Chương 25: Thiên Môn thành
"Đại Việt Quốc lần này không tệ, có thể xuất hiện một cái Thiên cấp linh căn tư chất. Việt Vương, lão phu thay mặt Thiên Kiếm Môn ban thương cho ngươi mười viên thọ nguyên đan, một quyển công pháp tu tiên, một thanh linh bảo cùng vạn viên linh thạch." Lão giả tiên nhân cầm đầu nhìn Việt Vương nói ra.
"Đa tạ tiên sư!" Việt Vương cúi mình hành lễ.
Hắn là kích động không thôi, tu tiên công pháp hắn có nhưng chỉ ở tầng thứ nhất định mà thôi, bây giờ được tặng công pháp không khác gì nói hắn có thể bước vào tầng thứ cao hơn tu tiên giả. Còn có thanh kia linh bảo a...
"Cầm lấy đi, mong ngươi có thể tiếp tục vì Thiên Kiếm Môn ta làm ra cống hiến, còn là vì Đại Việt Quốc nhân tài mà lao tâm khổ tứ."
Lão giả tiên nhân cầm đầu ném ra một chiếc nhẫn trữ vật nói ra.
Trịnh Thiên nhìn thấy là hâm mộ không thôi, nhẫn trữ vật loại này so với túi trữ vật thật hơn xa vạn dặm giá trị. Càng là hâm mộ công pháp cùng linh bảo đồ vật kia.
Linh bảo a, thế nhưng là vũ khí của tu tiên giả đâu...
"Tốt! Còn một việc..." Lão giả tiên nhân cầm đầu bỗng nhìn xuống chân thành nói ra.
"Trong số các ngươi, ai là thân nhân của Từ Ngư đứng ra đi."
A!
Trịnh Thiên cùng Từ thúc sửng sốt.
Tìm bọn hắn?
Cũng không phải điểm gở mà là kích động. Cái này hỏi thẳng tên, vậy có thể khẳng định Từ Ngư thiên phú tu luyện cực cao hoặc chính là kẻ có được Thiên cấp linh căn kia. Vì vậy mới được đặc quyền gì đó từ vị tiên sư này...
Cái này... Có bao kinh hỷ?
Phải biết bọn hắn vốn định nói lời từ biệt với A Ngư, chúc cho nàng tu tiên một đường thuận buồm xuôi gió, đợi nàng thành tài về sau lại gặp lại... Chỉ là không biết năm nào tháng nào.
"Tiên sư! Là bọn ta." Trịnh Thiên cùng Từ thúc đi lên.
"Ca ca, thúc thúc." A Ngư thấy hai người hưng phấn nhảy nhót trên đám mây kêu gọi không thôi.
Không đợi Trịnh Thiên hai người đáp lại, một luồng gió bỗng nâng hai bọn hắn lên trên đám mây.
"Các ngươi đứng đây đi." Lão giả tiên nhân cầm đầu nói với hai người Trịnh Thiên, lúc này mới nhìn ra đằng sau đám thiên tài.
"Các ngươi có thời gian một ngày, một ngày sau lại tập trung ở nơi này, từ khắc sẽ có người đón tiếp các ngươi về với tông môn. Đi đi thôi, tạm biệt gia đình của các ngươi."
"Vâng!"
"Tốt, lão phu đem nàng về trước tông môn, còn lại tự các ngươi sắp xếp." Lão giả tiên nhân cầm đầu lại nhìn đám đồng bạn nói ra.
"Cẩn tuân trưởng lão." Cả đám tiên sư đáp lại.
Nói xong lão giả tiên nhân cầm đầu xuất ra một con giống như thuyền pháp bảo, đem Trịnh Thiên một nhà ba người cuốn lên thuyền, chớp mắt đã rời đi Hà thành.
o0o
Trên thuyền một nhà ba người Từ thúc vui mừng đoàn tụ, A Ngư vậy mà thật là người sở hữu Thiên linh căn, này để cho bọn hắn vui mừng không thôi. Cũng nhờ A Ngư mà Trịnh Thiên hai người được lây ánh sáng của nàng, được đưa đến Thiên Kiếm Môn bên dưới một tòa thành trì để sinh sống.
Tòa thành trì này có nghĩa lý gì?
Ha ha đừng đùa, to lớn ý nghĩa là đằng khác.
Gần tông môn tu tiên, không dính hương cũng dính khói. Chẳng những giúp bọn người sống lâu hơn một chút lại chính là giúp con cháu sau này của mình tiến gần hơn đến tu tiên. Phàm nhân mười năm một lần lễ điển, mười năm một lần mới thấy tiên nhân, mà ở thành trì này ngày ngày đều có thể gặp bọn hắn, đều không biết lúc nào con cháu của mình bỗng được tiên nhân để ý từ đó nhập bước tu hành.
Cơ duyên a!
Hơn hết tòa thành trì này hầu như là gia quyến của tiên sư, đều là những thân quyến của tu tiên giả nhóm thiên tài cất bước, ở đây có thể giúp cho A Ngư cùng Từ thúc bọn người dễ dàng gặp nhau hơn, tránh cho phàm tiên hai giới cách biệt.
"Tiên sư trưởng lão, cảm tạ người." Từ thúc đi lên cảm tạ trưởng lão tiên nhân.
"Cứ gọi ta là Phong trưởng lão là được, còn về Thiên Môn thành đều là A Ngư đứa nhỏ này đáng nhận được, các người có cảm tạ vẫn lên hướng nàng nói đi." Phong trưởng lão nói.
"Vâng nhất định!"
"Phải rồi, ngươi là Trịnh Thiên đi." Lão giả lúc này đột nhiên nhìn Trịnh Thiên nói ra.
Trịnh Thiên một bên đang nói chuyện với A Ngư nghe vậy nghi hoặc hỏi ra: "A! Phong trưởng lão biết ta?"
"Lão phu không biết, chỉ là nghe Sở trưởng lão nhắc qua ngươi, vượt qua thang trời đầu tiên người. Đáng tiếc!" Phong trưởng lão đáp.
Trịnh Thiên nghe vậy hiểu ra, Sở trưởng lão trong lời nói hẳn là lão giả tiên nhân đã khảo hạch linh căn của mình đi.
Còn về đáng tiếc... Ài là đáng tiếc đi.
"Tiểu tử cũng không nên vì vậy mà thất vọng. Ngươi nghị lực, lĩnh ngộ đến tâm cảnh đều là nhất đẳng, dù không có tiên duyên nhưng lại dính đến tiểu Ngư ánh sáng, đây là cơ duyên của ngươi! Thiên Môn thành nhưng có rất nhiều võ công cao giai của phàm trần, dù ngươi vô pháp tu tiên nhưng có thể theo làm một cái võ giả. Đợi A Ngư trưởng thành lại về Đại Việt làm một cái vương gia quý tộc cũng không phải không thể." Phong trưởng lão khích lệ một câu.
Trịnh Thiên nghe vậy lại chẳng có gì vui vẻ. Làm một cái vương gia quý tộc? Ha ha, nếu muốn hắn lại còn đến Thiên Môn thành làm gì? Với thực lực của hắn bây giờ dư sức làm cái tướng quân dong đuổi trên xa trường.
Hắn là muốn tu tiên, hắn là vẫn còn nhìn thấy hy vọng của mình. Dù sao hắn vẫn là song linh hồn, là một người xuyên không, tiên duyên hẳn sẽ không như thế cạn đi. Hắn thế nhưng tương lai muốn làm một cái Thiên hoàng, Thiên đế, hơi sức đâu vì cái quyền thế phàm nhân mà tốn công tốn sức.
Hắn nghĩ là thế trong lòng nhưng mặt vẫn khiêm tốn thụ lý nghe Phong trưởng lão khích lệ, một bên vâng dạ nói lời cảm ơn.
Hắn biết đây đều là A Ngư mặt mũi nên người ta một cái trưởng lão của môn phái tu tiên mới để ý đến hắn. Bất quá, hắn vẫn cảm thấy có chút không vui...
o0o
Thiên Môn thành rộng cũng tính là rộng, nhưng lớn lại không tính là lớn, chỉ như Thanh Hoa thành một dạng kích cỡ mà thôi, thậm chí còn nhỏ hơn cùng nghèo hơn rất nhiều. Đều mang một chút gì đó cổ lão tang thương cảm xúc.
Phong trưởng lão mang một nhà ba người Trịnh Thiên đến đây, sau khi an bài một căn cũng gọi là lớn gian nhà liền mang A ngư bay về hướng phía xa xa ngọn núi, là dãy núi mới đúng, dãy núi kéo dài từ đông sang tây, nhìn đều không thấy đỉnh vì bị mây mù che lấp.
"Tiểu Thiên, Phong trưởng lão nói đúng, lại ở đây vài ba năm đợi ngươi trưởng thành về sau, ta cùng ngươi đi nhân gian hưởng phú quý, đừng vì không thể tu tiên mà thất vọng." Từ thúc ở trong gian nhà lớn lên tiếng an ủi Trịnh Thiên.
Hai ngày trên thuyền hắn đều muốn nói lời này, vì Trịnh Thiên mà làm cái khích lệ. Đổi lại bình thường nghe người có thể làm vương gia quý tộc của Đại Việt, hẳn là hận một chút không thể sớm vui vẻ đến chúc mừng, sớm vui mừng đến phát điên vì được phong vương phong tướng. Chỉ là Từ thúc biết, cái gì vương gia cái gì quý tộc, đều là không phải thứ Trịnh Thiên tiểu tử này muốn, nếu muốn với bản lĩnh của tiểu tử này lại còn phải đợi A Ngư trưởng thành? Hắn biết Trịnh Thiên muốn tu tiên, muốn làm cái gì đó như gặp lại thân nhân, mặc dù hắn không biết thân nhân của Trịnh Thiên là ở đâu. Chỉ là tiên duyên hai chữ này... Cũng không thể cưỡng cầu.
Trịnh Thiên nghe Từ thúc nói vậy bỗng lại cảm động không thôi. Không phải vì người an ủi mình mà là vì mấy chữ "Ta cùng ngươi đi nhân gian hưởng phúc". Này nói rõ Từ thúc đã coi hắn là người nhà, nguyện cùng hắn chung đụng những tháng năm còn lại của đời người. Còn vì sao không nhắc đến A Ngư? Nàng từ khi bước chân vào Thiên Kiêm Môn, vận mệnh ba người cũng từ đó mà thay đổi, tiên nhân cao cao tại thượng cũng không thể cả đời bên phàm trần. Có thể thời gian đầu không gì thay đổi, chỉ là về sau tiên phàm chắc chắn có sự phân chia. Người thọ trăm năm mà một cái bế quan tu luyện của tiên nhân thôi đã là cả đời người...
Tiên phàm ôi sao mà khác biệt!
Trịnh Thiên mỉm cười nói ra: "Từ thúc ta không sao, trước lại xem nhà mới, sau lại kiếm vài ba cái nô tỳ người ở, tránh cho nhà quá rộng thiếu đi nhân khí. Còn chuyện tương lai lại để tương lai tính a."
Thiên Môn thành là không cho phép tùy tiện phàm nhân vào ở, nhưng lại cho phép người ở bên trong dẫn người làm vào làm, dù sao đa phần định cư ở Thiên Môn thành đều là gia quyến của tiên môn, cũng không thể bắt bọn hắn phải tự mình động tay động chân làm việc nhà quanh năm suốt tháng được.
Hiển nhiên Trịnh Thiên cũng không muốn Từ thúc ngày ngày phải động tay động chân làm việc nhà, nên dứt khoát ý kiến đi tìm vài ba người ở, thay Từ thúc làm việc dù sao Từ thúc bây giờ thân phận đã khác xưa, là thúc thúc của siêu cấp thiên tài Từ Ngư cơ mà... Hơn hết hắn cũng không muốn lại ăn món ăn Từ thúc nấu lại thêm một lần nào nữa. Hắn lại cũng không thiếu chút tiền ấy để trả công người, chưa nói đến Thiên Kiếm Môn chu cấp cho A Ngư gia quyến... Đợi sau khi ổn định hắn đương nhiên là muốn tập trung cho luyện tập, luyện đến khi nào có thể chuyển võ tu tiên, vào đến cảnh giới Tiên thiên trong truyền thuyết mới thôi.
Đây cũng là một phần lý do cho hắn đến nơi này...
Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế