Chương 324: Chị thất, mẹ nấu cơm không thể không có trứng gà
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 940 chữ
- 2022-02-06 10:59:36
Ba giờ chiều.
Mạc Tranh vẫn ở trong biệt thự đang bị cưỡng chế di dời.
Mạc Tranh ho khẽ:
Thực ra, đứa trẻ đó là bọn họ thụ tinh nhân tạo mà có. Cái thai trước khi kết hôn của Phó Đình là thai ngoài tử cung. Sau này thụ tinh nhân tạo mới có Ngô Hạo nên vô cùng cưng chiều đứa trẻ này. Hiện giờ Ngô Hạo đang học lớp hai trường tiểu học Kim Phúc Sâm, thành tích thật sự như thế nào thì không biết, nhưng tất cả thành tích tra được đều là loại giỏi.
Nói vào trọng điểm!
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng.
Yến Thất nghiến răng:
Lục lão đại, anh có nói không?
Thân phận, địa vị của Ngô Văn Quân và Phó Đình là nam kém hơn nữ khiến cho tính cách của gã hơi vặn vẹo, bình thường luôn lấy danh nghĩa xã giao đi đến một vài hộp đêm và câu lạc bộ. Trọng điểm là mỗi lần đầu chơi miễn phí không trả tiền, thanh danh thối nát. Nếu như ngăn cản không cho anh ta chơi, anh ta sẽ lôi danh nghĩa của Bí thư thành ủy ra, khiến cho nhiều hội sở tránh anh ta còn không kịp.
Đưa tư liệu cho tôi!
Đáy mắt Lục Lăng Nghiệp bắn ra ánh nhìn sáng lạnh lẽo. Mạc Tranh hậm hực bĩu môi:
Công việc giáo sư đại học của Ngô Văn Quân cũng là đi cửa sau, nhờ quan hệ của Bí thư thành ủy mới có được. Trước đây, anh ta có thể kết hôn với Phó Đình chủ yếu là bởi vì có bầu trước khi cưới, Ngô Văn Quân này không có bản lĩnh gì nên chỉ giống như một kẻ ăn nhờ ở đậu ở trong nhà Bí thư thành ủy.
Tiếp tục!
Mạc Tranh đưa tư liệu lên bằng hai tay, lúc đưa tư liệu cho Lục Lăng Nghiệp, anh ta vẫn không quên chỉ vào máy tính:
Tổng Giám đốc có muốn xem thử video của anh ta không?
Không xem!
Tổng Giám đốc, đây là tất cả tư liệu. Đứ8a trẻ đó tên là Ngô Hào, năm nay tám tuổi. Bố là Ngô Văn Quân ba mươi sáu tuổi, là một giáo sư dạy đại học, ở rể nhà Bí thư thà3nh ủy. Mẹ là Phó Đình ba mươi lăm tuổi, con gái thứ hai của Bí thư thành ủy, nhờ quan hệ của Bí thư thành ủy mà làm nhân viên v9ăn thư nhà nước.
Vẻ mặt Mạc Tranh không chút thay đổi, anh ta đưa tư liệu cho Lục Lăng Nghiệp, thuận tiện cũng nói luô6n toàn bộ thông tin của thằng nhóc đã đá Sơ Bảo bị thương kia.
Đáng đời!
Ai bảo con anh ta bắt nạt con trai Tổng Giám đốc làm gì. Vậy thì chờ thân bại danh liệt đi.
Trong biệt thự, đồ đạc linh kiện vẫn nằm ngổn ngang trên5 mặt đất. Lục Lăng Nghiệp ngồi trên sofa trong phòng khách, hai chân bắt chéo, tiện tay cầm lấy tư liệu:
Còn nữa không?
Mạc Tranh cười hì hì:
Tổng Giám đốc, anh giỏi thật đấy, không ngờ lại biết là vẫn còn!
Lục Lăng Nghiệp cầm lấy tư liệu, đôi mắt lạnh lùng bông híp lại. Anh đứng lên đi ra ngoài, lúc đứng trước cửa, khóe môi anh cong lên:
Phát tán video của Ngô Văn Quân ra ngoài! Càng nhiều càng tốt!
Mạc Tranh sững sờ nhìn Lục Lăng Nghiệp đẩy cửa đi ra ngoài, trong lòng mặc niệm thay Ngô Văn Quân.
Có việc!
Yến Thất bị dáng vẻ lời ít ý nhiều của anh làm cho sắp phát điện:
Lục lão đại, anh nói đi, rốt cuộc anh đã làm gì rồi?
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn Mạc Tranh. Mỗi lần nghe đến tên thằng nhóc đó là đầu lông mày của anh lại càng nhíu chặt.
Mạc Tranh thuận tay mở tập tin gốc trên máy tính, vừa lướt xem vừa tặc lưỡi:
Tổng Giám đốc à, cái gì gọi là trọng điểm vậy? Bình thường Ngô Văn Quân có hai sở thích lớn, thứ nhất là uống rượu, thứ hai là chơi gái. Cái này có tính không?
Hỏi Cố Hân Minh và Giản Nghiêm thì họ cũng không biết anh đi đâu.
Yến Thất lo Lục lão đại tức giận sẽ xông thẳng vào nhà Bí thư thành ủy đánh cho thằng nhóc to con kia một trận nhớ đời.
Lục Lăng Nghiệp tích chữ như vàng, lạnh nhạt nói ra hai chữ. Yến Thất sặc nước, nuốt cũng không trôi.
Cô ấy đứng lên đi đóng cửa văn phòng, sau đó đi đến trước bàn:
Lục lão đại, anh nói đi. Anh đã làm gì rồi? Có phải đã có sắp xếp gì rồi đúng không?
Tối nay em về với Nghiên Ca đi.
Vậy anh thì sao?
Nhưng mà chơi như vậy không đẹp.
Bộp
, cửa văn phòng bị đẩy ra, Yến Thất ngước mắt lên nhìn, lập tức hét lên:
Lục lão đại, anh đi đâu thế? Dáng vẻ lại còn dọa người như vậy.
Có việc!
Yên tĩnh!
Đi đây. Đúng là không có cách nào nói chuyện!
Yến Thất ở trong văn phòng I.U đứng ngồi không yên, không ngừng uống nước.
Tay Yến Thất liên tục vuốt màn hình điện thoại. Cô ấy đã gọi cho Lục lão đại gần mười cuộc điện thoại nhưng cứ đổ chuông là lại bị tắt máy.
Lục Lăng Nghiệp trầm mặc.
Yến Thất vuốt mái tóc ngắn:
Nếu không thì anh tiết lộ cho em ít tin tức cũng được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.