Chương 3:Vô Đề


Nghe tiếng gọi đằng sau Thái Minh Hạo quay lại thì nhìn thấy một tiểu nữ tử tuổi độ chừng 15-16 trên người mặc bộ đồ bình thường,nhưng dù thế nào cũng không che giấu được làn da mịn màng bóng loáng của nàng.

Tay chân và khuôn mặt đều cực kỳ phấn nộn, không có một chút nào giống con cái bình dân, ngược lại càng giống con gái nhà quyền quý hơn

Tại cái thế giới này nhiều mỹ nữ, nhưng đại mỹ nhân họa quốc ương dân cũng không nên xuất hiện nhiều như vậy đi!

Thái Minh Hạo liền bất chợt nhớ lại 5 năm trước từng cứu một mỹ nhân nhưng hồi đấy là hắn lẻn xuống núi trốn sư phụ đi chơi rồi bắt gặp

Mặc dù nàng còn khá nhỏ, nhìn qua chỉ thấy vẻ khả ái là chủ yếu, nhưng Thái Minh Hạo dám khẳng định, tương lai chắc chắn nàng sẽ là một đại mỹ nữ mà không, có lẽ là phải sánh bằng các mỹ nhân trên mỹ nhân bảng!

Nhìn khuôn mặt ướt đẫm vì nước mắt Thái Minh Hạo nghệt mặt với câu hỏi trong đầu

-Ủa,mình mới về nhà sao lại có tiểu hài tử chạy đến phòng mình khóc ??????

2 phút sau mặt đối mặt Thái Minh Hạo mới vỗ cái đầu của mình rồi mừng lớn tiếng

-Hoa Ngọc có phải là Hoa Ngọc đúng không ?

Tiểu hài tử Hoa Ngọc lúc này òa khóc lớn rồi chạy ôm chặt lấy Thái Minh Hạo

-Oa Oa,người ta nhớ thiếu gia mà thiếu gia lại không nhớ ta

-Được rồi,được rồi là không phải là ta quên mà mấy năm năm không gặp mà Hoa Ngọc là trổ mã thế này làm ta không kịp nhận thức được

-Hứ,chỉ giỏi nịnh người khác thôi,ghét thiếu gia quá à,hi hi

Mặt Thái Minh Hạo lại nghệt lần 2,công phu trở mặt của tiểu ma nữ này thật nhanh mới vừa rồi nước mắt như nước lũ về mà giờ lại tươi cười như hoa.Nhưng nói gì thì nói mặc dù Hoa Ngọc là tiểu nô tỳ mà Thái Minh Hạo thu về sau một lần trốn đi chơi hồi bé,hồi ấy hắn trốn gia gia không luyện kiếm lẻn xuống núi để đi chơi rồi vô tình thấy một tiểu hài tử độ 5 tuổi đang một mình khóc lóc giữa rừng,

lúc đó Thái Minh Hạo không hề nghi ngờ,thấy thế liền dẫn về,bây giờ gặp lại Thái Minh Hạo liền nổi trong lòng một nghi vấn về thân thế của Hoa Ngọc nhưng hắn lại dẹp bỏ suy nghĩ ấy.Sau khi hàn huyên với Hoa Ngọc đến tận gần trưa,cái bụng của Thái Minh Hạo liền biểu tình

-Hi Hi,để Ngọc nhi làm cơm cho thiếu gia ăn,muội mới được Ngô mẫu hướng dẫn làm vài món hi vọng thiếu gia thích

-Ừ,để ta xem trù nghệ của Hoa mỹ nhân có ngon không,he he

Nhìn thân ảnh của Hoa Ngọc rời đi,Thái Minh Hạo liền xếp bằng trên giường,hắn vận khởi chân khí Thái Minh Hạo rõ ràng thấy được, trong đan điền của mình, nhiều nhất là một loại chân khí bảy màu đang lưu động tuần hoàn không ngừng.

Trong chân khí bảy màu có 3 cỗ chân khí rất cường đại, một đen ,một cái nửa xanh nửa đỏ, một vàng. Luồng chân khí màu đen ấy, Thái Minh Hạo biết là Hắc Nguyên Thiên Địa Thần Công do sư phụ Ma Diệu Thiên truyền thụ, còn luồng chân khí nửa xanh nửa đỏ cũng là võ công do lão dạy cho, tên là Ly Hỏa Huyền Băng Công,luồng chân khí màu vàng thì được sư phụ Thần Quân truyền cho Cửu Thiên Thần Công không những thế mà sư phụ Thần Quân sở truyền nội công rất kỳ đặc, chính là đã dung hợp với chân khí bảy màu.

ngoài ba cỗ chân khí ngày trước ra, trong đan điền còn dư một cỗ chân khí màu lục, cực yếu. Nhưng luồng chân khí lục ấy tương đối quái lạ, đang vòng vèo ở trong đan điền, do rất nhiều chân khí cực nhỏ hợp thành một đóa liên hoa , trôi nổi trong đan điền.

Không xâm phạm ba cỗ chân khí kia. Thái Minh Hạo thử vận hành nó, đáng tiếc bất kể hắn dùng lực thế nào, vận công thế nào, cũng uổng công. Đóa liên hoa cứ bất động, khiến hắn không có biện pháp nào hết.

Thái Minh Hạo liền chợt nhớ ngày bé sư phụ từng bắt hắn ăn một loại quả màu lục,lúc đó hắn bị trúng độc nặng,lúc ăn trái quả đó tự dưng cơ thể hắn liền tự sản sinh kháng thể chống độc nói nôm na là "Vạn Độc Bách Xâm" nội công lại thăng tiến như gió "một ngày vạn dặm "nhưng bây giờ không nghĩ nó lại tự lưu một tia chân khí .Loay hoay một hồi không điều khiển được Thái Minh Hạo ngán ngẩm

-Ài dà,kệ vậy,đợi vài ngày sau nghĩ cách khác

Kiểm tra nội thị cơ thể xong xuôi hắn nhớ lại lời sư phụ Thần Quân dặn trước khi đi "Sức mạnh của ngươi sẽ làm rung chuyển võ lâm",Thái Minh Hạo chau mày nghĩ

-Sư phụ nói chả rõ gì cả,cái gì mà rung chuyển cả võ lâm,mà ba cái trò tranh nhau đấu đá để giành quyền thế sao mọi người lại hứng thú vậy chứ

-Haizz,mà ta có thích đánh nhau gì đâu,nếu như mà sư phụ nói ta làm rung chuyển võ lâm thì ta đành phải giả bộ làm hoa công tử để tránh phiền phức,cứ phải sống hưởng thụ thú vui nhân sinh trên đời trước

Cạch

-Thiếu gia cơm đến rồi,hi hi

Lúc này Hoa Ngọc đã mang cơm đến,trên khay bưng đồ ăn nghi ngút là khói,gồm bốn món,một xào một canh một bát cơm và đĩa trái cây làm hấp dẫn con mắt và cái bụng của Thái Minh Hạo

-Đâu đâu,xem tay nghề Ngọc nhi có giỏi không đây

-Ui cha thơm quá lại còn rất đẹp mắt nữa,người nào mà lấy được Ngọc nhi chắc ngày nào cũng ăn ở nhà mất

Thái Minh Hạo nói đến đây liền gắp một miếng thức ăn nhai nhồm nhoàm thấy Hoa Ngọc cứ đứng yên một chỗ hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hoa Ngọc đang nhìn mình,Thái Minh Hạo thầm nghĩ " Nha đầu này có phải nổi xuân tâm chứ " nghĩ vậy hắn liền nổi hứng trêu Hoa Ngọc

-Ực

-Này này,ta biết ta rất soái rồi cứ đứng nhìn ta như thế làm ta rất xấu hổ đấy,he he

Hoa Ngọc lúc này bừng tỉnh liền chu cái mỏ đỏ thắm của mình

-Hứ,người ta mới không thèm ấy

-He he,phải không đó,mới vừa rồi ai nhìn ta lại mê mẩn vậy,có phải là thích ta rồi phải không,he he.Thái MInh Hạo vô sỉ tự sướng nói

Khuôn mặt Hoa Ngọc lúc này phải nói là đỏ hơn cả trái ớt,liền vội vã chạy khỏi phòng Thái Minh Hạo kèm tiếng nói "Ghét thiếu gia quá"

Nhìn dáng người lúc chạy của Hoa Ngọc,Thái Minh Hạo suýt chảy máu mũi bởi vì lúc chạy hai kiều đồn đầy đặn của Hoa Ngọc cứ đung đưa như hai cái bánh bao lớn như muốn khiêu khích nam nhân

-Trời,thế này có phải là muốn hạ thủ ta không vậy chứ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Cực.