Chương 494: Tiêu kỳ dễ bắt nạt như vậy từ lúc nào?


Anh ta vừa rời đi, Nghiên Ca thở phào nhẹ nhõm, hít mùi khói trong văn phòng, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười. Cô nghĩ gần đây Tiêu Kỳ uống 8nhầm thuốc rồi.

Cùng lúc đó, phía đông thành phố G, tia nắng vàng đang dần xuyên qua màn đêm nơi cuối chân trời.

tòa nh3à đối diện trụ sở chính của I.U, trước cửa sổ tầng ba mươi hai có một tia sáng đỏ hồng chợt sáng chợt tắt.

Không, tin!

Đối mặt với cơn giận của Tiêu Kỳ, Nghiên Ca hơi nhướng mày, dường như tâm trạng đang rất tốt.
Tiêu Kỳ cắn răng, tay đập mạnh xuống bàn:
Cố Nghiên Ca, xem như có lợi hại! Tôi đi đây!

Ai đó đang vừa hút t9huốc trong bóng đêm, vừa phóng mắt nhìn phòng Tổng Giám đốc ở phía đối diện vẫn sáng đèn, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, quanh người tản6 ra khí lạnh đáng sợ.
Bảy giờ sáng, thấy Tiêu Kỳ vẫn vui vẻ ngồi trong phòng Tổng Giám đốc nhìn mình làm việc, Nghiên Ca vô cùn5g kinh ngạc.

Anh không về đi làm à?


Hừ! Nói một đằng làm một nẻo! Đúng là không hiểu vì sao Lục Lăng Nghiệp lại thích cô!

Vừa nhắc tới chú Út, đôi mắt Nghiên Ca lại nhuốm nét buồn thương. Nhưng cô giấu cảm xúc ấy dưới hàng lông mi dày.
Cô cong môi, đôi mắt trong veo như nước:
Đương nhiên là anh không biết rồi, ai bảo anh thua kém anh ấy nhiều như vậy!

Đậu má! Cố Nghiên Ca, cô lại chửi tôi, có tin tôi đánh cô không?

Tiêu Kỳ hừ lạnh, quay người cầm áo khoác trên sô pha, không quay đầu lại giả vờ đi ra ngoài.

Chờ đã!

Nghe Nghiên Ca gọi lại, Tiêu Kỳ nhướng mày, đôi môi mỏng không nhịn được cong lên, anh ta muốn giữ phong độ nên không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi:
Làm gì?

Cô lại nói móc, Tiêu Kỳ sắp không chịu nổi nữa rồi!
Anh ta tiện tay dụi điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn. Tiêu Kỳ đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, hai tay chống xuống mặt bàn, đôi mắt tôi đi:
Cổ Nghiên Ca, sao cô cứ nhắm vào tôi vậy, không lẽ cô có thành kiến với tôi sao?

Nghiên Ca cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô vẫn cười nhẹ:
Có sao? Anh nghĩ nhiều rồi

Xử lý xong tất cả tài liệu, Nghiên Ca bỗng ngẩng lên nhìn đôi mắt đào hoa của Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ giật mình, tựa như không kịp phản ứng. Anh ta lập tức dời mắt, lúng túng ho khan một tiếng:
Gấp cái gì, công ty của ông đây đã sớm đi vào quỹ đạo, thiếu tôi mấy tiếng cũng chẳng sao


Ồ, Tổng Giám đốc Tiêu đúng là tự tin!


Phiền anh... mang hộp đựng đồ ăn đi!


Tiêu Kỳ:
..


Anh ta tức giận xoay người, thấy Nghiên Ca chống má, lại dùng vẻ mặt chân thành nhìn mình, anh ta tức không thở nổi.


Cố Nghiên Ca, ông đây đúng là nợ cô mà!


Mặc dù giọng điệu rất không vui, nhưng Nghiên Ca kinh ngạc nhìn Tiêu Kỳ thật sự quay lại bàn trà, vụng về bỏ tất cả hộp đồ ăn vào túi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đường Có Em.