Chương 15: Hổ Quan
"Ngươi nói có phải không, tiểu tử?"
Trịnh Thiên ôm Lý thúc cùng A Ngư bình tĩnh xoay người nhìn lại, chỉ là thấy cảnh vật về sau khóe miệng của hắn không kìm được co giật một cái.
Quá khoa trương!
Chỉ thấy ở đó một cỗ kiệu quan vàng lộng ánh son, gỗ quý vải sang tám người khiêng vác, so với kiệu của hoàng đế đi vi hành trên phim ảnh còn cường điệu hơn không ít.
Giờ phút này ở bên trên là một nam nhân tầm bốn năm mươi tuổi gì đó đang ngồi, hắn vóc dáng to lớn mày rậm mai râu, so với Hổ Tào khác một trời một vực. Rất có phong phạm cường giả...
Trịnh Thiên không cần hỏi cũng đoán ra đây là ai. Ở cái Thanh Hoa thành này xưng vua xưng chúa, có thể khoa trương cường điệu như vậy ngoài Hổ Quan tên phế vật giới tu tiên kia ra thì còn ai?
"Hổ Quan?"
Bất quá Trịnh Thiên vẫn lên tiếng hỏi.
"Bái kiến Quan quán chủ."
"..."
"..."
Xung quanh người đều lên tiếng cúi chào, đều thay người trung niên kia trả lời câu hỏi của Trịnh Thiên.
Đúng là trẻ bị đánh già ra mặt!
"Là lão phu."
Trung niên kia cũng lên tiếng.
"Các vị, Quan mỗ có chút việc nhà cần giải quyết, phiền các vị tránh đi một lát." Hắn hờ hững nhìn đám dân chúng nói ra.
"Vâng, vâng."
"..."
"Quan quán chủ cứ thong thả làm việc."
"..."
"Chúng ta cáo từ trước."
Một đám dân chúng như được đại xá, thở phào một hơi rời đi.
Hai kẻ quan sai cũng không ngoại lệ, bọn hắn còn đang lo Hổ Quan giận dữ về cái chết của Hồ Tào, giận chó đáng mèo giết chết bọn hắn đây.
Giờ nghe được như vậy không khác nào tránh được một kiếp nên nhanh chóng rời đi.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
"Hai người các ngươi ở lại." Hổ Quan trên kiệu nhìn hai người quan sai nói ra.
Hai kẻ quan sai nghe vậy lòng đều chìm xuống, trong đầu lúc này đều chỉ hiện lên một từ.
Xong!!
Bịch.
"Quan quán chủ, đệ đệ ngài chết không liên quan gì đến nhóm chúng ta, đều là do hắn giết, đều là do hắn..." Hai tên quan sai sợ hãi quỳ xuống, miệng liên hồi nói tay liên tiếp chỉ chỉ Trịnh Thiên.
Phập, phập.
Hai tên quan sai chưa nói hết câu âm thanh đã im bắt mà dừng, ánh kiếm lóe lên, đầu và người đã tách rời xa nhau, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.
Trịnh Thiên: "..."
Hắn nhìn thấy một màn này trong lòng trầm xuống, hắn biết mình cũng hẳn xong rồi. Vừa rồi một khắc kia theo hai tên quan sai quỳ xuống, một mực ngồi trên kiệu Hổ Quan trong tay đã nhiều ra một thanh kiếm, hắn cứ vậy ngồi ở đó cách không điều kiếm mà giết người.
Ngự Kiếm thuật!
Là ngự kiếm thuật trong truyền thuyết.
Trịnh Thiên trong đầu hiện lên một cái tên như vậy. Hắn vốn không biết Hồ Quan là ai, ra chợ về sau nghe đám người dân nghị luận mới biết một hai điều gì đó mà thôi.
Tu vi thấp bị tiên môn nào đó vứt bỏ, về sau ở Thanh Hoa thành này lập võ quán, thành vương thành tướng ngầm ở nơi này.
«Nghé con không sợ cọp»
Vừa rồi Trịnh Thiên còn thấy Hổ Quan rất bình thường, gọi là tu tiên giả nhưng lại không khác người thường là bao, nhìn càng giống như cao thủ luyện võ hơn là. Trịnh Thiên vừa lúc trước còn đang nghĩ cách đánh không lại vậy làm thế nào để mà chạy, giờ khắc này hắn triệt để từ bỏ ý định này, hắn tin tưởng chỉ cần mình dám quay người bỏ chạy, hắn sẽ giống hai cỗ thi thể không đầu ở kế bên.
Giờ khắc này trên người Hổ Quan tản ra một cỗ áp lực, cỗ áp lực này vô hình chung khiến Trịnh Thiên có chút hít thở không thông.
Trịnh Thiên tin tưởng cho dù mười người như hắn cộng lại cũng không đủ cho Hổ Quan tên khốn kia chém giết.
Sức mạnh quá chênh lệch!
Hổ Quan giết hai tên quan sai xong lúc này mới cười nhìn Trịnh Thiên nói: "Tiểu tử, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Giết người xong cứ vậy muốn rời đi sao?"
"Hổ Quan, ngươi muốn thế nào? Giết ta sao?"
Trịnh Thiên cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
Đằng nào cũng chết không bằng liều mạng một phen.
"Giết người đền mạng! Không phải là một việc hết sức bình thường sao?" Hổ Quan cười bình thản nói.
Trong lời nói của hắn không thấy được bất cứ điều gì, không giận dữ cũng không căm phẫn Trịnh Thiên vì đã giết đệ đệ của mình, ngược lại đâu đó có chút vui đùa ý từ.
Giống như... Giống như kẻ bề trên nắm giữ chơi đùa sinh mệnh của kẻ khác một dạng.
Là một kẻ biến thái!
Trịnh Thiên ý nghĩ.
"Ngươi giết đệ đệ của ta, đáng lý ta nên lấy mạng của cả nhà ngươi mới xem như lẽ phải, dù sao mạng đệ đệ ta cũng không phải nhỏ bé như các ngươi có thể so sánh. Bất quá lão phu là một người hiếu sinh, chỉ cần ngươi tự vẫn, hai kẻ ngươi đang bế kia lão phu có thể lưu lại mạng sống cho bọn hắn."
Hổ Quan cười một tiếng, lại vứt một thanh kiếm đến bên người Trịnh Thiên.
"..."
Trịnh Thiên nghe vậy thực có chút lưỡng lự nhìn về phía thanh kiếm kia một chút, một mạng của hắn đổi lấy hai mạng của A Ngư đám người... Là đáng!
Hắn nhìn về phía Hổ Quan vốn định đồng ý lúc, chỉ là thấy khuôn mặt đang nở nụ cười của Hổ Quan về sau đột nhiên làm hắn không thốt ra lời.
Hắn thấy nụ cười, ánh mắt mà Hổ Quan nhìn về mình giống sâu kiến một dạng không đáng để bận tâm vậy.
Là sâu kiến...
Vì cái gì còn phải dài dòng với mình như vậy?
Một kiếm đi ra không phải giải quyết mọi vấn đề rồi sao?
"..."
Vì cái gì mình vừa giết Hổ Tào thì Hổ Quan đã xuất hiện?
...
...
...
Vô số luồng suy nghĩ xuất hiện trong đầu của Trịnh Thiên lúc này, một cỗ cảm xúc dâng lên khiến hắn lạnh cả người, dường như suýt chút nữa hắn đã mắc bẫy của tên khốn Hổ Quan này.
Nếu Trịnh Thiên đoán không sai tên khốn Hổ Quan cũng sớm tại ở nơi này, thậm chí chứng kiến toàn bộ sự việc ở nơi đây, nhìn thấy trực tiếp quá trình Trịnh Thiên giết chết Hổ Tào, nhưng hắn vẫn vậy không có ý định can ngăn.
Cái này phải có bao nhiêu độc ác?
Nhìn người ngoài giết chết chính thân nhân của mình...
Hồ Quan tên này chắc chắn cũng đã nghe được hắn nói ra thân phận của mình, là con của tu tiên giả nên tên này mới dài dòng thời gian như vậy, cốt lõi để thăm dò Trịnh Thiên lời nói thực hư mà thôi. Cũng chỉ có như vậy mới lý giải vì sao Trịnh Thiên vừa giết Hổ Tào thì Hổ Quan đã xuất hiện.
Nếu vậy...
Trịnh Thiên rùng mình một cái.
Có lẽ chân chính muốn giết Hổ Tào không ai khác chính là vị đại ca thân yêu của hắn, Hổ Quan. Mà Trịnh Thiên bản thân hắn cũng chỉ là một quân cờ ngoài ý muốn xuất hiện, thực hiện thay điều Hổ Quan muốn làm mà thôi.
Vì cái gì?
Không ai biết, Trịnh Thiên cũng không quan tâm.
Trịnh Thiên chỉ biết nếu hắn thực nhặt lên thanh kiếm kia để tự vẫn, vậy hai người A Ngư cùng Từ thúc hẳn sẽ chết theo hắn không thể nghi ngờ.
Vì lúc đấy cũng là lúc Trịnh Thiên để lộ ra thân phận giả của mình. Con tu tiên giả lại bị thế nhân ép chết, nói ra chắc sẽ có người cười ngất.
Tóm lại, tuyệt không thể để lộ ra thân phận giả của mình lúc này. Có lẽ đây là cọng rơm cứu mạng của bọn hắn.
Trịnh Thiên nghĩ là như thế.
"Ha Ha, Hổ Quan, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ép ta chết? Ngươi xứng sao?" Trịnh Thiên tự tin mười phần, chửi ầm lên.
Không cần biết suy đoán là đúng là sai, trước cứ mượn danh lão cha không biết họ kia ra hù Hổ Quan này một trận đã lại tính.
Nếu Trịnh Thiên suy tính là đúng vậy hôm nay bọn hắn sống rồi.
Đoán sai? Chết cũng là, không có gì đáng sợ.
Hổ Quan trên kiệu nhìn một màn này có chút nhíu mày, từ thần thái đến tự tin đều không cho thấy tiểu tử kia nói lời giả.
"Thật là con của môn đệ Thiên Kiếm Môn?" Hổ Quan suy nghĩ.
Hắn vốn chí cao ý lớn một lòng hướng đường tu tiên mà đi, chỉ là tư chất không đủ, tu vô số năm cũng chỉ dừng tại Linh Thể ba tầng. Về sau hắn nhụt chí trở về phàm trần chọn Thanh Hoa thành này làm nơi cư ngụ.
«Thà làm vua xứ mù còn hơn phải làm thằng chột nơi xứ sáng»
Hắn từ khi về phàm có danh là người tu tiên lại cộng thêm linh thể ba tầng làm căn cơ, chả mấy chốc đã đánh ra một sự nghiệp lừng lẫy ở trong thành này, từ đó luôn luôn sống trong nhung hoa phú quý, quyền lực ngập trời.
Chỉ là hắn biết, tiên phàm hai giới không phải không có quan hệ gì như vẻ bề ngoài, ở trên cao luôn luôn có cường giả tông môn lặng lẽ quan sát các vương triều, lặng lẽ cai quản phàm quốc.
Nên hắn dù là Linh Thể ba tầng cũng không dám quá ngang ngược phách lỗi, hắn sợ để các cường giả tông môn để mắt tới vậy hắn xong đời. Chỉ là người tính không bằng trời tính, đệ đệ của hắn quanh năm suốt tháng ỷ thế hắn mà làm sằng làm bậy.
Phàm nhân bên dưới, tiên môn trên đỉnh đầu, hắn bất đắc dĩ phải vì đại nghĩa mà diệt thân, vì vinh hoa phú quý của mình mà phải giết đệ đệ của hắn. Vì vậy hôm nay hắn muốn trong tối sai người giết chết Hổ Tào, trước là tạ lỗi với tiên môn sau để tránh phiền phức cho mình, chỉ là không đợi hắn ra tay Trịnh Thiên đã thay hắn làm điều này.
Hắn giết thì không sao nhưng ngươi khác giết đệ đệ hắn, vậy thì cũng lấy cái chết ra mà đền bù.
Đây là logic của hắn.
Chỉ là hắn không ngờ tiểu tử nhìn như quê mùa kia lại nói mình là con của tu tiên giả, hắn thực có chút không tin tưởng, nhưng bao năm sống cẩn thận hắn vẫn không mạo hiểm một kiếm chém giết. Hắn là muốn ra thử lời thực hư một chút.
Hắn ban đầu dùng ngự kiếm chém giết hai tên quan sai chính là muốn nhắc tiểu tử kia một chút về sức mạnh của mình. Đối với hắn, giết nhãi ranh kia chỉ là việc hết sức nhẹ nhàng mà thôi. Về sau lại ném ra thanh kiếm kia để xem tiểu tử này thái độ. Cầm lên chứng tỏ hắn nói lời giả, con tiên nhân ai đời lại bị một kẻ như hắn ép chết? Lại chỉ vì hai kẻ phàm trần...
Nếu không cầm?
Vậy thì thôi, hắn tiếp tục làm vua xứ mù, còn nhân gia tiếp tục đi đường độc mộc chứ sao. Nước sông không phạm nước giếng... Đây chính là bao năm nay chân lý sống của Hổ Quan hắn.
Chỉ là...
Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế