Chương 18: Kinh Đô Hà Thành


Trăng chiếu lên so với mọi ngày cảm tưởng còn muộn, bãi đất trống trên bờ biển, đằng sau phía xa xa là vực sâu không cuối, Trịnh Thiên cứ vậy ngồi đó thẫn thờ nhìn biển cả mênh mông.

Có chút tiêu điều cùng tích mịch.

Chỉ mới vài ngày, ở đây vốn một làng đầy ắp tiếng cười, đầy ắp nhân sinh, vài ngày trước hắn còn cùng dân làng tiệc lớn ăn mừng cùng A Ngư tung tăng tìm kiếm hải sản trên bãi biển. Vài ngày sau mọi thứ đã hóa hư không, không còn tiếng cười cũng không còn thấy bóng dáng nhân sinh, nơi này đã sớm trở thành một đống hỗn độn hoang tàn, chỉ còn đây cái tích mịch đau thương.

Thế thái vô thường a thế thái!

"Tiểu Thiên, tạ ơn ngươi!" Từ thúc từ lâu đã tỉnh lại, ôm theo A Ngư đang ngủ đi đến bên cạnh Trịnh Thiên nói ra.

Trịnh Thiên ngước lên nhìn Từ thúc, đôi mắt vốn vô thần đang suy nghĩ nhân sinh kia chẳng mấy chốc đánh bay, thay vào đó tràn đầy ấm áp mỉm cười.

"Thúc thúc, người ổn hơn rồi chứ?"

Từ thúc nhìn thấy Trịnh Thiên ánh mắt, lòng lặng trĩu tựa như bị thái sơn đè một dạng thoáng chốc được giải khai. Người a, chỉ có khi khó khăn nhất mới thấy người bên cạnh cỡ nào trân quý. Trịnh Thiên cùng gia đình Từ thúc cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, nhưng vận mệnh vô thường vô tình lại gắn kết ba con người này lại với nhau.

Không nhiều lời hoa mỹ, cũng chẳng có hành động sẻ chia, chỉ có một ánh mắt, một nụ cười thay cho lời an ủi, như một lời khẳng định khiến mọi khoảng cách đều trở lên xê dịch lại với nhau.

Từ thúc lần đầu mỉm cười sau mất mát: "Ta ổn, phải rồi Trịnh Thiên, thiên đàng lại là nơi nào?"

Hiển nhiên thúc thúc khi tỉnh dậy nghe thấy A Ngư kể ra.

Trịnh Thiên ngước lên nhìn trời cao phía xa, hơi có chút mất mát nói ra: "Đó là một nơi tốt đẹp để đến cho những người đã mất ở quê nhà của ta đi."

"A, còn có nơi như vậy?" Từ thúc vô thức hỏi ra.

Trịnh Thiên mỉm cười cũng không đáp lại, chỉ suy ngẫm một chút lại hỏi ra.

"Thúc thúc, tiếp theo người tính thế nào?"

Người ai cũng có cuộc sống của riêng mình, Trịnh Thiên, Từ thúc, A Ngư, ba con người có thể sẽ có một liên kết ở đây nhưng không phải luôn luôn sẽ chói chặt lại.

Ai cũng có cuộc sống và lựa chọn của riêng mình, dù là thân nhân, dù là con cái cũng không thể cả đời ở mãi bên cha mẹ của mình.

Trịnh Thiên hỏi ra để xem Từ thúc quyết định, nếu nguyện ý buông bỏ chuyện diệt làng này, Từ thúc có thể ở phàm trần làm danh môn quý tộc cùng A Ngư hưởng phú quý cả một đời, vạn viên tinh thạch cướp được của Hổ Quan kia hẳn có thể đáp ứng điều này. Còn Trịnh Thiên trước đó đã có mục tiêu, càng sau chuyện này hắn càng quyết tâm đạp bước lên con đường tu hành, càng mong ước sớm trở về cố hương.

Hắn sợ nơi kia cũng giống nơi này tràng cảnh, sợ phải giống hai người Từ thúc đau khổ mà tiễn biệt thân nhân.

Trịnh Thiên hắn cũng không muốn làm một đóa hoa phù dung sớm nở chóng tàn, làm một kiếp nhân sinh đến ngay cả sinh mạng của mình cũng không thể nắm giữ giống dân làng nơi đây.

Ngày trước còn vui vẻ, hôm nay đã là đống tro tàn.

"Tiểu Thiên ngươi tin hay không, để có thể trong thời gian ngắn hủy diệt làng của ta như vậy, ngoài những tiên nhân cao cao tại thượng kia hẳn không còn ai khác. Nếu thật vậy, ta biết cả đời cũng vô pháp trả thù, chỉ là... Chỉ là ta không cam, dù có phải chết ta cũng sẽ liều cái mạng già này của mình mà báo thù cho mọi người trong làng. Ta muốn đến kinh đô tìm kiếm tung tích của kẻ đã phá hủy nơi này, dù ta vô pháp báo thù nhưng đời con, đời cháu của ta hẳn sẽ thay ta làm việc này..."

Từ thúc đôi mắt như bắn ra lửa, hai tay nắm chặt lại với nhau, mặc kệ cho móng cắm vào da thịt đến chảy máu nói ra.

"Chỉ là... Từ Ngư đứa bé này... Ngươi có thể hay không..."

Từ thúc chưa nói hết đã bị Trịnh Thiên dơ tay đánh gãy.

Trịnh Thiên nhìn thấy Từ thúc tâm trạng, bỗng khóe miệng lại nở ra một nụ cười an tâm.

Lựa chọn của Từ thúc cùng Trịnh Thiên có cùng một điểm đến , là Hà thành kinh đô của Đại Việt. Ở nơi đó hắn có thể chăm lo cho hai người trong một đoạn thời gian, trước khi đi tu tiên hẳn lo cho bọn hắn được một cuộc sống phàm trần vô âu vô nghĩ. Vậy nên sự lựa chọn đó của Từ thúc cũng khiến Trịnh Thiên một phần an tâm, không phải để hắn nói ra lời chia tay ngay bây giờ, để rồi Từ thúc cùng A Ngư đi sống cuộc đời phàm trần, còn hắn thì lại hướng cuộc sống tu tiên truy điểm.

Nhưng dù Từ thúc có lựa chọn thế nào thì hắn có thể chắc chắn một điều là, hắn sẽ gánh vác lên vai mối thù này, vì linh hồn dân làng Kim Ngư thôn, vì một nhà ba người Từ thúc mà trả thù những kẻ gây lên chuyện này.

"Từ thúc, gia gia có ơn với ta, dân làng ta cũng nợ bọn họ một nhân tình. Tương lai không thể nói trước điều gì, chỉ là Trịnh Thiên ta dám chắc, chỉ cần ta còn một hơi thở ta cũng sẽ thay mọi người báo thù."

Nói đến đây hắn dừng lại một chút sau lại nhìn Từ thúc nói tiếp, "Thù là nên báo nhưng người cũng đừng quá đặt nặng lên đôi vai của một mình mình, người còn đó A Ngư còn có ta ở đó thay người."

Hiển nhiên Trịnh Thiên cũng không ngăn cản Từ thúc đi báo thù, dù tìm tiên nhân báo thù là không thực tế. Nhưng nợ máu thì chỉ nên lấy máu ra mà đền mới đúng nhân quả đôi bên, đổi lại là thân nhân hắn bị giết, hắn cũng sẽ liều mạng này đi ra.

"Ta..." Từ thúc nghe Trịnh Thiên lời nói sớm đã lệ rơi trở lại.

Muôn lời khó có thể nói ra tâm trạng của hắn đối với Trịnh Thiên lúc này.

Dù sao Trịnh Thiên cũng không có nghĩa vụ ấy phải làm cho dân làng, cũng không cần thiết phải liều mạng đi làm một sự việc tưởng như viển vông. Phàm nhân muốn đi tìm tiên nhân báo thù? Cái này phải có bao nhiêu hận cừu, phải có bao nhiêu can đảm?

Nhưng Trịnh Thiên tiểu tử kia vẫn đứng ra gánh vác, cái này ân tình...

Tự biến mình trở thành thân nhân của bọn hắn, thay dân làng gánh vách ân cừu.

"Từ thúc, chúng ta đi Hoa thành thôi." Trịnh Thiên đánh gãy dòng suy nghĩ của Từ thúc, hắn đứng lên phủi đi lớp cát sau người nói ra.

"Được!" Từ thúc cười tiếng lớn nói lên.

Thân nhân này Từ Tương hắn giao, sống lại như nào, chết lại ra sao, chỉ cần sống không hổ thẹn với lương tâm là được rồi.

Trịnh Thiên mỉm cười cùng Từ thúc sánh bước mà đi, trong bóng đêm tĩnh lặng hoàng tàn cất bước đi làm một điều không tưởng, phàm nhân kiến hôi đi tìm tu tiên giả trả thù.

Nói ra sợ khắp thế gian này đều sẽ cười chê.

o0o

Hoa thành, Đại Việt Quốc.

Đây là kinh đô của nước Việt, diện tích cùng độ giàu có Thanh Hoa thành so với nơi này thật chỉ như đom đóm đứng kế mặt trăng mà thôi.

Sự phồn hoa của nơi này không chỉ là vì nơi ở của hoàng thất, là nơi các thương nhân tập trung buôn bán mà càng là nhiều hơn mười năm một lần Thiên Kiếm Môn lễ điển, để cho người người Đại Việt hướng về. Có thể nói nhờ Thiên Kiếm Môn chiêu sinh tại Hà thành này, mới biến nơi này trở thành đế đô, trở thành thành thị phồn vinh nhất của Đại Việt Quốc.

Trịnh Thiên ba người một đường hạ bắc, từ Kim Ngư thôn đến Hà thành phải mất hơn hai tháng thời gian, đó là chưa kể đều là từ cơ sở giao thông thuận lợi, nếu người bình thường đi bộ tin chắc vài năm cũng chưa có thể tới nơi.

Giờ phút này trước cửa thành hàng ngàn người xếp thành đoàn mà đứng, có kẻ rách rưới lấm lem cũng không thiếu nhị thế nhung bào, đủ loại thành phần, có nam có nữ, có già có trẻ, có thiếu gia công tử trên ngựa quý, có thương nhân lái buôn xếp thành đoàn, cũng không thiếu đi những người từ các vùng quê hẻo lánh, tất cả đều ngay ngắn chờ đến lượt báo danh nhập thành.

Hiển nhiên quy củ ở kinh đô này rất sâm nghiêm, dù sao cũng là dưới chân thiên tử không mấy ai dám càn quấy nơi đây.

Mà nhóm người này vào thành đương nhiên không phải ai cũng có mục đích giống nhau, nhưng đa phần đều như Trịnh Thiên vì một năm sau Thiên Kiếm Môn tuyển chọn đệ tử mà đến. Đều vì tương lai đánh ra một cái tươi sáng hơn cho mình cùng thân nhân mà tới lựa chọn...

Tu Tiên!

Trịnh Thiên ba người giờ phút này cũng không còn giống như xưa, giờ phút này đều một thân lụa bào, ngồi cũng là xe quý ngựa sang, nhìn đều giống như một nhà thương lái giàu có, nào đâu còn có bộ dạng trước đây quanh năm khổ cực ở biển xa quê mùa.

Dù là cổ đại hay hiện đại, ăn mặc như nào, cách sống ra sao đều sẽ thể hiện ra một phần của địa vị, địa vị càng cao đãi ngộ cũng rõ ràng khác biệt. Ngươi mặc một bộ vest đi vào một cửa hàng sẽ khác với ngươi mặc một bộ công nhân để đi vào, dù rằng cửa hàng đó tôn chỉ khách hàng là thượng đế, ai cũng là khách hàng nhưng sự thật lại khác biệt hoàn toàn như vậy. Đây là phân biệt, dù là ở hiện tại hay tương lai, sẽ không bao giờ có chuyện bình đẳng.

Hãy nhìn vào thực tế, bớt viển vông nhân sinh thế thái công bằng.

...

Từ thúc trước kia dáng người nhìn rất phổ thông, cao cũng chưa đến mét 7, lại quanh năm suốt tháng lênh đênh trên biển, da dẻ sớm đã thô ráp đen nhám. Nhưng trải qua người hiện đại Trịnh Thiên nhào nắn, sớm đã quét sách đi hơi thở vị biển khổ nhọc kia đi, giờ phút này hắn một thân tràn đầy vị kẻ có tiền, trên nhung dưới lụa, tóc đen dài vuốt ngược phía sau thêm làn da ngâm đen tự nhiên một dạng, nhìn thế nào cũng ra thương nhân cương trực một loại khí chất.

Trịnh Thiên thì đã thay đổi hoàn toàn 180°, trước và nay đều như hai người khác biệt khó có người nhận ra. Làn da đen do phơi nắng luyện tập đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó một thân trên dưới tươi trắng làn da. Cũng không còn đồ sộ non nớt như xưa, hắn giờ đây cao gầy cực kỳ cân đối, mười tuổi thôi đã đứng gần bằng Từ thúc, mặc lên người một bộ lục bào cao sang phú quý, thêm đôi mắt rồng tràn ngập khí thần, nhìn thế nào đều giống con em thế gia mười ba mười bốn tuổi một dạng.

Hắn giờ phút này có mấy phần giống nam nhân hắc bào kia về khí chất, đều giống vương giả, đều mang lên vẻ cao ngạo, lãnh khí.

Từ Ngư thì khỏi cần phải nói, nàng sinh ra đã có hơi hướng tiểu mỹ nhân một dạng, thay một bộ y phục, đổi một chút kiểu tóc sẽ thành thiên kim tiểu mỹ nhân.

Thiên sinh mỹ lệ a!


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.