Chương 154: Xé


Lúc đẩy cửa vào phòng làm việc, Lâm Sở Sênh còn không nhịn được mà ngáp một cái.


Giám đốc Lâm.
Sau lưng vang lên giọng nói của Thẩm P8hong.

Nếu không đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh ta thì Lâm Sở Sênh cũng quên mất là bây giờ cô đã có thêm một kẻ địch ở công ty 3
Mà bây giờ Lâm Thị đang rất thiếu tiền nên cũng chẳng bỏ tiền ra bồi thường được, người bên kia đã tố cáo lên đến tận công đoàn.
Còn trước đây thì Lâm Sở Sênh không hề biết gì.
Nhưng mà bây giờ, người của công đoàn yêu cầu gặp mặt người phụ trách công ty, sức khỏe ba Lâm không tốt, chắc chắn không thể đến được rồi, cho nên chỉ có thể gọi Lâm Sở Sênh qua
Chỉ là bây giờ, Lâm Sở Sênh đang bị tát đôm đốp vào mặt.
Lâm Sở Sênh nhìn thoáng qua những người xung quanh, rồi lại nhìn sang qua Thẩm Phong, anh ta đang định ra tay với cô? Có điều là anh ta tìm nhầm người rồi

Theo những gì Phó Tổng Giám đốc Thẩm biết? Nội dung công việc của tôi vẫn luôn được báo cáo với Thẩm tổng, sao Phó Tổng Giám đốc Thẩm lại biết nội dung công việc của tôi? Nếu anh thật sự muốn nhúng tay vào phòng kinh doanh thì hoàn toàn có thể nghĩ ra cách để giành được quyền lợi mà nhỉ, như vậy thì anh cũng có thể quản lý một cách danh chính ngôn thuận hơn.
Lâm Sở Sênh cười lạnh một tiếng, không buồn nhìn anh ta thêm một ánh mắt nào, cô quay đầu lại, mở cửa ra, rồi lại dùng sức đóng sập lại, không hề để lại tí mặt mũi nào cho Thẩm Phong
Ít nhất thì người bên phía công đoàn cũng không nên hùng hổ như thế mới phải
Lâm Sở Sênh nghĩ nhanh trong đầu, hôm nay người bên Vân Thị mới gửi đơn kiện, Lâm Thị còn phải chống đỡ được thêm một thời gian nữa, chắc chắn phải có ai đó đứng ra chi số tiền này, họ không chi thì cô phải tự chi ra thôi
Lâm Sở Sênh chỉ muốn nói, đúng là thiếu tiền đến phát điên rồi!
Cô an ủi người bên công đoàn trước rồi mới nhìn sang trưởng phòng nhân sự,
Còn không đi gọi điện nhanh lên?
Trưởng phòng nhân sự vốn là người của mẹ kế Lâm, Lâm Sở Sênh không đổi người khác cũng là có dụng ý riêng của mình.
Khoảng hai, ba phút sau, trưởng phòng nhân sự mới quay lại,
Bây giờ bà Lâm đang ở bệnh viện với Chủ tịch Lâm, chuyện này mọi người cứ tự xử lý với nhau thôi ạ.
Trưởng phòng nhân sự từng bị Lâm Sở Sênh cho ăn hành nên lần này đã xử sự cung kính hơn.
Lâm Sở Sênh cười lạnh một tiếng, bây giờ lại muốn để cô phải bỏ tiền túi vào chuyện này? Không có cửa đâu!
Chỉ sợ là không có chuyện gì tốt đẹp.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh định hỏi trưởng phòng nhân sự xem có tin gì không, nhưng lại sợ khiến người khác chú ý nên đành thôi, lúc đó cứ tùy cơ ứng biến là được.
Lâm Sở Sênh bận rộn ở bên này được một lúc thì bên phía Lâm Thị lại có chuyện, nói là người bên công đoàn đến tìm, có một công nhân làm ở khâu sản xuất bất ngờ bị tai nạn, sau khi giám định thì đã được kết luận là tai nạn lao động, chắc chắn là công ty phải bồi thường.
Nhưng trưởng phòng nhân sự ngồi bên cạnh thì lại xấu hổ,
Lâm tổng, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không?
Sau đó dùng tay chỉ về phía cửa để ra hiệu với cô.
Lâm Sở Sênh lại không chịu hợp tác với bà ta,
Có gì thì cứ nói luôn đi, lén lút như vậy làm gì?

Trưởng phòng nhân sự bối rối mất mấy giây, mãi mới lấy được dũng khí,
Lâm tổng, phòng tài vụ đã xác nhận với tôi, thật sự là hết tiền rồi, cả công ty bây giờ chỉ còn có mỗi năm mươi nghìn thôi, nếu bồi thường một trăm năm mươi nghìn thì quá khó ạ.


Coi như bây giờ Giám đốc Lâm đã được bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi.

Nơi nào có phụ nữ thì nơi đó có chuyện để nói, một nhóm người tụ tập lại với nhau, cùng nhau thảo luận chuyện ngày hôm trước.
Chủ yếu là vì quá đột ngột, chỉ trong một ngày mà thay nhiều người như vậy, đây là hành động lớn mà trước đây chưa từng có bao giờ
Người bên công đoàn đã chờ ở phòng họp với nhân sự của công ty, nhưng có quá nhiều người rảnh rỗi nên cũng không tránh được việc ồn ào
Nguyên một nhóm người đều vây quanh cửa phòng họp để nghe lén, mãi đến khi có ai lớn tiếng nói
Lâm tổng đến rồi
thì mọi người mới tản ra
Lâm Sở Sênh thấy trạng thái chăn dê này cũng chẳng nói gì, cứ đi thẳng vào phòng họp coi như không thấy gì

Vậy thì mấy người muốn câu trả lời thuyết phục thế nào? Bây giờ tôi nói rõ ở đây, đối với chuyện này thì chắc chắn không thể không bồi thường được rồi, cứ theo quy định mà làm, tiền nhất định phải vào tài khoản người công nhân đó trong vòng ba ngày làm việc, nếu như không đến được thì chúng ta sẽ làm theo quy định, muốn kiện cứ kiện, muốn mời trọng tài cứ mời trọng tài, mấy người xem làm vậy có được không?
Lâm Sở Sênh nói rất rõ ràng từng câu từng chữ.

Nhìn thái độ của Lâm tổng là không định giải quyết chuyện này tử tế hả?
Người bên phía công đoàn vẫn không chịu để yên.
Lâm Sở Sênh cúi đầu nhìn thời gian,
Mọi người hiểu nhầm rồi.
Cô tùy ý nói một câu rồi quay sang phía trưởng phòng nhân sự,
Rốt cuộc là bệnh viện nào?
Đã là mười một giờ ba mươi rồi, Lâm Sở Sênh bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.
Nếu như quý công ty nhanh chóng đưa tiền bồi thường thì sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến quý công ty, nhưng nếu như Lâm tổng vẫn tiếp tục duy trì thái độ này thì chúng tôi sẽ ủng hộ người công nhân đó vô điều kiện.
Người bên công đoàn nói rất hùng hồn, vốn dĩ việc bọn họ chỉ trích cũng là để bảo vệ lợi ích của công nhân.
Lâm Sở Sênh nghe rất chăm chú, người bên công đoàn thấy thái độ của Lâm Sở Sênh có vẻ tạm chấp nhận được mới giãn mặt ra,
Thế này đi, trước kia tôi không rõ tình hình chuyện này ra sao, nhưng dù bên ngoài trông có thế nào đi chăng nữa thì số tiền mà Lâm Thị phải trả, tôi sẽ trả không thiếu một đồng.
Lâm Sở Sênh nhấc tay lên chỉ vào trưởng phòng nhân sự rồi nói một câu,
Bây giờ cô đến phòng hành chính rút tiền, sau đó đi bồi thường cho người kia đi.

Nghe thấy lời cam kết của Lâm Sở Sênh, người bên công đoàn mới hài lòng gật đầu.
Đừng lấy cớ như vậy nữa, bây giờ cô rảnh quá nên cố tình làm khổ chúng tôi đúng không?


Chúng tôi đến tìm người lãnh đạo của công ty, ngồi đợi hơn một tiếng rồi, bây giờ Lâm tổng lại định đi đòi tiền mất bao lâu nữa đây? Hay là lại đi xong rồi không về nữa? Chúng tôi cũng còn những việc khác phải làm chứ không phải chỉ phục vụ môi Lâm Thị, hôm nay Lâm tổng đã đến đây rồi thì làm ơn hãy cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý đi!
Người bên công đoàn bắt đầu không kiêng nể ai nữa.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh cũng không nghĩ nhiều, cổ chỉ cho rằng đây là một vụ án tai nạn lao động bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ mọi chuyện không hề đơn giản như vậy
Lâm Sở Sênh liếc nhìn đồng hồ, có lẽ vẫn kịp qua bên đó, cô gọi điện thoại cho Thẩm Mạc rồi đi đến Lâm Thị
Trên đường đi, Lâm Sở Sênh còn gọi điện cho Vân Ly, xác nhận xem bên Vân Thị đã kiện Lâm Thị hay chưa, thấy bên đó nói đã gửi mail từ sáng nay, Lâm Sở Sênh mới yên tâm hơn.
Lúc cô đến Lâm Thị thì đã là mười một giờ, chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua mà Lâm Thị đã khác hẳn ngày xưa, đúng hơn mà nói thì bây giờ ở đây chỉ còn lại người, những gì có thể bán đều đã bán hết đi rồi.
Ngông cuồng thật! Có lẽ là cả Thẩm Thị cũng chỉ có Lâm Sở Sênh mới có thể ngông cuồng như vậy.
Những người phía dưới đều lén lút bàn tán.

Mấy người nghe gì chưa, những người lần này Thẩm tổng khuyên từ chức đều là những người đã từng đắc tội với Giám đốc Lâm.

Nghe nói, Thẩm tổng làm vậy là muốn trút giận thay cho cô ấy đó.


Bệnh viện nào? Để tôi đích thân đi xem thử.
Lâm Sở Sênh lập tức nói một câu như vậy
Sắc mặt trưởng phòng nhân sự hơi thay đổi, thật ra thì làm gì có bệnh viện nào đâu, mẹ kế Lâm chỉ nói dối một câu như vậy mà thôi.
Trưởng phòng nhân sự xấu hổ đứng đó, không biết phải trả lời thế nào, người của bên công đoàn cũng không đồng ý với cách giải quyết này:
Lâm tổng lấy cớ như vậy có vẻ là quá coi thường chúng tôi rồi, chúng tôi tin là bản thân Lâm tổng tự lấy tiền của mình ra cũng có thể đưa chúng tôi một trăm năm mươi nghìn được
Có lẽ việc Thẩm Phong quay về cũng là vì chuyện này
Lâm Sở Sênh cũng chẳng buồn quan tâm xem người ngoài nghĩ gì, cô chỉ tập trung vào công việc của mình
Mười giờ mười tám phút, Thẩm Phong gửi mail thông báo các nhân viên cấp cao họp vào lúc một giờ chiều
Sắc mặt của nhân viên công đoàn vừa mới giãn ra lại lập tức nghiêm lại như ban đầu, dù sao thì Lâm Thị cũng là một công ty không nhỏ, ai mà tin được là chỉ có mỗi năm mươi nghìn tệ thôi chứ?
Lâm tổng, hi vọng là cô nói lời thì sẽ giữ lời!
Những người bên kia lập tức tỏ vẻ không bằng lòng
Lâm Sở Sênh gõ ngón tay xuống mặt bàn như đang tính toán điều gì đó
Một lát sau, cô mới nói một câu:
Chuyện này chắc chắn sẽ phải giải quyết rồi, sức khỏe của ba tôi không tốt lắm, nhưng vợ ông ấy thì rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ có người phải trả số tiền này thôi, mọi người cứ yên tâm.

Trạng thái chăn dê: Chỉ một tập thể làm việc phân tán, vô tổ chức

Lâm tổng!
Trưởng phòng nhân sự vừa thấy Lâm Sở Sênh, lập tức đứng lên,
Ba vị này là đại diện bên phía công đoàn.
Trưởng phòng nhân sự giới thiệu sơ qua rồi hai bên bắt đầu đàm phán.

Lâm tổng, việc bồi thường tai nạn lao động của công nhân là nghĩa vụ của doanh nghiệp, dù tình hình tài chính của công ty có thể nào đi chăng nữa thì cũng không thể xóa bỏ nghĩa vụ này được
Chắc chắn là toàn bộ văn phòng đều có thể nghe ra được Thẩm Phong đang làm khó Lâm Sở Sênh.
Nhưng mà câu nói vừa nãy của Thẩm Phong, trước khi Lâm Sở Sênh trở thành chị dâu của anh ta..
đã trở thành một câu có ẩn ý, ít nhất thì có thể khẳng định là Lâm Sở Sênh đang hẹn hò với Thẩm Mạc, chuyện này coi như là chính thức được tuyên bố.

Phó Tổng Giám đốc Thẩm à.
Cô quay đầu lại, nở một nụ cười nhạt với anh ta

Khi Giám đốc Lâm còn chưa trở thành chị dâu tôi t9hì phiền Giám đốc Lâm tuân thủ nội quy của công ty
Tôi đã xem qua bảng chấm công tháng này của cô, thường xuyên đi muộn về sớm, theo t6ôi biết thì trên tay Giám đốc Lâm cũng không có dự án mới nào đang phát triển, cho nên phiên Giám đốc Lâm sau này có thể làm tấm gương tốt.
T5hẩm Phong nhấn mạnh một cách cực kì nghiêm túc, thậm chí càng nói càng cao giọng
Trưởng phòng nhân sự giật mình,
Vừa nãy tôi không hỏi chuyện này, để tôi đi gọi điện thoại lại.
Nói xong, trưởng phòng nhân sự vội cầm điện thoại đi ra ngoài.

Cuộc gọi này kéo dài khoảng một phút đồng hồ, khi trở về thì lại trả lời một câu,
Không gọi được!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.