn không khỏi vui vẻ.
Cô còn lâu mới nói cô sắp bay tới chỗ anh rồi. Thật ra cô cũng không định đi, nhưng công việc chưa có, mà ở nhà một mình cũng chả làm gì ( thật ra là chả làm được gì ), mà mới đầu hè được nghỉ dài nên Nhã Anh quyết định bay vào Sài Gòn tìm anh trai tiện thể đi du lịch.
- Ừ ừ, anh trẻ con, thôi anh cúp máy đây, có gì gọi cho anh – Hải Nam biết em gái vẫn ổn thì bớt lo phần nào, chỉ mong em gái không bị ảnh hưởng nhiều vì việc mình không bên cạnh.
Nhã Anh tắt điện thoại, vui vẻ đi tắm rồi sắp xếp đồ đạc ngày mai du hí.
Hôm sau.
Nhìn sân bay Nội Bài lúc nào cũng đông đúc người ra kẻ vào tấp nập, tiếng cười nói, tiếng thông báo từ loa, xe cộ chật kín, Nhã Anh đưa tay nhu nhu mi tâm. Cô không thích nơi nào quá ồn ào.
Hôm nay Nhã Anh mặc một chiếc áo oversize kẻ sọc xanh đen, quần legging đơn giản ôm sát đôi chân dài cùng giày thể thao năng động. Cô không tính là nổi bật nhưng cũng có kha khá người quay đầu nhìn bởi khí chất thanh lịch lại bình thản tựa như một tiểu thư quý tộc.
Cũng dễ hiểu chuyện này, bởi Nhã Anh sinh ra và lớn lên ở Hà Nội – vốn đã là nơi nổi tiếng với con gái đẹp và duyên dáng, '' dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An '', lại được thừa hưởng đường nét thanh tú của mẹ, cô làm người khác như nhìn thấy người con gái Hà Nội xưa đằm thắm lại rất bản lĩnh, có nét duyên ngầm khó cưỡng.
Dễ dàng đi qua cửa kiểm soát an ninh, vị em gái nào đó lòng đầy háo hức chuẩn bị cho anh trai một bất ngờ.
Ngoan ngoãn yên vị trên máy bay, Nhã Anh đeo tai nghe xem phim '' I zombie '' đang được yêu thích trên mạng. Nhã Anh xem không được bao nhiêu thì mắt cứ díu lại, cô thở dài, biết ngay mình vẫn ham ngủ như vậy. Cô dụi dụi mắt, như một chú mèo nhỏ cất điện thoại đi ngả người ra ghế, đeo kính ngủ quyết định sẽ ngủ một mạch đến nơi thì thôi.
Máy bay đi trên đường bay một đoạn rồi cất cánh, Nhã Anh dần chìm vào giấc ngủ sâu. Đột nhiên cô cảm thấy người nhẹ bẫng, giống như đang lơ lửng trên không. Mày liễu nhíu chặt, cảm giác có gì đó không đúng, Nhã Anh cố sức mở mắt, cho rằng đây là ác mộng.
Nhưng khốn nỗi làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được, cô cắn môi duy trì tỉnh táo. Năng lực thích ứng của Nhã Anh rất mạnh, cô lấy lại bình tĩnh, hít sâu thở đều, thả lỏng tâm trạng. Cô biết mình không được rối rắm, có lẽ là bóng đè hoặc là lucid dream chăng? Mặc dù giả thuyết này không đáng tin lắm, vì cô đâu muốn có một lucid dream.
Đột nhiên trước mắt sáng lên, Nhã Anh nhắm tịt mắt lại, mất một lúc mới thích ứng được với ánh sáng chói mắt. Đến khi thấy rõ hoàn cảnh trước mắt, cô ngây người như phỗng.
Nhã Anh không nghĩ đến, trên đời sẽ còn có người đẹp như vậy? Chỉ thấy trong đình viện đơn sơ bày biện một bộ bàn ghế gỗ như bối cảnh cổ đại thường thấy trên phim ảnh, dưới ánh trăng mờ ảo cùng hương sen thoang thoảng nơi chóp mũi, một cô gái đang ngồi.
Làn da trắng không tì vết, có cảm giác đó là một khối mỡ đông mịn màng. Ở hiện đại, nếu không có son phấn và các sản phẩm dưỡng da, thật sự không biết nên đi đâu tìm một cô nàng có làn da đẹp như vậy? Nhã Anh nhìn mà vừa thích vừa ghen tị, thật sự làn da đó quá tốt mà.
Cằm cong vừa phải, trên một chút là bờ môi đỏ hơi mím nhưng cũng không thể làm giảm đi vẻ đẹp của nó. Mũi thon gọn cao cao, giống như được người ta tỉ mỉ chạm trổ đẽo gọt mà thành.
Nhưng chỉ khi nhìn đôi mắt kia, người ta mới biết cái gì gọi là ánh mắt tựa ngàn sao, cái gì là cửa sổ tâm hồn. Thiếu nữ hơi cúi đầu, rèm mi vừa dài vừa dày tạo thành bóng đen che lấp đồng tử, nhưng như vậy cũng không che nổi ánh sáng xinh đẹp từ đôi bảo thạch đen láy kia. Đó là đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong con ngươi phản chiếu bầu trời đầy sao, phảng phất như ánh mắt kia là do sao trời tạo thành.
Nhã Anh không biết người như thế này nếu bắt cô tìm khuyết điểm ở ngoại hình cô nên nói cái gì mới đúng? Đây là con cưng của trời, tặng vật của tạo hóa, bà mụ rõ ràng lúc nặn ra thiếu nữ này đã dùng tâm huyết cả đời mới khiến cô ấy đẹp như vậy. Đến Nhã Anh rất tự tin về giới tính cũng rung động, thầm nghĩ cưới được tiên nữ như này bắt cô bách hợp cô cũng đồng ý luôn.
Cô gái ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc dài đen nhánh mượt mà tựa lụa tùy ý xõa ra, mang theo mấy phần phong tình, trên người mặc một chiếc váy, hoặc là áo? Nhã Anh không phân biệt nổi, nó rất thô sơ, màu nâu đất. Trên áo không có hoa văn, cũng không có ống tay áo, nhìn có chút giống áo ba lỗ.
Bên dưới nói tế nhị chút là váy, còn nói thẳng ra là một mảnh vải hoặc da thú chắp vá thành, không rõ hình dáng, tựa như...khố? Nhã Anh bật cười vì suy nghĩ này. Tuy nhiên người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, không vì quần áo mà thiếu nữ kia trở nên xấu xí quê mùa ngược lại làm người ta cảm giác có chút phóng khoáng hoang dã.
Nhã Anh nhìn đàn tỳ bà, nhìn cô gái, lại nhìn thứ miễn cưỡng chấp nhận là quần áo, có cảm giác outfit này rất... Ngặt nỗi thiếu nữ này thật sự đẹp lấn át hết cả rồi, bây giờ rõ ràng là lụa đẹp vì người đó.
Trên bàn có một chiếc đàn tỳ bà, ngón tay thon dài như bạch ngọc của thiếu nữ chậm rãi tỉ mỉ lướt trên dây đàn, tựa như vuốt ve trân bảo. Gương mặt nhìn nghiêng khiến người khác hít một ngụm khí lạnh, tự hỏi đây là tiên nữ hay người phàm?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên, Vi Huyên Mị nương.
Người đẹp mà tên cũng đẹp, Nhã Anh mơ màng ngắm mỹ nhân cúi đầu chăm chú vào cây đàn tỳ bà, định bụng bước đến gần hơn thì cảnh sắc tan biến, chỉ kịp thấy thiếu nữ cúi đầu, một giọt nước mắt trượt dài trên má, lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt.
Nhã Anh giật mình tỉnh dậy, vội vàng tháo kính ngủ, khuôn mặt chưa hết bàng hoàng. Cái đó.... là thật hay mơ? Cô mới gặp tiên nữ? Mặc dù quần áo vị '' tiên nữ '' này có phần kỳ quái.
Vi...Vi Huyên Mị nương? Mị nương là danh xưng thời Hồng Bàng để chỉ con gái vua Hùng mà?
Nhã Anh có chút khó tin lầm bầm, lại xua đi ngay. Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là mơ thôi mà, liên tưởng lung tung. Nhưng cảm giác chân thật thế kia, lại còn hình ảnh cô vẫn nhớ rõ không sai chút nào, rốt cuộc chỉ là mơ?
Cô nàng nào đó mải tự nói chuyện với chính mình không hề hay biết phía sau có một đôi mắt đen tuyền sáng lên, chăm chú nhìn gương mặt suy tư của cô đầy ẩn ý.
Hết chương 1~ / tung bông tùm lum /
Tác giả có lời muốn nói: Đây là bộ truyện đầu tay của ta a, xin mọi người nhẹ tay / ôm hôn ôm hôn /
Thật ra lúc đầu ta tính viết hệ thống, nhưng mà lại không có ý tưởng, chợt nảy ra cái này liền vứt hệ thống qua một bên theo ý tưởng này luôn ~ mọi người ủng hộ ta nha, yêu thương ~
Còn nữa, ta bút danh Kiều Tịch, kêu thế nào tùy ý ~