Chương 164: Cho không nhất định muốn
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2129 chữ
- 2022-02-04 05:17:42
Thật ra, tìm một Ngọa Long tiên sinh cũng rất đáng sợ, bên này là vẻ mặt thâm trầm bàn chuyện đời người, bên kia giống như có mắt 8sau nhìn hết hoàn cảnh xung quanh
Chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?
Lúc Thẩm Mạc mở cửa phòng, Lâm Sở Sênh3 giơ tay lên tỏ ý kháng nghị.
Lát nữa sẽ có lúc để miệng của em bận rộn.
Rõ ràng Lâm Sở Sênh đã rất cố gắng thể hiện vẻ9 nghiêm túc của mình, nhưng ở trước mặt Thẩm Mạc, sự cố gắng này của cô lại trở nên chẳng quan trọng
Nhìn miệng vết thương, có thể đoán là do bị dây nịt quất.
Được rồi, cáu kỉnh cũng cáu kỉnh rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.
Cam Cửu đặt tay mình lên tay Trịnh Điểm.
Cút!
Trịnh Điềm tức giận, giơ tay tát Cam Cửu một cái.
Lâm Sở Sênh vốn còn 6muốn nói gì đó, kết quả là bị Thẩm Mạc lột đồ, đi thẳng vào vấn đề
Quả nhiên, giống như lời Thẩm Mạc nói, miệng của Lâm S5ở Sênh rất bận rộn
Lâm Sở Sênh có cảm giác mình thật sự đắm chìm trong tình ái mà Thẩm Mạc dẫn cô bước vào
Còn về hoàn cảnh xung quanh, Trịnh Điềm càng không thấy rõ
Điều duy nhất cô biết là cô đang ở trong một căn phòng có thể che mưa che gió
Kẹt
một tiếng, cửa bị mở ra, Cam Cửu chống gậy đi tới, dù sao thì vết thương do quỳ gối trên mảnh thủy tinh lần trước cũng không thể khỏi nhanh được
Còn về đứa bé, nó tới quá đột ngột, thật ra ngay cả bản thân Vương Phi cũng không ngờ mình sẽ có con
Lúc đầu Vương Phi muốn phá thai, nhưng sau ngày Lâm Sở Sênh tới tìm cô ta, cô ta lại sẵn lòng giữ cái thai lại
Dù thế nào đi nữa, cô ta đều không muốn biến mất khỏi vị trí bên cạnh Thẩm Mạc
Cô ta yêu Thẩm Mạc, yêu đến mức bản thân không thể nào tưởng tượng nổi
Cô ta cho rằng mình có thể kiềm chế được tình cảm, nhưng sau khi thật sự rời khỏi Thẩm Thị, cô ta mới phát hiện ra mình không thể rời xa Thẩm Mạc được
Chỉ cần để cho cô ta nhìn thấy Thẩm Mạc, muốn cô ta làm gì, cô ta cũng cam tâm tình nguyện.
Về phần Lâm Sở Sênh, cô thật sự thấy phục bản thân mình
Trong tình huống mệt như vậy mà cô vẫn còn có thể thức dậy đúng giờ
Hơn nữa, ngoại trừ nhớ ra việc hôm nay Vương Phi sẽ đi làm, cô còn băn khoăn về chuyện mảnh đất kia của nhà họ Cam
Thẩm Phong dẫn theo Vương Phi đi tới từ phía đối diện, chắc là mới từ phòng nhân sự đi ra
Chào buổi sáng, chị dâu.
Vừa chạm mặt, Thẩm Phong liền chào hỏi một cách hết sức nhiệt tình, sau đó còn nói thêm một câu:
Đây là bộ đồ hôm qua chị dâu mặc mà nhỉ, tình cảm của chị dâu và anh Hai thật tốt.
Rõ ràng là anh ta đang nói chuyện với Lâm Sở Sênh, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Phi, sau đó từ từ cười rạng rỡ,
Chắc là hai người có chuyện muốn nói với nhau, vậy tôi đi trước nhé.
Ngoài mặt, ít nhất là ở trong mắt người khác, Thẩm Phong gọi Lâm Sở Sênh một tiếng chị dâu, chính là thể hiện sự kính trọng của mình đối với Lâm Sở Sênh.
Cùng lắm thì làm xong ca ngày, cô tan làm sớm về nhà thay quần áo là được.
Lúc Lâm Sở Sênh đến công ty thì đã không còn sớm cho lắm
Khi sắp đến phòng làm việc, cô lại đụng trúng đôi oan gia ngõ hẹp kia
Lâm Sở Sênh căng thẳng, vội vàng liên lạc với Trịnh Điềm, những căn bản là không liên lạc được
Lâm Sở Sênh lại gọi điện thoại cho bệnh viện mà trước đó cô đã nói chuyện, người ta báo em trai Trịnh Điềm đã nằm viện, có điều Trịnh Điềm còn chưa tới
Theo lời mẹ của Trịnh Điềm, Trịnh Điềm đột nhiên nhận được điện thoại lúc ở sân bay, nói là công ty có việc, không cùng đi với bọn họ
Cô tìm tôi có việc à?
Lâm Sở Sênh nở nụ cười hiền lành, tuyệt đối là nụ cười hiền lành chưa từng có, thậm chí còn chủ động mở cửa, làm ra tư thể mời.
Vương Phi cũng không khách sáo đi vào trong,
Tôi biết tôi không còn cơ hội ở bên Thẩm tổng nữa, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc tôi giúp Thẩm tổng
Dù tôi lấy thân phận gì đi nữa thì tôi đều có thể chứng minh, tôi mới là người phụ nữ có thể kề vai đứng cạnh Thẩm tổng.
Lâm Sở Sênh sốt ruột đi lòng vòng trong phòng làm việc
Ở bên kia, Trịnh Điểm mơ mơ màng màng tỉnh lại, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng che kín ánh sáng chiếu vào
Dù là như thế, Trịnh Điềm vẫn có chút không chịu nổi, vẫn luôn trong trạng thái nheo mắt.
Có điều, hắn còn bưng theo một mâm cơm tới đây
Thấy Cam Cửu, Trịnh Điềm vốn đang im lặng mới có chút sức sống, dù cho chút sức sống này chỉ là một ngọn lửa giận nhỏ
Ngoan, dậy ăn cơm!
Cam Cửu đặt cơm lên tủ đầu giường, hiểm khi hắn lại nói chuyện nhẹ nhàng với Trịnh Điềm như vậy
Thẩm Phong đi rồi, Vương Phi lại không nhúc nhích
Nhìn dáng vẻ này của Vương Phi, Lâm Sở Sênh liền biết Vương Phi có chuyện muốn nói, có lẽ định thể hiện sự quyết tâm gì đó của mình
Vương Phi đã hi sinh tới mức này vì Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh cũng nên cho người ta có cơ hội để nói gì đó.
Lâm Sở Sênh gật đầu tỏ ý đã hiểu sự khẳng khái của Vương Phi,
Đúng vậy, không được làm vợ thì làm em dâu, dù sao cũng đều là người một nhà, cách này của cô tốt lắm.
Sau đó, Lâm Sở Sênh giơ tay làm tư thế chụp ảnh,
Một ngày nào đó trong tương lai, nếu lỡ chạy theo trào lưu chụp ảnh gia đình thì chưa biết chừng cô thật sự có khả năng đứng cạnh Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh, cô đừng châm chọc tôi, việc tôi có thể làm cho Thẩm tổng, cô không làm được đâu!
Vương Phi không tỏ ra bình tĩnh được như lời cô ta nói
Tôi không làm được thì sao? Trong lòng Thẩm Mạc vốn chỉ có tôi
Chính cô đã nói, cô nhất định muốn xen vào giữa chúng tôi, cô còn mong đợi tôi sẽ nói ra lời gì dễ nghe?
Lâm Sở Sênh chớp mắt, dựa người lên bàn,
Có điều, nếu có đã muốn thể hiện giá trị của mình thì tôi đây thật sự có chuyện cần cô giúp đỡ.
Vốn dĩ hai người phải xuất hiện cục diện gặp nhau là đỏ mắt, nhưng lúc này lại vì một câu nói của Lâm Sở Sênh mà trở nên nhẹ nhàng hơn
Cô thật đúng là không khách sáo!
Vương Phi hừ lạnh.
Lâm Sở Sênh bảo anh đi tìm người phụ nữ khác, đây thực sự là việc khiến cho người ta cảm thấy tức giận
Có điều, Lâm Sở Sênh cũng nói anh là rất dũng mãnh, trong đầu anh lại có chút đắc ý
Thật ra, Thẩm Mạc cảm thấy ở trước mặt Lâm Sở Sênh, anh không hề có chút phức tạp nào, tất cả cảm xúc của anh đều sẽ thay đổi theo cảm xúc của cô.
Có điều, hiểm khi Lâm Sở Sênh thức dậy mà Thẩm Mạc lại không có phản ứng gì, không biết là do hôm qua thật sự mệt mỏi, hay là do ở trước mặt Lâm Sở Sênh nên anh không hề có chút đề phòng nào.
Lúc đầu, Lâm Sở Sênh định gọi điện thoại bảo người mang quần áo đến, nhưng lại sợ đánh thức Thẩm Mạc, đành phải tự tìm quần áo mặc
Có điều, cô không thể mặc lại quần lót, thứ nhất là vì quần lót đã mặc một ngày rồi, mặc lại sẽ khó chịu, thứ hai là vì quần lót đã bị Thẩm Mạc xé không còn hình dáng, may là cô mặc quần dài, miễn cưỡng có thể đi làm
Đây là cái gì?
Lâm Sở Sênh nghi ngờ cầm tờ giấy lên, sắc mặt cô càng lúc càng khó coi
Đó là một tờ giấy không biết xe từ đâu, trên giấy dán một tấm hình, là hình chụp của Trịnh Điểm.
Giấy chứng nhận kết hôn là do Thẩm Mạc làm giúp, ngày tháng đều là do Thẩm Mạc điện giả vào.
Nếu không có chuyện này thì sao cô ta có thể trở về Thẩm Thị? Chỉ với những chuyện đã từng xảy ra, cô ta đáng lẽ đã không còn cơ hội trở về nữa rồi
Đây là con đường duy nhất, cô ta chỉ có thể đi theo nó mà thôi
Lâm Sở Sênh khẽ thở dài, dường như khẽ tới mức ngay cả cô cũng không nghe thấy, rồi lại lập tức khôi phục bình thường.
Dặn dò Vương Phi xong, Lâm Sở Sênh đưa cô ta ra ngoài rồi chuẩn bị làm việc, lúc này cô mới chú ý tới hộp giữ ẩm của Thẩm Phong vẫn còn đặt trên bàn.
Lâm Sở Sênh định ném chiếc hộp đó đi, nhưng vì nắp hộp vặn không chắc, cô vừa cầm lên, nắp hộp liền rớt xuống, bên trong là thịt đông mỹ màu trắng, mặt trên lộ ra một góc giấy.
Lâm Sở Sênh cười cười,
Chính cô cho không, vì sao tôi lại không muốn?
Lời nói thẳng thừng của Lâm Sở Sênh chọc trúng lòng Vương Phi
Nếu Vương Phi có một chút lòng tự trọng thì sẽ bỏ đi
Nhưng cô ta không có, cô ta vẫn cứng đầu đứng ở đó
Lâm Sở Sênh không dám hỏi nhiều hơn nữa vì sợ mẹ của Trịnh Điềm sẽ nghi ngờ.
Cô đập mạnh lên bàn, cô đề phòng Cam Cửu, nhưng lại không đề phòng người của nhà họ Thẩm
Chắc chắn là Thẩm Phong đã biết chuyện giữa Trịnh Điềm và Cam Cửu nên mới phái người theo dõi Trịnh Điềm.
Đối với loại người như Cam Cửu, không, phải nói đúng hơn là đối với một con ác ma như Cam Cửu, Trịnh Điềm lập tức quay đầu sang một bên.
Hiểm khi Cam Cửu kiên nhẫn, hắn không tính toán với Trịnh Điềm, tự mình đi tới cửa sổ, kéo rèm ra
Ánh sáng chói mắt chiếu vào, căn phòng dường như không còn cảm giác lạnh lẽo, u ám nữa
Chết tiệt!
Lâm Sở Sênh chán nản tự trách, đều là do có suy nghĩ không thấu đáo, để Thẩm Phong có chỗ trống lọt vào
Bây giờ không biết phải dùng cách gì mới có thể biết được tình cảnh của Trịnh Điềm nữa
Hôm nay thời tiết rất đẹp, đi dạo với tôi một lát.
Cam Cửu cười vỗ lên vai đang đắp chăn của Trịnh Điềm
Cút!
Trịnh Điềm giơ cánh tay lên, né tránh Cam Cửu
Có điều, cô vừa giơ tay lên thì trên người liền lộ ra vết xanh tím, thậm chí ngay cả vết máu đan xen sau lưng cũng lộ ra ngoài
Nói đi, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?
Vương Phi đanh giọng nói
Cuối cùng, cô ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp
Ở trước mặt tình yêu, cô ta hèn mọn như cát bụi
Một đêm này, Thẩm Mạc tỏ ra vô cùng phấn khích, anh làm đi làm lại nhiều lần, cho đến khi trời rạng sáng mới chịu buông tha cho Lâm Sở Sênh
Trong mơ màng, hình như Lâm Sở Sênh có nói một câu:
Sau này anh còn dũng mãnh như thế thì tự đi tìm người phụ nữ khác đi!
Lúc đó, vẻ mặt của anh khá phức tạp
Đương nhiên, Trịnh Điềm không thể tát tới mặt Cam Cứu, cái tát này chỉ có thể tát tới cánh tay của hắn mà thôi.
Tiếng tát rất vang dội!
Bị phụ nữ đánh, dù là đánh trúng chỗ nào thì Cam Cửu đều không chịu nổi
Hắn lập tức khôi phục lại vẻ hung hăng càn quấy trước kia, bóp chặt cổ Trịnh Điềm,
Con m nó, đừng thấy tạo cho chút mặt mũi mà lại không cần, chỉ có mày là đứa duy nhất còn sống yên ổn khi lừa tao thôi đấy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.