Chương 475: Tôi đã từ bỏ quốc tịch pháp



Cô... cô đã nghe được điều gì rồi?


Nghiên Ca nhìn vẻ mặt thay đổi của Kiều Lâm Tịnh, và nghiêng đầu mỉm cười:
Sao cô Kiều căng thẳng thế?8



Không, không.
Kiều Lâm Tịnh lại vuốt mái tóc dài gợn sóng của mình,
Cho dù cô nghe được cái gì, thì cũng chỉ là do người khác bôi nhọ 3tôi mà thôi. Cô Cố, tôi hi vọng cô có thể hiểu rõ một điều, anh ấy xứng đảng ở cạnh một người tốt đẹp hơn.


Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, cô cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, nhưng tôi lại không cảm thấy vậy. Với cô thì cái gì gọi là xứng đôi? Thân phận, địa vị, tiền tài, quyền lực? Hay là những thứ nông cạn khác? Quan điểm của chúng ta khác nhau, điều chúng ta quan tâm cũng bất đồng. Cô để ý cái gì trong lòng cô biết, những thứ mà tôi để ý cô sẽ không thể hiểu được.

Nghiên Ca nói xong thì tự đắc uống một ngụm trà sữa nữa.

Cô Kiều, tôi đã nói nhiều rồi, cuối cùng tôi chỉ muốn nói với cô rằng quá khứ của hai người không liên quan đến tôi, cho dù trước đây anh ấy có yêu cô đến chết đi sống lại thì bây giờ anh ấy cũng đã là chồng của tôi. Cho dù cô có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không cho cô cơ hội chen chân vào đâu. Huống hồ, cô nghĩ kỹ mà xem, từ đầu đến giờ, anh ấy thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái. Cô cảm thấy anh ấy như vậy thật sự là vì kiêng dè tôi sao? Nếu có thì chỉ mình anh ấy biết. Anh ấy là chồng tôi mà ngay cả một chuyện nhỏ nhặt như thể cũng không đoán ra được thì tôi cũng chẳng cần anh ấy làm gì!

Nghiên Ca với với giọng đều đều giống như một dòng nước trong lành thấm vào lòng người.
Kiều Lâm Tịnh kinh ngạc:
Sao có có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy? Cô có biết có bao nhiêu người ở thành phố G...


Thôi đi cô Kiều, cho dù có bao nhiêu người ở thành phố G hay là trên Trái đất này tơ tưởng đến anh ấy thì liên quan gì đến tối? Anh ấy bây giờ là chồng tôi, nếu cô muốn chen chân vào giữa chúng tôi thì tôi khuyên cô trước hết nên đi khám bác sĩ tâm lý đi. Đừng có tiếp tục lấy quá khứ ra khoe khoang với tôi, con người ấy mà, có ai mà không có quá khứ đâu?

Kiều Lâm Tịnh im lặng, hình như đang nghĩ xem phải trả lời thế nào.
Nghiên Ca bực bội bĩu môi:
Hay là để tôi nói cho cô biết nhé!

Thấy cô ta nhìn mình, cô hoàn toàn không cho cô ta cơ hội mở miệng, lập tức nói:
Thứ nhất là bởi vì tôi và anh ấy ở bên nhau, không phải là vì tiền, cũng không phải vì quyền lực của anh ấy, mà chỉ vì người đó là anh ấy. Hôm nay anh ấy là Tổng Giám đốc ở trên cao, ngày mai anh ấy thất bại trở thành kẻ ăn xin ven đường, tôi cũng sẽ ở bên anh ấy. Cô có thể làm được điều đó không?

Huống hồ... Trước khi rời chòi nghỉ mát nửa mở, Nghiên Ca đi hai bước thì đứng lại, quay đầu nhìn Kiều Lâm Tịnh vẫn đang ngẩn ngơ, khẽ cười nói:
Quên không nói với cô Kiều, chuyện ra nước ngoài bây giờ không có gì đáng để khoe khoang đầu. Có thể cô không biết là tôi đã bỏ quốc tịch Pháp đặc biệt của mình! Tạm biệt!

Quốc tịch Pháp đặc biệt?
Đặc biệt?
Nói xong, Nghiên Ca cầm lấy túi xách đứng lên:
Tôi đã nhiều lời rồi, nếu cô Kiều có suy nghĩ gì thì tự ngẫm đi nhé. Nếu cô vẫn muốn bám riết không buông thì tôi cũng hết cách, ai bảo anh ấy xuất sắc đến mức khiến một bầy sói cứ nhìn hau háu như vậy. Mà, tôi cũng đã quen với việc đó từ lâu rồi! Ha ha!

Tiếng cười của Nghiên Ca đầy khinh bỉ.
Nếu ngay cả chút tự tin đối với Lục Lăng Nghiệp cô cũng không có thì sao có thể làm mẹ của con anh được.
Nghiên Ca dở khóc dở cười:
Ngư9ời tốt hơn mà cô nói, chẳng lẽ là cô?

Kiều Lâm Tịnh mím môi, nhưng lại cười nhẹ.
Cô ta thừa nhận!
Nghiên Ca bưng trán, lập6 tức cảm thấy trà sữa không còn ngon nữa, bởi vì có chút buồn nôn.
Cô ngồi thẳng người, nhìn Kiều Lâm Tịnh với vẻ mặt nghiêm túc:
Cô Kiều,5 cô quá tự tin vào bản thân rồi đó. Tôi thật sự rất muốn hỏi, từ khi cô trở về, Lục Lăng Nghiệp đã nhìn thẳng vào cô lần nào chưa?


Vậy cô cho rằng anh ấy phải dè chừng cô chắc?

Hả? Điều này lại sai rồi. Cô cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, vậy tại sao anh ấy phải dè chừng tôi?

Kiều Lâm Tịnh cau mày, có vẻ rất không hài lòng với cách ví von của Nghiên Ca.

Thứ hai, hai chúng tôi đều những người hoàn toàn độc lập, không phải phụ thuộc vào bất kỳ người nào. Tôi được anh ấy bảo vệ, bởi vì tôi là người phụ nữ của anh ấy. Một người đàn ông nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, cô cảm thấy anh ấy có xứng đáng là người yêu của cô ấy không?


Cô Cố, cho dù cô nói như vậy thì cũng không thể làm lu mờ sự thật!

Hai từ này Nghiên Ca dùng rất khéo léo.

Bất luận Kiều Lâm Tịnh có nghe vào đầu hay không, dù sao những gì nên nói cô cũng đã nói cả rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đường Có Em.