Chương 22: Thiên Kiếm Môn khảo hạch
Trên trời cao theo tiên âm cất vang, một thân kim quang không rõ thân ảnh từ từ mà xuống.
Toàn bộ trăm vạn dân chúng tại Hà thành kích động nhìn lên, có hâm mộ lẫn kính úy ánh nhìn.
"Việt Quốc người! Tiên lộ đã mở, mười sáu tuổi trở xuống có thể đạp lên thang trời đi truy cầu tiên đạo. Thành hay bại đều phải xem tiên duyên sâu hay cạn của các ngươi đi thôi." Giống thiên âm một dạng giọng nói, từ trời cao giáng xuống Hà thành.
Vốn chỉ có một thang trời thoáng chốc lại nhiều ra chín cái, từng bậc từng bậc nối lên trời cao, lấy mây trắng che phủ cuối đường trời.
"Đi đi thôi!" Tiên nhân trên trời lại nói ra, thoáng chốc lại biến mất không thấy gì.
Trăm vạn con dân kích động đứng lên, toàn bộ thanh thiếu niên kích động lao lên bậc thang, có quý công tử cũng có bần hàn dân quê, có thiên kim sắc nước hương trời cũng lại có nữ tử trời chê. Để lại sau lưng những tiếng thở dài tiếc hận, hận không thể sinh chậm vài năm tránh bỏ lỡ tiên duyên.
Trịnh Thiên nắm lấy tay A Ngư cũng kích động không kém phần, theo sau đám người bắt đầu leo thang. Trăm vạn có hơn chỉ còn vài chục vạn, đều là mầm non hạt giống của khắp các nơi Đại Việt.
"Ừ?" Trịnh Thiên bước đầu tiên lên bậc thang bỗng có chút cảm giác không đúng, so với trọng lực của chân còn lại đang chạm đất có chút khác biệt, là nặng nề hơn cảm giác.
"A Ngư, ngươi cẩn thận một chút." Trịnh Thiên nhìn về phía bên cạnh A Ngư dặn dò một câu.
"Vâng, ca ca." A Ngư xưa đâu bằng nay, nàng đáp Trịnh Thiên một chút lại ngẩng đầu nhìn lên tận trời cao, dường như nơi đó có gì đó vẫy gọi nàng vậy. Vốn trước đây còn mơ hồ tu tiên là gì, lại qua giờ trước nàng triệt để biết mình muốn gì.
Nàng muốn tu tiên, muốn trở thành tiên nhân loại hình kia.
A Ngư không chút do dự đạp bước lên cầu thang leo lên đường trời.
Trịnh Thiên cũng nhìn thấy một màn này, mỉm cười theo sau.
Một bước lại một bước, dường như đối với hắn gấp đôi trọng lực ấy lại đã là gì.
Trịnh Thiên thoáng chốc đã leo lên bậc thứ 20, lực hút là từ bậc mười có dần tăng lên, càng về sau sẽ càng mạnh hơn đôi chút, bất quá đối với Trịnh Thiên ngàn cân khí lực lại chẳng thấm vào đâu. Chỉ là đâu ai cũng như Trịnh Thiên, một số kẻ không kiên trì nổi đã bị đào thải đưa xuống đất liền.
"Chập! Cứ vậy dễ dàng?" Trịnh Thiên có chút nghi vấn.
Hắn lại bắt đầu bước tiếp lên bậc thứ 21.
"Ửm..."
"Lực hút mạnh hơn rồi?" Trịnh Thiên cảm giác.
"Thú vị!"
Lực hút thật càng ngày càng mạnh, theo bậc thứ 20 trở đi đã gấp 4 lần so với bình thường, thậm chí ngay cả bản thân Trịnh Thiên đều cảm thấy tốn chút ít sức lực. Chút ít mà thôi, không đáng bao nhiêu.
Nhưng chỉ chút ít đối với Trịnh Thiên lại là cả quá trình với người khác, có người vì leo mấy chục bậc thang này đầu đã lấm thấm mồ hôi, đến ngay cả thở dốc cũng không thở nổi bị truyền tống xuống mặt đất. Thậm chí Trịnh Thiên còn nhìn thấy một số người nằm la liệt cố gắng từng chút để bò lên từng bậc thang.
Có cố gắng a, Trịnh Thiên mỉm cười đi tiếp.
"Ừmmmm?" Trịnh Thiên đến bậc thứ ba mươi bỗng dừng lại.
Lực hút mạnh mẽ trước đó mà hắn cảm nhận đã biến mất, toàn bộ trở lại như bình thường trọng lực.
"Ha ha, thì ra là vậy." Trịnh Thiên chợt hiểu.
30 bậc thang này, kiểm tra cũng không phải sức mạnh của mỗi người, mà là nghị lực, quyết tâm.
30 bậc thang nhiều sao? Không nhiều, chỉ giống như ngươi vác vài chục cân đồ vật từ tầng một leo lên tầng mười của một tòa nhà mà thôi. Nếu có nghị lực, có quyết tâm, dù là người bình thường hay đứa bé tám chín tuổi cũng có thể hoàn thành thử thách này, chỉ là ngươi có kiên trì đến cùng hay không mà thôi.
Một chút gian nan đã bỏ cuộc, tu cái gì tiên? Ở nhà làm cái phàm nhân được rồi.
"Có ý tứ a." Trịnh Thiên cười.
Tu Tiên thiên phú là quan trọng nhưng thiên phú lại tốt lại không có quyết tâm, không có nỗ lực vậy giữ cũng chỉ tốn tài nguyên mà thôi. Chính vì vậy trắc nghiệm đầu tiên cũng không phải thiên phú mà là nghị lực đi.
Tông môn này, có ý tứ!
Trịnh Thiên tung người bước tiếp lên bậc 31.
Ông!
Đột nhiên tối đen một màn, khi Trịnh Thiên mở mắt ra một lần nữa khung cảnh đều đã biến đổi, hắn như là bị dịch chuyển đến một nơi khác vậy.
"Là huyễn cảnh?" Trịnh Thiên ý nghĩ đột lóe lên.
Hắn đọc qua tiểu thuyết mạng cũng biết về huyễn cảnh đồ vật này, chỉ là lần đầu thử nghiệm thực để hắn sửng sốt không thôi, chân thật đến lạ thường, đều là cảnh thật người thật, nếu không phải hắn xuyên qua mang ký ức hiện đại hẳn giải quyết sẽ có chút khó khăn.
Trong huyễn cảnh hắn gặp đủ thứ việc trên đời, đều là thoáng chốc vụt qua lại tưởng như cả đời người cảm giác vậy. Nhưng huyễn cảnh đều là từ thế giới này huyễn hóa mà thành, đều không dính dáng gì đến thì hiện đại. Hiển nhiên đây là do người cố ý bố trí cho tất cả mọi người cùng một loại trải nghiệm huyễn cảnh, không phải gặp người theo tâm mà hóa diễn cảnh tượng, nếu thật như vậy e rằng khó ai có thể vượt qua. Dù sao đa phần người tham gia tuyển chọn đều rất nhỏ tuổi mà thôi, một chút lừa bịp y rằng loại bỏ đám lớn người.
Trịnh Thiên mượn nhờ vào thân phận xuyên không chẳng mấy chốc từng bước vượt qua huyễn cảnh.
Trịnh Thiên thoáng chốc từ bậc 31 đã đi đến trăm bậc thang, 10 bước một huyễn cảnh.
Hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục.
Thất tình lục dục. Này kiểm tra là tâm cảnh của mỗi người.
Nghị lực, tâm cảnh,...
"Tiếp theo hẳn là ngộ tĩnh đi." Trịnh Thiên cười đoán.
Theo các tiểu thuyết mạng thường là vậy.
Quả nhiên!
Bậc thang thứ 101 hắn lại vào huyễn cảnh, trước mặt hắn là một quyển võ công, là võ công của phàm trần.
"Hai ngày, tu luyện đến nhập môn."
Một âm thanh bỗng vang lên.
Trịnh Thiên nghe vậy tự tin cười lên. Nếu trước kia hắn còn chưa tu luyện «Băng Phách Quyền» cùng «Thọ Nguyên Công» hẳn là sẽ cảm thấy có chút khó khăn, bất quá giờ đây hắn tu luyện hai bộ võ công kia đã đến thuần thục, hẳn bộ võ công này cũng bằng hai bộ kia mà thôi. Thuận tay thì nhanh việc, tiểu tiểu nhập môn võ công giống hai bộ trước, hắn dùng chưa đến nửa nén hương đã quả ải.
Bất quá vẫn chưa xong.
Cứ một bậc thang hắn lại gặp một quyển võ công khác nhau, độ khó cũng lại dần tăng lên. Mãi đến bậc thang thứ 108, dùng thiên phú tu võ của hắn vẫn phải mất hai ngày mới tu luyện nhập môn «Phần Quy Kiếm» bí kíp. Xem ra «Phần Quy Kiếm» hẳn cao cấp hơn toàn bộ các võ công hắn tu luyện từ trước đến nay, hẳn đây chính là võ công có thể giúp người phàm nhập vào cảnh tiên thiên trong truyền thuyết kia.
Tiên môn a tiên môn, chỉ một cái huyễn cảnh mà thôi cũng đã xuất ra võ công mà phàm trần thèm khát...
Hoàn thành kiểm trắc ở bậc 108 vốn tưởng phía trước còn thử thách, còn là luyện công pháp tu tiên mà hắn ngày đêm ngóng trông, để Trịnh Thiên thất vọng là phía trước lại chẳng còn bậc thang nào, thay vào đó phía trước có một dải đất bằng, bên trên đứng ở đó một lão giả bạch bào khí chất mười phần tiên ông, tóc trắng râu trắng nhưng da dẻ lại căng mịn sáng ngời.
Trịnh Thiên không chút do dự tiến đến, đến trước lão giả tiên nhân làm một cái thủ lễ nói ra: "Tiên sư."
"Không sai! Nghị lực, tâm cảnh, ngộ tĩnh đều nhất đẳng, ngươi là cái thứ nhất hoàn thành trặc nghiệm thang trời." Lão giả tiên nhân vuốt râu cười nói.
"Chúc mừng ngươi."
"Đa ta tiên sư." Trịnh Thiên lại làm cái thủ lễ.
Mặc dù tốn chút thời gian ở huyễn cảnh sắc dục, bất quá Trịnh Thiên là người đầu tiên hoàn thành khảo hạch là không có gì bất ngờ. Dù sao trong đám người trắc nhiệm có thực lực như hắn hẳn trong bàn tay mà đếm, có kia hẳn là A Ngư một người, nhưng nàng còn quá nhỏ để vượt qua huyễn cảnh đạo tâm, nếu vượt qua hẳn sẽ tốn chút ít thời gian đi. Không như hắn có ký ức hiện đại, dễ dàng phá mở từng tầng khảo hạch.
"Tới đi! Tiên duyên phía trước con đường, phải xem ngươi có hay không tư cách để hưởng." Lão giả tiên nhân lại nói ra, bỗng bên cạnh hắn xuất hiện một viên tinh cầu trong suốt to bằng đầu người.
Trịnh Thiên hít vào ngụm khí lạnh, hắn biết, thành hay bại đều phải xem vào lần này.
Kiểm trắc thiên phú tu tiên a!
Có Thiên phú lại không có nghị lực cùng đạo tâm, thường thường không có gì lạ ngộ tĩnh, vậy so với phế vật khác kém cũng chả bao nhiêu và ngược lại. Có đại nghị lực, đạo tâm vững chắc, ngộ tĩnh lại cao mà không có linh căn vậy cũng là kẻ vứt đi, không có tiên duyên sở tại.
Thành hay bại đều phải xem lần này mà thôi.
"Tiểu tử, thiên phú là tối quan trọng nhất với người tu tiên, dù ngươi có nghị lực, tâm vững như bàn thạch cũng phải có linh căn mới có thể tu hành được."
Lão giả cười một tiếng.
"Thành bại hay không đều phải xem tiên duyên của ngươi sâu hay cạn, đến trước thủy tinh cầu cầu thông với thiên địa, có thể để tinh cầu chuyển màu coi như ngươi hợp cách tu hành, từ đó gia nhập Thiên Kiếm Môn của chúng ta."
"Vâng, tiên sư." Trịnh Thiên tự tin đi lên.
Hắn là người xuyên không, hắn là con tu tiên giả, hắn thiên phú tu luyện siêu quần, há lại không có thiên phú tu tiên.
Không có linh căn? Ha ha, thật như vậy hắn nguyện một ngụm ăn hết long ỷ mà Việt Vương vừa ngồi kia.
Hắn Trịnh Thiên nhưng tương lai là Thiên Vương, Thiên Đế, Thiên Hoàng a.
Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế