Chương 184: Qua cầu rút ván


Sau lưng lại vang lên tiếng cười ác ma của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng chính điểm này lại8 càng khiến cho Thẩm Mạc cười dữ dội hơn

Vốn dĩ Thẩm Mạc định mím môi, ít nhất thì làm vậy cũng vẫn có thể kiềm chế bớ3t, nhưng vì cái quay đầu của Lâm Sở Sênh mà anh không kìm được nữa, lần đầu tiên anh cười đến mức không thể khống chế nổi, cuố9i cùng còn ngồi phịch xuống đất.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh định giải thích vài câu, nhưng Thẩm Mạc lại vẫy tay một cái nhìn đồng hồ rồi lên tiếng trước Lâm Sở Sênh,
Nửa tiếng nữa thì người chăm sóc sẽ đến, cô chú cũng thức trắng cả đêm rồi, lát nữa người chăm sóc đến thì cô chú cứ về nghỉ đi ạ
Nếu cô chú không yên tâm thì cháu và Lâm Sở Sênh sẽ ở lại bệnh viện.

Sao có thể thể được?
Ba Trương là người đầu tiên từ chối, những chuyện khác chưa bàn đến, chỉ riêng thân phận của Thẩm Mạc là không có ai dám nhờ anh rồi.
Ba Trương vội vàng đứng lên, luôn mồm nói chào Thẩm Mạc
Khác với vẻ ung dung của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh lại đứng ở cửa ra vào với vẻ cực kì khó xử.
Khóe miệng Thẩm Mạc hơi giật giật, sau đó anh nở một nụ cười cực kì khách sáo, nhưng có thể miễn cưỡng gọi là một nụ cười tươi,
Chuyện của Sở Sênh cũng là chuyện của cháu, cô chú đừng khách sáo
Hơn nữa, chắc chắn Nhất Nhất cũng không mong ba mẹ cô ấy lo lắng đến mức tiều tụy vì mình đâu.

Mẹ Trương nói vậy, Thẩm Mạc cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi yên ở đấy, còn ba Trương mệt mỏi cả đêm rồi nhưng cũng không tiện nằm ra ghế, ông còn cố gắng duy trì dáng vẻ tỉnh táo
Lâm Sở Sênh chỉ hận không thể kiếm kẽ hở nào đó để chui vào, thậm chí còn không dám lên tiếng nói gì.
Mới đầu mẹ Trương còn định thử thách Thẩm Mạc, nhưng lúc này bà lại không nhịn được gật đầu,
Được, vậy là tốt rồi, chúng tôi ăn cơm trước đây, không tiếp mọi người được nữa.
Mẹ Trương cũng không dài dòng mà trực tiếp lên tiếng đuổi người
Tất nhiên, hôm nay đuổi người như vậy chắc chắn sẽ không đắc tội với ai.

Sở Sênh năm nay cũng sắp ba mươi rồi, không biết người nhà các cháu đã tính toán gì chưa?
Mẹ Trương coi Lâm Sở Sênh như con gái ruột của mình, vừa lên tiếng là đi thẳng vào vấn đề.
Ngay cả ba Trương cũng giật mình vì câu nói đột ngột này của mẹ Trương, ông vội xoay người lại, trên mặt cực kì vui vẻ
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh định mặc kệ tên điên này, nhưng đi được vài bước cô lại hơi do dự,6 cuối cùng đành quay lại, nghiêm mặt trừng mắt nhìn Thẩm Mạc, thấy anh dần khống chế được bản thân rồi, cô hỏi,
Sao lại không5 cười nữa? Cười tiếp đi xem nào!
Không biết Lâm Sở Sênh học ai, còn đứng đó chống nạnh.
Miệng Thẩm Mạc lại ngoác ra, nhưng cười nhiều quá thì sẽ đau cơ mặt, nên cuối cùng anh đành phải che mặt lại, cười trong âm thầm.

Anh có ý gì?
Lâm Sở Sênh bị anh hỏi như vậy thì ngẩn ra
Thẩm Mạc dứt khoát khoát tay lên vai Lâm Sở Sênh,
Anh nói em ngốc đúng là không sai mà.
Vừa đi anh vừa bật chế độ sỉ nhục cô lên
Thẩm Mạc lại bắt đầu ngoác miệng ra,
Sao có thể thể được, chắc chắn là anh không bao giờ mắng em, anh đang nói thật
Trước kia em suýt thì bị người ta hại chết, sau khi quay về còn muốn báo thù rửa hận, loại người như vậy mà còn có người cần, đã thế lại còn ưu tú như vậy, chẳng phải là do kiếp trước tích quá nhiều phúc à?


Cậu là Thẩm tổng, công việc chắc hẳn cũng bận rộn lắm.
Mẹ Trương kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó tiện tay sờ thử trán Trương Nhật Nhất, thấy cô ấy đã hạ sốt rồi bà mới yên tâm

Hôm nay là cuối tuần.
Thẩm Mạc cũng kéo ghế ra ngồi, đồng thời nói một câu coi như trả lời mẹ Trương
chủ yếu là vì không có Thẩm Mạc che chắn cho nên cô cảm thấy mình càng bị lộ rõ hơn, trước hết là chuyện thay quần áo, người từng trải chỉ cần nhìn qua là đã biết có chuyện gì xảy ra
Nhưng mà, Thẩm Mạc cũng sẽ không im lặng bỏ qua cho Lâm Sở Sênh,
Cũng là bạn trai của Lâm Sở Sênh.
Bắt tay với ba Trương xong, Thẩm Mạc còn nói thêm một câu
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh một trước một sau đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Lâm Sở Sênh lập tức trừng mắt với Thẩm Mạc,
Rốt cuộc là anh muốn gì?
Mặc dù cô đã nói rất nhỏ, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến việc bày tỏ thái độ phẫn nộ của cô.
Thẩm Mạc tùy tiện sửa sang lại đầu tóc,
Anh có xuất sắc không?
Anh bỗng hỏi một câu không hề liên quan gì đến chuyện ngày hôm nay.
Phòng bệnh vốn đang rất yên tĩnh, đột nhiên có tiếng mở cửa khiến ba mẹ Trương Nhất Nhất đều quay đầu lại, Lâm Sở Sênh mất tự nhiên cúi đầu xuống, nghĩ lại Trương Nhất Nhất vừa mất hết tinh thần vì một gã đàn ông, vậy mà mình thì lại dẫn một người đàn ông đến, cô cảm thấy kiểu gì cũng rất khó nói.

Cháu xin phép.
Vừa nãy Thẩm Mạc còn cười như một thằng điên, nhưng khi xuất hiện trước mặt ba mẹ Trương thì anh lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của mình
Vốn dĩ mọi người còn tưởng rằng Thẩm Mạc sẽ không trả lời, dù sao thì nhà họ Thẩm cũng là danh gia vọng tộc, chắc chắn sẽ chọn con dâu rất nghiêm ngặt, mặc dù không phải là tự ti, nhưng thật sự Lâm Sở Sênh rất khó để vào được cửa nhà họ Thẩm
Sắc mặt Thẩm Mạc không hề thay đổi, anh chỉ liếc nhìn Lâm Sở Sênh, rồi chậm rãi nói,
Cháu đã cầu hôn Sở Sênh ba lần rồi mà cô ấy vẫn chưa đồng ý, bây giờ hỏi ý kiến gia đình hai bên vẫn còn hơi sớm, đáng lẽ phải hỏi thái độ của Sở Sênh trước mới phải.

Nghe xong câu này, Lâm Sở Sênh lập tức sợ hãi trừng mắt lên, cũng không phải là vì Thẩm Mạc nói sai chỗ nào, mà chủ yếu là vì Thẩm Mạc gọi một tiếng Nhật Nhất quá thuận miệng, kì lạ đến mức đáng sợ
Trương Nhật Nhất liếc nhìn Lâm Sở Sênh, sau đó khẽ kéo tay ba Trương, ý bảo ba Trương đừng nói nữa
Cô hít sâu một hơi, vừa nãy vì Thẩm Mạc mà cô quên mất chuyện của Trương Nhất Nhất...
Điều chỉnh lại tâm trạng xong, Lâm Sở Sênh chuẩn bị lấy đồ trong tay Thẩm Mạc, tính bảo anh ngồi ngoài chờ thì anh lại tự mình đẩy cửa mở ra một khoảng nhỏ.
Đây là Thẩm tổng?
Ba Trương không biết nhiều về Thẩm Mạc, ông mới chỉ thấy ít ảnh chụp của anh trên mạng hỏi anh mới về nước.

Chào chú, cháu là Thẩm Mạc.
Sau khi dọn cơm ra, anh chủ động đưa tay ra với ba Trương
Chỉ vài câu thôi mà hình tượng của Thẩm Mạc đã trở thành tuyệt thế nam nhân luôn rồi
Còn Lâm Sở Sênh thì trở thành người có phúc mấy trăm đời cộng lại
Lâm Sở Sênh trợn trắng mắt lên lườm Thẩm Mạc, cô thật sự không thể hiểu nổi mình có chỗ nào đáng để Thẩm Mạc cười thành ra như vậy.

Em có biết lúc nãy em quay lại, anh nghĩ gì không?
Lúc mua xong cơm, đi ra cửa rồi, Thẩm Mạc mới đuổi theo Lâm Sở Sênh nhắc lại chuyện cũ,
Anh nghĩ là chúng ta lên giường dùng tư thế này cũng rất được, lúc em kêu lên, quay đầu lại nhìn anh, sau đó...


Không sao đâu, lát nữa chúng tôi nằm nghỉ ở giường nhỏ cũng được, cũng có nhân viên chăm sóc rồi, không cần đến nhiều người như vậy.
Trương Nhất Nhất không sao, mẹ Trương cũng nói nhiều hơn trước, bây giờ cũng có thể nghỉ ngơi rồi, sau đó bà chỉ tay về phía giường đơn bên cạnh.
Còn về phần người chăm sóc, mặc dù nhà họ Trương thấy không cần thiết, nhưng bà vẫn nhận, coi như là nhận lấy thành ý của Thẩm Mạc.
Sau đó anh lấy bát cháo trong tay Lâm Sở Sênh, rồi đặt lên tủ đầu giường.

Đồ ăn trong bệnh viện khá thanh đạm, nếu mọi người ăn không quen thì cháu sẽ cho người mang mấy món khác đến.
Mặc dù từ đầu đến cuối anh đều ăn nói như kiểu mình mới là chủ ở đây, nhưng lại không hề khiến người khác cảm thấy phản cảm
Vừa nãy rõ ràng trên xe còn không có ai, không biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một tài xế, thấy hai người ngồi vào, xe lập tức nổ máy
Thấy Lâm Sở Sênh vẫn còn chưa hiểu lắm, Thẩm Mạc lại lắc đầu,
Em sống chủ yếu dựa vào cái gì vậy? Không phải là cái đầu này chứ?
Sau đó lại đặt tay lên vai Lâm Sở Sênh,
Em cũng có người như anh theo đuổi, huống chi là Trương Nhất Nhất?

Dọc đường, Lâm Sở Sênh thử hất tay Thẩm Mạc ra mấy lần, nhưng lần nào cũng thất bại, cuối cùng cô thấy mình giãy giụa cũng vô ích liền mặc kệ cho Thẩm Mạc muốn làm gì thì làm.

Em nói thử xem, đến em còn có thể tìm được người đàn ông xuất sắc như anh thì sao Trương Nhất Nhất có thể tìm được người kém hơn chứ?
Lúc đẩy Lâm Sở Sênh lên xe, anh mới giải thích một câu.
Kể ra cũng phải, biểu hiện hôm nay của Thẩm Mạc đúng là giống như đang cố diễn vậy.

Sao em lại nghe như kiểu anh đang mắng em vậy?
Lâm Sở Sênh hơi cau mày, nghĩ thế nào cô cũng cảm thấy cầu này không đúng lắm.

Sau đó con m anh ấy!
Lâm Sở Sênh không chịu nổi, bắt đầu chửi thề.
Hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa quay lại bệnh viện, đi đến tận cửa rồi Lâm Sở Sênh mới nhớ ra, nhà họ Trương vẫn còn đang cực kì buồn phiền vì tình cảnh bi thảm của Trương Nhất Nhất..
Nói xong, Thẩm Mạc bắt đầu dọn cơm ra cho mọi người

Đây..
Lâm Sở Sênh thấy nhắc đến tên mình thì cả người hơi run lên, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của ba mẹ Trương Nhật Nhất, cô gãi gãi đầu, cười cười
Sau đó Lâm Sở Sênh nhấc chân, chầm chậm đi đến trước mặt mẹ Trương
Lâm Sở Sênh càng lúc càng không muốn nghe Thẩm Mạc nói nữa, cô giơ chân lên đá bóp một phát vào người Thẩm Mạc:
Cút, tránh xa em ra.
Sau đó cô nghiêm túc nói,
Đến Trương Thị một chuyến.
Thẩm Mạc xoa xoa chỗ bị đạp đau, u oán nhìn Lâm Sở Sênh,
Qua cầu rút ván.
Lâm Sở Sênh quay đầu lại cười lạnh một tiếng,
Ai bảo kiếp trước em đốt lắm hương quá cơ, đúng không?
Sau đó lại nhấc chân lên đạp Thẩm Mạc thêm một phát nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.