Chương 499: Sao anh lại đánh mấy con này ra? đội trưởng, anh bị hâm à?


Bóng người trong tối, giống như hòa vào với màn đêm.

Tuy rằng đã thấm mệt nhưng cô nghĩ mình không hề nhìn lầm.
8
Đặc biệt là phút chốc thấy bóng dáng khôi ngô, vai rộng eo thon kia khiến cô khó mà hít thở:
Chú Út..

Nếu như...
Nghiên Ca nức nở nắm tay nắm cửa lối thoát hiểm, cô cắn răng, mím môi, đẩy mạnh cửa ra.
Khóc lóc rồi, ngây dại rồi, cũng điên cuồng rồi... Nghiên Ca đi giày cao gót thất tha thất thểu đuổi theo, cô sợ hãi đến khuôn mặt trắng bệch đi.
Đám Ôn Tiểu Nhị đã nói không tìm thấy chú Út... Ông nội nói sẽ móc nối tất cả các mối quan hệ để nghĩ cách cứu chú Út... Có người còn nói, xa vào bẫy của quân địch, kết quả lành ít dữ nhiều...

Chị dâu, ở đây chỉ có mình tôi thôi, chị nhìn thấy ai à? Chẳng lẽ có người đi qua?

Nghiên Ca cúi đầu, quay đi dùng cổ tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt:
Không có ai, anh đưa tôi về nhà đi!

Haiz, được rồi, chị dâu!

Nghiên Ca vừa ngồi vào ghế sau đã lập tức kéo tấm ngăn cách âm lên.
Cô tựa lưng vào ghế, khẽ nức nở.
Lối thoát hiểm đóng kín, hành lang yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong bóng tối, có thể mơ hồ nghe tiếng tàn thuốc đang cháy.
Một suy nghĩ không nê5n có dần dần hiện lên trong đầu cô...
Anh vẫn lưu luyến thế gian này?

Tôi... tôi vừa đánh rơi chìa khóa, nên lên đây tìm!

Tìm chìa khóa....

Vậy anh có nhìn thấy ai khác không?

Nghiên Ca vẫn còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu của Giản Nghiêm, cô đã hoàn toàn thất vọng.
Nhớ lần bị bắt cóc đó, chú Út là người đầu tiên tới cứu cô lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng giờ đây chú Út gặp nguy hiểm, cô lại chẳng làm được gì.
Nghiên Ca vội vàng đuổ9i theo, miệng lẩm bẩm:
Chú Út... Lục Lăng Nghiệp! Chú Út...

Cô không nhìn nhầm, cô nhất định sẽ không nhìn nhầm. 6
Vẫn chưa phải lúc...

Giản Nghiêm giữ cửa để Nghiên Ca đi trước, sau đó mới xoay người đóng cửa lối thoát hiểm, cậu ta còn không quên liếc qua nơi đang tản ra làn khói mù ở dưới cầu thang.
Ôi mẹ ơi, nguy hiểm thật!
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một người bình tĩnh đứng sau cánh cửa.
Nét mừng vui ánh lên trong đôi mắt Nghiên Ca, đôi mắt cô sáng rực rỡ, nhưng khi nhìn vào mắt của cậu ta, cô lại sững sờ.
Nghiên Ca khóc nức nở đuổi theo, nỗi nhớ đè nén trong lòng mấy ngày nay bỗng như cơn thủy triều ập đến.
Cô hoảng hốt chạy đến lối thoát hiểm cầu thang, tay run rẩy không dám đẩy cửa ra. Nếu như... đẩy cửa ra không có gì, thì cô phải làm gì bây giờ?
Thế nên, cô rất sợ bóng dáng đó là linh hồn chú Út.
Nghiên Ca vừa khóc vừa lau nước mắt, cô không thể kìm nén được nữa.
Cô vô t3hức thốt lên.
Bóng người lao vút tới khúc ngoặt ở cầu thang, có tiếng cửa bị đẩy ra.
Tại sao bóng người đó lại giống chú Út như vậy? Chẳng lẽ đây chính là
tương tư thành bệnh
?
Nghiên Ca không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, cô sợ những hình ảnh trong đầu trở thành sự thật.
Nhưng tại sao anh ấy phải chạy?
Nghiên Ca càng thêm hoang mang, hoảng loạn...

Sao lại... là anh?

Giọng Nghiên Ca khàn khàn, cô cố gắng lắm mới nói được mấy chữ, trái tim cô giống như chìm xuống đáy hồ băng giá, vừa lạnh lẽo lại vừa buốt giá.
Anh không nỡ rời xa cô và mọi thứ ở đây...
Suy nghĩ này giống như măng mọc sau mưa, không ngừng hiện hữu trong đầu cô.

Giản, Giản Nghiêm?

Giản Nghiêm gãi đầu, khó hiểu nhìn Nghiên Ca:
Chị dâu? Chị sao thế?

Giản Nghiêm chậm rãi lái xe trở về biệt thự Cẩm Lý. Nghiên Ca còn chưa xuống xe, Yến Thất đứng ở cửa chính của biệt thự đã nhanh chóng chạy đến.

Cô ấy gõ cửa sổ xe:
Nghiên Ca yêu dấu, cuối cùng chị cũng về rồi! Em còn tưởng chị vẫn muốn điên cuồng làm việc nữa đấy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đường Có Em.