Chương 105: Ác độc nhất, phải kể đến lòng dạ đàn bài
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2378 chữ
- 2022-02-04 05:16:27
Trong chuyện này, đúng là Vu Thiếu Tuấn sai
Nếu thật sự lo lắng thì anh ta phải gọi điện thoại hỏi thử, dưới nhà còn có cảnh sát, thiếu g8ì cách để giải quyết mà lại tự mình xông vào.
A,a,a! Âm thanh trầm bổng!
Gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo loại âm thanh khiến người nghe đỏ mặt
Vu Thiếu Tuấn cũng dần dần hồi sức lại, mặc dù vẫn còn đau, nhưng cuối cùng vẫn có thể nói chuyện bình thường được
Vu Thiếu Tuấn ngồi đó quét một vòng quanh phòng, phòng dành cho khách thật ra cũng không lớn lắm, anh ta cổ nhìn xuống cả gầm giường, nhưng dường như không có chỗ nào có thể giấu người được
Cả đám người lập tức phấn chấn hẳn lên
Mặc dù vẫn còn e ngại Thẩm Mạc ở chỗ này nên không thể hiện rõ vẻ sốt ruột của mình ra, nhưng cả đám đều xúm lại đi về phía cửa sổ
Rốt cuộc là một người sống sờ sờ như Lâm Tiêu Tiêu lại có thể đi đâu được cơ chứ?
Mà vừa nãy, Lâm Sở Sênh đột nhiên xuất hiện cũng dọa anh ta giật nảy mình
Lâm Tiêu Tiêu nằm dưới đất, không hề có chút cảm giác thẹn thùng nào, mặc kệ cho những người đàn ông trước mặt muốn làm gì thì làm, thậm chí tay và miệng còn cực kì phối hợp
Trên mặt vẫn còn vương lại chất lỏng màu
trắng, vừa nhìn là biết cô ta đã đại chiến rất nhiều hiệp.
Người đi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không để cho cấp dưới của mình đuổi theo mấy người đàn ông kia.
Dù sao thì, đàn ông bình thường khi thấy vợ mình cắm sừng như vậy, chắc chắn là sẽ nổi điên, thậm chí còn có thể chém người
Nhất là bây giờ, mặc dù đã bị Thẩm Mạc đạp cho hai nhát, nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng đã xong.
Vẻ mặt Thẩm Mạc lập tức trở nên phức tạp hơn rất nhiều,
Không ngờ là đến đây không những xe gặp nguy hiểm, mà người cũng gặp nguy hiểm luôn, đúng là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt đấy.
Rồi sau đó, anh quay sang phía Lâm Sở Sênh, nghiêm mặt lại,
Nghe nói vợ của Vu tổng là em gái của em, sao lại có thể dạy dỗ ra được loại người như vậy thế?
Dù Lâm Tiêu Tiêu không làm sai chuyện gì, nhưng để Vu Thiểu Tuấn nghi ngờ như vậy, chứng tỏ là nhân phẩm cô ta cũng không ra gì
Lâm Sở Sênh hừ lạnh một tiếng,
Thẩm tổng quên rồi à, Lâm Tiêu Tiêu không cùng mẹ với em, mà vấn đề về phẩm hạnh này thì có thể di truyền đấy.
Lâm Sở Sênh nói cực kì nghiêm túc, tiện thể chửi luôn cả mẹ kế Lâm
A!
Thẩm Mạc tỏ vẻ hiểu ra, vô trán mình một cái,
Anh quên mất chuyện này, xem ra đúng là tức giận đến mất cả lý trí rồi
Vật họp theo loài, nồi nào úp vung nấy, có một người vợ như vậy, bảo sao Vu tổng lại luôn làm những việc khiến người khác mở rộng tầm mắt!
Đột nhiên cảm giác cả người trống rỗng ập đến, Lâm Tiêu Tiêu khẽ run lên một cái! Mặt dày không biết xấu hổ!
Nhưng đây lại là những điều mà Vu Thiểu Tuấn đã đặc biệt tim người đến dạy cho Lâm Tiêu Tiêu, khiến Lâm Tiêu Tiêu trở nên để tiện như vậy.
Lời này nói cũng có chút ẩn ý, chỉ thiếu mỗi nước chưa nói thẳng ra là, tôi sợ vợ mình đến quyến rũ anh
Mọi người vốn đều nhìn Vu Thiếu Tuấn với ánh mắt xem thường, lập tức chuyển sang vẻ mặt khâm phục, nếu người khác gặp phải loại chuyện này, chỉ ước có thể dìm chuyện này xuống càng thấp càng tốt, nhưng anh ta lại ngược lại, chỉ sợ mọi người không biết không bằng.
Nhất định là chỗ nào đó có vấn đề rồi, ít ra thì Lâm Sở Sênh không nên thức giấc vào thời điểm này mới phải.
Vu Thiếu Tuấn nghiến răng, đây là cơ hội cuối cùng của anh ta rồi, rõ ràng là Thẩm Mạc không có thiện ý gì với anh ta nữa, như vậy thì có chết cũng phải kéo thêm một người làm đệm lưng mới được, phải khiến cho Thẩm Mạc cũng mang tiếng xấu theo
Hôm nay, tất cả các camera giám sát nhà họ Vu đều bị hỏng, cho nên những người đã bỏ trốn rồi thì sẽ rất khó để điều tra ra được
Vốn dĩ cảnh sát còn đang dò hỏi về chuyện ngày hôm nay
Hay là Vụ Thiếu Tuấn định chơi ba người, đừng có nghĩ bậy, trước mặt Thấm Mạc, anh ta xứng chắc?
Thẩm tổng bớt giận, loại người này không đáng để anh làm vậy
Nhưng mà từ đầu đến cuối, Thẩm Mạc vẫn cực kì bình tĩnh
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Mạc, trong đầu Lâm Sở Sênh hiện lên một câu
giết người không chớp mắt!
Câu này rất thích hợp để miêu tả anh
Mặc dù làm một số chuyện khác trong phòng dành cho khách của nhà người ta thì hơi quá, nhưng hôn nhau9 rồi sờ mó ở một số chỗ thì vẫn có thể chấp nhận được
Một người đột nhiên vô cớ xông vào như vậy là có ý gì? Nói trắng ra là Vu Thiểu Tu6ấn đang cố tình lấy cớ để quấy rối
Người đầu tiên nhìn xuống, chỉ buông ra một câu chậc chậc, người thứ hai nhìn xuống, cũng có biểu cảm giống hệt, mãi đến khi tất cả mọi người nhìn xuống hết rồi, vẫn không có ai nói gì
Vu Thiểu Tuấn thầm cảm thấy có chút không yên tâm, nhưng lại không nói ra nổi chỗ nào có vấn đề.
Tính mạng là quan trọng nhất, bây giờ họ quyết định trông chừng Vu Thiểu Tuấn, không để anh ta làm ra chuyện gì quá khích.
Vu Thiếu Tuấn không biết bản thân đã xuống lầu như thế nào, cả người anh ta lạnh buốt, còn những người ở đây đều đã quay về trạng thái ban đầu
Vốn dĩ khí thế của anh đang cũng như dây cung, nhưng vì sự tham gia của Lâm Sở Sênh mà đã chuyển sang màn tung cẩu lương
Tất cả mọi người đều xấu hổ, không biết nên nhìn ra hướng nào.
Sao rồi, mọi việc đã được điều tra kĩ chưa? Chúng tôi không muốn ở cái nơi chướng khí mù mịt này thêm một chút nào nữa đâu.
Thẩm Mạc thưởng thức tách trà ngon mà người giúp việc vừa pha cho anh, giọng nói có phần mất kiên nhẫn
Cảnh sát biết rõ thân phận của Thẩm Mạc, cả nhóm đều cười tươi,
Chuyện này đã được điều tra ra rồi, tất cả các chứng cứ đều nói rõ, chuyện hôm nay là do bà Vu đây thiết kế sẵn.
Sau khi dừng lại một lát, cuối cùng cảnh sát vẫn chỉ vào Lâm Tiêu Tiêu
Lâm Sở Sênh cảm thấy như vừa có một đàn quạ đen bay qua đầu, thậm chí cô còn nghi ngờ vừa rồi, Thẩm Mạc cố tình khoa trương cảm xúc của bản thân đối với Vu Thiếu Tuấn, chủ yếu là để chiêm tiện nghi của cô.
Lâm Sở Sênh cố rút tay lại, nhưng dù cố gắng đến mấy thì tay cô cũng không nhúc nhích được một chút nào
Tôi nói này Vu tổng, làm người không thể cứ tầm ngẩm tầm ngầm thể được.
Thẩm Mạc vừa tỏ thái độ như5 vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người hùa theo châm chọc khiêu khích Vu Thiếu Tuấn
Cho dù trước kia giữa anh ta và Lâm Sở Sênh có gì đi chăng nữa, thì bây giờ Lâm Sở Sênh cũng đã là người của Thẩm Mạc, cho nên cô được Thẩm Mạc che chở
Vốn dĩ Vu Thiếu Tuấn nhắc đến Lâm Tiêu Tiêu là để tìm ra cô ta, nào ngờ cuối cùng chỉ vì một câu nói này, lại bị hai người mắng chửi ngay tại chỗ
Mặt Vu Thiếu Tuấn đỏ đến mức tím lại, sau đó còn chuyển từ tím sang màu đen
Hơn nữa, trong phòng này còn có phụ nữ
Chỉ với biểu cảm vừa nãy, mọi người đều thấ3y rõ Thẩm Mạc có ý với Lâm Sở Sênh
Khẩu vị của cô Vu ghê gớm thật đấy.
Không biết ai đó đứng xung quanh đánh giá một câu như vậy, sau đó tất cả mọi người đều mỉm cười.
Nhiều đàn ông như vậy, chẳng phải là khẩu vị quá nặng sao? Nếu Vu Thiếu Tuấn còn chút tinh lực nào thì chắc chắn là anh ta sẽ nhảy xuống, nhìn cho thật kĩ đồ đàn bà để tiện không biết xấu hổ này! Nhưng Vu Thiếu Tuấn lại chỉ có thể ngồi yên ở trên, tức giận nắm lấy thành giường, dù nắm đến mức móng tay bật máu thì vẫn không thể đè được cơn phẫn nộ của anh ta xuống! Người phía dưới đang bận rộn, dường như nghe thấy tiếng động bên trên, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ra nhóm người của Vu Thiểu Tuấn, lập tức nhảy dựng lên bỏ chạy
Đồ cạn bã này, sớm biết thế này thì chúng ta không nên chừa lại cho anh ta một chút danh dự nào, cũng như không nên đồng tình với anh ta làm gì.
Có người cố tình tỏ ra vẻ người tốt trước mặt Thẩm Mạc, đứng ra khuyên nhủ
Sau đó tất cả mọi người đều quay sang chỉ trích Vu Thiếu Tuấn
Nếu như ngay từ đầu cảnh sát nói tên Lâm Tiêu Tiêu ra thì có lẽ nhiều người sẽ không tin nổi, nhưng bây giờ thì họ đều tin.
Lâm Tiêu Tiêu đã muốn giết chết kẻ tàn phế là Vu Thiếu Tuấn thì theo thiết kế của cô ta, Vu Thiếu Tuấn chắc chắn sẽ bị thương rất nặng, sau đó ngoài này sẽ bị loạn hết lên, cô ta vẫn ở phía trong chơi đùa vui vẻ
Thẩm Mạc đã ôm Lâm Sở Sênh đi xuống lầu, Vu Thiểu Tuấn do dự một lát, cuối cùng vẫn đẩy xe lăn đến.
Lúc này, tất cả mọi người đều hết thảy tránh xa Vu Thiểu Tuấn, tự giác nhường cho anh ta một con đường, Vu Thiếu Tuấn nhìn xung quanh, mặc dù ngồi ở độ cao đó nhìn xuống hơi khó, nhưng vừa nhìn xuống, gân xanh của anh ta đều nổi hết lên.
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh ngồi một bên, rồi gần đó là Vu Thiếu Tuấn, các khách khứa thì vây xung quanh ba người.
Nhưng bây giờ, ở chính giữa còn có thêm vài người nữa, là cảnh sát đến điều tra việc này, và một người chỉ quấn mỗi ga trải giường, mới được người giúp việc đỡ ra - Lâm Tiểu Tiểu
Hiểm khi Lâm Sở Sênh lại nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, Thẩm Mạc vừa nãy vẫn còn đang trong cơn giận, Lâm Sở Sênh vừa nói xong, trên mặt anh lập tức xuất hiện nụ cười tươi,
Giữa anh và em mà vẫn còn phải khách sáo như vậy sao?
Nói xong, anh liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như không xương của cô.
Nghĩ vậy, Vu Thiểu Tuấn liền ho hai tiếng,
Thẩm tổng hiểu nhầm rồi, chủ yếu là vì vừa nãy người giúp việc nói không thấy Tiêu Tiêu đâu, nên tôi mới sốt ruột sợ cô ấy hồ đồ làm ra chuyện gì đó không nên làm.
Vu Thiểu Tuấn cắn răng, thuận tay tự cắm một cái sừng thẳng tắp lên đầu mình.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động, lập tức có người chạy theo, sau đó lại thấy một màn Lâm Tiểu Tiểu động tình như vậy
Cả nhóm đều đứng sững lại, ngẩng đầu lên nhìn đôi mặt đỏ ngầu của Vu Thiêu Tuân.
Trong mắt người khác, bây giờ Vu Thiếu Tuấn không nổi điên lên đòi chém người đã coi như là tỉnh táo lắm rồi.
Tình thần của Lâm Sở Sênh hiện tại lại rất vui vẻ, vắt chéo chân, thỉ thoảng còn rung nhẹ, tỏ rõ vẻ đang xem trò vui
Lúc nãy khi Vụ Thiếu Tuấn gõ cửa, Thẩm Mạc đã trực tiếp bế Lâm Tiêu Tiêu lên, ném thẳng từ trên cửa sổ xuống dưới
Sau đó tự leo lên giường nằm.
Sắc mặt Lâm Tiêu Tiêu không còn đó nữa, nhưng vẻ mặt lại ngẩn ra, đầu óc cô ta bây giờ đang cực kì hỗn loạn, chỉ có mỗi hai chữ
xong rồi
Sắc mặt Vu Thiếu Tuấn cũng tái nhợt, nhưng nhìn vẫn còn khá tỉnh táo
Mặc dù sau khi leo lên giường, Thẩm Mạc đã nói với Lâm Sở Sênh là anh đã bố trí hết rồi, nhưng Lâm Sở Sênh vẫn cảm thấy hơi sợ, dù sao thì cao như vậy, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đây vẫn là một mạng người
Bây giờ thấy Lâm Tiêu Tiêu có vẻ bình thường, cô mới thở phào một hơi.
Nhưng có thể thấy rõ là Thẩm Mạc vẫn còn đang tức giận, càng nhìn Vu Thiểu Tuấn lại càng thấy điên người, vừa định nhấc chân lên đạp một phát nữa thì có một đôi tay mềm mại kéo Thẩm Mạc lại,
Thẩm tổng, đừng để loại người này làm ô uế chân anh.
Lâm Sở Sênh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ lúc nãy, vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là đùa giỡn mà thôi, bỏ chăn ra, bên trong không hề có vấn đề gì
Quay sang liếc Vu Thiếu Tuấn một cái, Thẩm Mạc bế ngang Lâm Sở Sênh lên,
Chỗ này thối quá.
Sau đó, anh lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước
Nhận được ánh mắt của Thẩm Mạc, tất cả mọi người đang đứng ở cửa ra vào đều dạt sang hai bên, tránh đường cho anh
Đến khoảng thời gian nhất định, chỉ cần đi ra khóc lóc một lúc là xong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.