Chương 5:Thu được ba người vợ


Nói xong song thủ nhanh như chớp đánh ra sáu quyền, từng quyền từng quyền không rời chỗ hiểm trước ngực Thái Minh Hạo.

Trên mặt Thái Minh Hạo hiện ra vẻ lãnh khốc,nhìn quyền đầu công đến, hữu thủ cũng đánh ra một quyền, hai quyền đầu va chạm giữa không trung, phát ra một loạt tiếng xương vỡ, ngay sau đó vang lên một tiếng kêu bi thảm.

Tả thủ của tên giáo chủ Huyết Ưng Giáo đã bị đánh nát, cơ thể cũng bị chấn động bay đi. Giây phút này tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Thái Minh Hạo, trong trường im lìm một cách đáng sợ. Ai cũng không ngờ thiếu niên tầm thường này lợi hại như thế.

Thái Minh Hạo lạnh lùng nói

-Nếu các ngươi còn dám động thủ thì cứ học tập hắn

Tên Huyết Ưng Giáo chủ này nằm dưới đất rên rỉ không ngừng,song thủ bị Thái Minh Hạo đánh nát bét tựa hồ sao này khôi phục thương thế thì khó có thể luyện công lại.Thái Minh Hạo quay lại nhìn ba nữ tử rồi nói

-Được rồi,đi thôi

Tuyệt Thiên Môn chủ giận dữ nói: "Như vậy mà muốn đi sao, bọn ngươi không để mạng lại thì đừng hòng rời khỏi."

Nói xong định nghiêng người ngăn cản, nhưng ngay lúc này, các đệ tử của Huyết Ưng Giáo, Thông Thiên Môn và Tuyệt Thiên Môn bỗng kêu lên thảm thiết, không ít người sắc mặt biến thành màu đen ngã xuống đất mà chết.

Ngay sau đó tất cả mọi người đều tỏ ra quái lạ, không biết việc gì đã xảy ra.

Cùng lúc,Thông Thiên Môn chủ đều mau chóng vọt đi, tựa hồ đã nhận ra chuyện gì nguy hiểm vội xách Huyết Ưng giáo chủ, ba chân bốn cẳng chạy mất.

Tuyệt Thiên Môn chủ thấy tình trạng, nhíu cặp lông mày, rồi cũng vội vàng rời khỏi

Kỳ thực mấy người kia đều do Kiếm Khí của Thái Minh Đạo đánh vào huyệt tử , còn ba người rời khỏi, thực ra cũng không hẳn là Huyết Ưng Giáo chủ, Thông Thiên Môn chủ và Tuyệt Thiên Môn chủ chân chính, chỉ là ba kẻ thế thân mà thôi.

-Hừ,nữ nhân lão tử chấm mà các ngươi dám động vào,nay ta tha một mạng cho các ngươi

Thái Minh Hạo đi tới bên cạnh ba nữ tử, nhìn cơ thể lung linh tuyệt vời của hai nữ tử che mặt, ánh mắt lóe lên muôn sắc hào quang, vừa định bước gần, nữ tử áo trắng che mặt đã nhìn ra được tâm ý của hắn, biết hắn lại muốn động tay động chân.

Nữ tử che mặt áo trắng nhìn hắn, cặp mắt cực đẹp, khiến Thái Minh Hạo ngây ngốc, không nhịn được tiến lên định ôm nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh đi.

Thái Minh Hạo sửng sốt, gương mặt khổ sở nói: "Phu nhân, ta rất nhớ ngươi mà, ngươi cho ta ôm cái đi, chỉ một lát thì được rồi."

Vẻ mặt ấy người không biết còn cho là bọn họ thực sự là vợ chồng nữa. Nữ tử che mặt áo trắng nhìn hắn, trong mắt thoáng qua hào quang kỳ đặc, hai nữ tử kia cũng nhìn hắn, ánh mắt đều có vẻ kinh ngạc, hơn nữa còn có cảm giác kỳ quái không thể tả.

Nữ tử che mặt áo trắng khẽ nói: "Không được làm nhộn, trở về rồi nói, nghe lời đi."

Tiếng nói ấy mỹ diệu vô bì, vô cùng rung động lòng người. Thái Minh Hạo nghe xong, xìu mặt nói: "Thôi được thôi được, sau khi về bọn ngươi phải cho ta ôm mới được, bằng không ta mặc kệ."

Thiên phú diễn kịch của Thái Minh Hạo rõ là có một không hai,khiến ba nữ tử đều dở khóc dở cười

Cuối cùng bốn người đi đến một quan đạo, lúc này còn hơn nửa giờ nữa là trời tối, trên đường còn không ít người đi lại.

Thiếu nữ không bịt mặt từ trên người lấy xuống một tấm lụa trắng, che đi dung mạo tuyệt mỹ trần thế đó.

Thái Minh Hạo bắt đầu từ lúc ở trong núi, liên tục kéo tay ngọc của hai thiếu nữ, chưa từng rời ra, có lúc hắn lại dùng ngón tay vuốt ve âu yếm hai bàn tay ngọc ngà, bỡn cợt đến mức hai nàng phải trợn mắt nhìn hắn, nhưng hắn chỉ cười ngớ ngẩn, vẫn cứ chuyện ta ta làm, hai nàng cũng không còn cách nào, đành phải đi theo hắn.

Lúc này Thái Minh Hạo cười nói: "Ba phu nhân chưa nói cho vi phu biết phương danh của các ngươi, vi phu cũng không biết xưng hô các ngươi ra sao." Thái Minh Hạo lúc này đúng là đồ mặt dày vô sỉ.

Từ đầu đến giờ Lục y nữ tử che mặt chưa từng mở miệng lúc này bắt đầu nói, chỉ nghe một thanh âm nhu hòa truyền lại: "Đầu tiên bọn ta muốn cảm ơn ngươi, đã giúp đỡ bọn ta thoát khỏi đám người đó. Tiếp nữa, đám người đó đã bỏ đi rồi, hy vọng ngươi bỏ tay bọn ta ra; Thứ ba, bọn ta cũng muốn biết ngươi là ai, vì sao ta cảm thấy trên người ngươi có khí tức kỳ không thể tả."

Thái Minh Hạo nghe xong liền sửng sốt, cười nói: "Ta họ Thái,đệm chữ Minh,đơn danh Hạo là Thái Minh Hạo." Nói xong nhìn ba nàng cười mỉm, trên mặt có nét thần khí nhàn nhạt rất đẹp đẽ, cực kỳ mị lực, hấp dẫn người khác dị thường.

Lục y nữ tử che mặt nghe nói, trong mắt thoáng qua thần sắc quái dị, nhẹ giọng nói: "Họ Thái của người giống một người trong Ngũ Đế,ngươi có quan hệ gì chăng"

Thái Minh Hạo muốn tỏ ra thần bí,mỉm cười nói:"Không hề,với lại sao phu nhân nói ta có khí tức kỳ lạ"

Lục y nữ tử nói:"Ta thấy trên người ngươi có khí tức loài rắn"

Thái Minh Hạo À lên một tiếng

-Ý phu nhân khí tức này là do tiểu Bảo Bảo sao

Nói xong trên bả vai Thái Minh Hạo đã xuất hiện thân ảnh của "Hồng Xà."

Lục y nữ tử nhìn con Hồng Xà, ánh mắt lóe lên thần sắc chấn kinh vô bì, run nhẹ nói: "Thái Minh Hạo, ngươi biết được con rắn này là loại rắn như thế nào không?"

Thái Minh Hạo ngây ngô cười

-Ta đâu có biết,hồi nhỏ luyện công trên núi,ta bắt gặp nó đang lũ diều hâu tấn công nên ta cứu giúp nó,chẳng hiểu thế nào mà nó cứ theo ta và bây giờ thành thú cưng luôn

Thái Minh Hạo thấy Lục y nữ tử chấn kinh như thế, trong lòng cũng hơi kỳ lạ, hỏi: "Ngươi nhận thức à, tiểu Bảo Bảo này là loại rắn thế nào, mà phu nhân phải ngạc nhiên vậy?"

Lục y nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chỗ kỳ lạ của con rắn này không phải ở độc tính của nó, mà là ở tên của nó, tên Hồng Xà của con rắn này, lấy ngàn dặm nhân duyên dẫn đến ý nghĩa, cũng có nghĩa là nguyệt lão chỉ hồng xe duyên. Nếu ai có được nó, số mệnh tình duyên vô hạn, trong cuộc đời sẽ có vô số nữ tử. Không thể nghĩ được, lại thực sự có con vật này." Nói xong thở dài nhè nhẹ.

Thái Minh Hạo lúc này nhảy cẫng lên rồi vuốt ve Hồng Xà

-Ta biết ngươi không vô dụng mà

(Truyện mà không có gái thì chán chết,nên t/g sẽ thay đổi tính cách main là háo sắc và tốc độ tán gái có thể nhanh)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Cực.