Chương 396: Tình yêu chân thành bị chà đạp không thương tiếc!



Lục Thiếu Nhiên, tôi không còn yêu anh nữa!


- Quý Thần nhìn thẳng vào Thiếu Nhiên, không hề có một chút lưu luyến nào, giọng 8bình thản tựa như đang nói
thời tiết rất tốt
.

Lục Thiếu Nhiên nghẹt thở, anh cụp mắt, hàng lông mi cụp xuống tạo nên một bón3g mờ.
Lục Thiếu Nhiên giận dữ quát lên, bóp chặt bả vai của Quý Thần, ép cậu phải quay lại mặt đối mặt với mình.
Quý Thần nhướng mày tỏ vẻ bất cần, liếc nhìn Lục Thiếu Nhiên, lắc đầu cười khẽ:
Gì đây? Tôi chán anh rồi, không được sao? Thế anh nói đi, phải làm sao thì anh mới chịu buông tay?


Có chết anh cũng không buông!
Quý Thần thầm thở dài, nhìn Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp đứng đằng sau Lục Thiếu Nhiên, cậu ta giở giọng cười cợt:
Anh có còn biết xấu hổ không vậy? Vợ và chú Út của anh đều đang có mặt ở đây, vậy mà anh lại dám nói những lời này, cậu chủ Lục đúng là buông thả thật đấy!

Mâu thuẫn quá!
Mạnh Phàm đứng một bên từ nãy đến giờ, thấy Quý Thần bỏ đi, cậu ta nhìn trái ngó phải, thấy Lục Lăng Nghiệp không có ý lên tiếng, cậu ta bèn gật đầu chào rồi theo Quý Thần rời khỏi căn nhà cấp bốn.
Sự ra đi của Quý Thần tựa như đã mang theo tất cả hỷ nộ ái ố của Lục Thiếu Nhiên.

Mẹ nó! Quý Thần, em bớt nói mấy câu vô dụng ấy đi. Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì em, đến cả kỷ cương quân đội anh cũng mặc kệ, vậy mà giờ em lại nói chỉ muốn vui đùa với anh thôi? Không yêu anh nữa? Em nói dối!

Lục Thiếu Nhiên nghiến răng nắm chặt bả vai của Quý Thần, nhận ra sức lực của mình có hơi mất khống chế, anh vội thả lỏng tay.
Quý Thần cau mày, vẻ ghét bỏ hiện rõ trên khuôn mặt:
Lục Thiếu Nhiên, anh có thôi đi không? Đã nói là tôi chán ngấy anh rồi cơ mà. Anh nghe không hiểu hay sao?


Quý Thần, đừng đùa nữa.

sự mệt mỏi vương trong giọng nói trầm khàn của anh.
Quý Thần đứng cách anh vài9 bước chân, yết hầu liên tục chuyển động, khóe môi vẫn treo một nụ cười hờ hững:
Lục Thiếu Nhiên, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh n6ữa đâu!

Anh đứng yên tại chỗ không nói gì, cũng không làm gì.
Nghiên Ca thở dài, ngước đầu nhìn trời thu, mùa đau thương đã đến rồi sao, nếu không thì tại sao gần đây cứ luôn xảy ra những chuyện khiến người ta đau lòng như vậy chứ.
Cô đi đến bên cạnh Thiếu Nhiên, mấp máy môi, nhưng lại không biết nên an ủi ra sao.
Dưới vẻ ngoài cà lơ phất phơ của Lục Thiếu Nhiên là một tình yêu chân thành đến chết cũng không thay đổi mà anh dành trọn cho Quý Thần. Trước đây cho dù họ có cãi vã có giận dỗi nhau như thế nào đi nữa, thì Quý Thần cũng chưa từng nói câu
không còn yêu anh như lúc này.
Lục Thiếu Nhiên sợ hãi.
Anh yêu Quý Thần, rất yêu rất yêu, cho dù có vượt ra khỏi phạm vi mà người đời có thể chấp nhận, anh cũng không bận tâm.
Tận mắt nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Quý Thần, trái tim Lục Thiếu Nhiên như bị gió lạnh nơi cực bắc quét qua, anh mím chặt môi, chớp mắt liên tục:
Quý Thần, anh.


Bốp
một tiếng, Quý Thần hất mạnh tay Lục Thiếu Nhiên ra.
Lục Thiếu Nhiên bị bất ngờ nên phải lùi về sau vài bước.
Quý Thần bị Thiếu Nhiên kéo lại, cậu đứng yên tại chỗ.
Lặng lẽ nén lại lòng mình, cậu không quay đầu mà dùng sức giật ra khỏi tay anh:
Lục Thiếu Nhiên, anh đừng tưởng bở nữa. Bây giờ, chỉ nhìn thấy anh thôi là tôi đã thấy phiền rồi!


Em nói dối!

Lục Thiếu Nhiên nhìn Quý Thần quyết tuyệt xoay người bỏ đi, anh giơ tay lên như muốn túm lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có cơn gió lạnh lẽo quét qua đầu ngón tay mà thôi.
Anh cúi đầu, không nói tiếng nào.
Nghiên Ca đứng ở phía sau, cô cảm thấy Quý Thần hơi quá đáng, nhưng hình như cô có thể đọc được sự đau khổ và không nỡ trong ánh mắt của cậu ấy.
Giống như người đó đã nói, một diễn viên tầm thường như cậu lấy gì để đối chọi với cả một gia tộc thượng lưu?
Bóng lưng lẻ loi của Quý Thần chầm chậm ghim vào lòng Lục Thiếu Nhiên.
Anh không nói gì, theo phản xạ sải bước đuổi theo sau cậu ta, ba bước thành hai bước, kéo lấy cổ tay cậu:
Quý Thần, anh biết sai rồi, em đừng giận nữa, được không?

Quý Thần lạnh mặt bàng quan, cậu ta nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, cười lạnh:
Nếu biết anh là một gã phiền phức như vậy, từ đầu tôi đã chẳng thấy sắc nổi hứng!

Thấy sắc nổi hứng?!
Câu nói này đã đập nát toàn bộ quá khứ của hai người.
Nói xong, Quý Thần quay phắt người bỏ đi, không một ai nhìn thấy, bên dưới mái tóc màu hồng nổi bật của cậu ta là đôi5 mắt thấm đượm ưu thương, long lanh ánh nước.
Cứ như vậy đi.
Ngoài tổn thương, Quý Thần không thể tìm được bất cứ lý do nào đủ sức nặng nữa.
Thiếu Nhiên và Quý Thần khác với Tiểu Vũ và Cố Hân Minh.

Hai người họ có tình cảm với nhau, chuyện này cô chắc chắn.

Chỉ là rốt cuộc Vì sao Quý Thần lại làm như vậy, trong lòng Nghiên Ca dường như thoáng đã có đáp án.


Thiếu Nhiên.



Hả?
Anh ấy có vẻ như bị giật mình, quay sang nhìn Nghiên Ca, cười gượng:
Nghiên Ca, em nói gì?


Lúc này, cách xưng hô của anh đã thay đổi, đến cả ánh mắt cũng khác trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đường Có Em.