Chương 186: Không giống chút nào


Đương nhiên, khu dân cư này vốn không cho giới truyền thông tiến vào, vậy mà bây giờ lại có nhiều người đến như vậy, chắc chắn là Lâm 8Sở Sênh sẽ phải cẩn thận.


Nghe nói Thẩm Thị đang giành một mảnh đất trong trung tâm thành phố, nhưng hôm nay nhà họ Cam vừa 3mới lên tiếng, bọn họ sẽ không chủ quan mà đánh giá cao doanh nghiệp lớn hơn, tất cả đều phải công bằng, liêm chính, công khai, chỉ n9hìn vào thiết kế, không để ý gia thể

Xin hỏi ông Cam nói câu này có phải là cố ý nhằm vào Thẩm Thị hay không?


Không hẳn, chỉ có một phần thôi!
Thẩm Mạc cười một tiếng, khoảnh khắc tiến vào cơ thể Lâm Sở Sênh, anh mới thở hắt ra một hơi thật dài
Anh nghĩ anh thật sự đã trúng độc của Lâm Sở Sênh rồi, như thể làm mãi cũng không thấy thỏa mãn
Bên ngoài vang lên tiếng gõ vào cửa kính, tim Lâm Sở Sênh như vọt tới tận cổ, Thẩm Mạc lại cố tình tra tấn cô, dùng sức khiến cô phải hét lên

Sao có thể nói vậy được, chính em khơi mào chuyện này trước mà.
Thẩm Mạc cúi đầu,
gặm
người Lâm Sở Sênh
Quần áo trên người Lâm Sở Sênh khi vào tay Thẩm Mạc thì cũng chỉ như giấy, chưa kéo mấy lần đã rách hết

Là anh thả cho đám người kia vào à?
Lâm Sở Sênh nhìn dáng vẻ này của Thẩm Mạc, cô không thể không hoài nghi anh
Hơn nữa, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy đàn ông mới là người nên thực hiện việc công khai này
Bên ngoài bị chặn đứng, Lâm Sở Sênh chỉ có thể quay lại biệt thự
Tuy bên ngoài thấy Lâm Sở Sênh đi rất dứt khoát, nhưng thực ra trong lòng cô lại đang xoắn xuýt hết lên, cô vẫn chưa quên người đàn ông bị cô đùa giỡn còn đang nằm bên trong.
Thẩm Mạc không cho Lâm Sở Sênh biết hệ thống anh lắp đặt bảo vệ cả ngôi nhà, chắc chắn không ai có thể tiến vào được.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể chơi tới bến! Lâm Sở Sênh nhìn thẳng lên trần nhà, sau đó chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc:
Nếu em đoán không lầm, đám phóng viên kia không phải do anh cho vào, nhưng mấy cô gái điên cuồng kia chắc chắn là anh gọi tới
Nói đi, anh có mục đích gì!
Sau khi xong việc, chuyện đầu tiên Lâm Sở Sênh làm là mau chóng tra hỏi
Thẩm Mạc đắc ý cười, tay vẫn còn mơn trớn trên mặt Lâm Sở Sênh:
Không hổ là người phụ nữ của anh, đúng là rất thông minh!

Cút, anh bớt nói nhảm mấy chuyện này đi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Lâm Sở Sênh hất tay Thẩm Mạc ra, lớn giọng hỏi

Nhìn xem, sao em lại đối xử với người đã cứu mình như vậy.
Thẩm Mạc giả bộ ấm ức, anh nhìn chằm chằm vào cái tay kia, nhưng tia sáng trong mắt rõ ràng là mang theo ý cười
Lâm Sở Sênh đạp Thẩm Mạc một cái, anh mới thu lại vẻ không đứng đắn kia:
Được rồi được rồi, em dám lấy con cháu nhà họ Thẩm ra làm bia đỡ đạn, nhà họ Thẩm ở bên kia chắc chắn cũng không hài lòng với em
Mỗi một biểu cảm nhỏ của Lâm Sở Sênh đều có thể bị phóng viên chụp được.
Ngón tay Lâm Sở Sênh không nhịn được mà nhúc nhích một chút, trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh, thậm chí cô còn giữ nguyên nụ cười như cũ:
Tôi nghĩ những lời nói này chắc chắn không phải là do ông Cam nói ra.

Lâm Sở Sênh nhìn lướt qua các phóng viên ở đây:
Ăn không nói có, đây là câu trả lời của tôi.
Giọng cô rõ ràng, vô cùng vang dội, chỉ với dáng vẻ này thôi cũng đã đủ để chứng minh tất cả

Nếu mọi người không còn câu hỏi nào khác, tôi còn phải làm việc, xin lỗi không tiếp được!
Lâm Sở Sênh quay người, nho nhã rời đi!
Các phòng viên còn muốn đặt câu hỏi về chuyện này, những tài xế đã đóng cửa lại
Tuy mối quan hệ giữa Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đã không còn là bí mật, nhưng dù sao thì việc này cũng không có nghĩa là cô muốn công khai với giới truyền thông.

Nếu cô đã tin tưởng lời của ông Cam như vậy, không biết cô giải thích thế nào về việc ông Cam công khai chê trách cô không từ mọi thủ đoạn tiếp cận Thẩm tổng và leo lên vị trí này?

Một câu nói thật sự có lực sát thương!
Ánh mắt Lâm Sở Sênh như phi đao, bắn về phía người vừa đặt câu hỏi.
Lâm Sở Sênh dựa vào tường, thở hổn hển nhìn Thẩm Mạc:
Anh bảo có thiết bị nhập khẩu gì đó cơ mà, mÝ kiếp sao không dùng đi!
Lâm Sở Sênh đạp chân vào cửa, sau khi đạp xong thì lại hối hận, chẳng may đạp hỏng cửa thì làm sao.
Lúc Lâm Sở Sênh còn đang nghiêm túc nghiên cứu vấn đề về cánh cửa thì cơ thể chợt nhẹ bẫng, cô bị Thẩm Mạc bế bổng lên.

Anh thả em ra!
Lâm Sở Sênh đánh mạnh vào lưng Thẩm Mạc, lần này có thật sự đã dùng sức, chủ yếu là vì cô sốt ruột, nhiều người cùng xông lên như vậy đâu phải chuyện đùa
Vừa mở cửa đã thấy Thẩm Mạc đang ngồi một cách thoải mái, trên người anh không còn là bộ đồ rằn ri ban nãy nữa mà thay vào đó là một bộ đồ vải lanh màu trắng ở nhà, lộ ra vẻ nhàn nhã sang trọng.
Lúc hai người đối mặt với nhau, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy trong ánh mắt của Thẩm Mạc có vẻ uy hiếp đầy tính hủy diệt!
Đối với Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc còn đáng sợ hơn các phóng viên ngoài kia! Lâm Sở Sênh quay đầu, không chần chừ chạy ra ngoài! Thẩm Mạc vẫn duy trì vẻ nhàn nhã, không hề cử động dù chỉ một chút
Người nhà họ Cam nhân cơ hội này để nhà họ Thẩm loại bỏ em, anh vẫn luôn muốn giúp em mà, không phải sao?
Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc vẫn còn nháy mắt thì lườm anh một cái rồi cũng lười nói nhảm với anh
Có điều, cô cũng hiểu ngay ý của anh, phóng viên là do nhà họ Cạm dụ đến, còn sự xuất hiện của những người phía sau thì do Thẩm Mạc bày ra.
Đây là khu dân cư khép kín, một hai người thì có khả năng trà trộn vào được, nhưng chắc chắn không thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy.
Lâm Sở Sênh vừa ra tới cửa, trông thấy tình hình bên ngoài lại cắn răng, cuối cùng chọn cách đóng cửa lại, ít ra thì việc chết trên tay Thẩm Mạc vẫn tốt hơn là bại trên tay người ngoài
Thật quá hỗn loạn, Lâm Sở Sênh nhìn ra ngoài, không biết có mấy cô gái trẻ ở đâu đã bắt đầu nhảy qua hàng rào, còn vây quanh động như vậy.
Cảm giác giống như đang diễn một bộ phim zombie bom tấn, không cẩn thận là sẽ bị ăn không chừa lại mảnh xương nào
Lý trí và thân thể bắt đầu đấu tranh
Cuối cùng, cô không thể không lựa chọn cuốn vào cuộc chơi với anh! Thẩm Mạc rất thích quá trình này, cũng chỉ có quá trình này mới có thể khiến anh thỏa mãn đến vậy, mới có thể nhiều lần chứng minh rằng anh thật sự đã có được Lâm Sở Sênh.
Sau khi xong việc, hai người đẫm mồ hôi nằm trên giường, bên dưới đã không còn tiếng động gì nữa
Hôm nay rõ ràng có rất nhiều người tới đây, chỉ có một mình Lâm Sở Sênh ở phía bên này, xét về khí thể phải là cô sợ bọn họ mới đúng, nhưng cuối cùng người đặt câu hỏi lại có vẻ sửng sốt khi thấy ánh mắt Lâm Sở Sênh lướt qua, hoảng loạn đến mức mau chóng ngồi xổm xuống, không dám đối mặt với ánh mắt của cô.
Tách tách tách!
Đèn flash lóe lên nhiều hơn.

Xin hỏi doanh nghiệp Lâm Thị vốn dĩ không có tư cách đấu thầu, trong lúc mấu chốt này lại được đặc cách tuyển chọn, phải chăng điều này có thể nói rõ vài vấn đề?
Lúc phóng viên hỏi câu này, Lâm Sở Sênh cau chặt mày lại
Đúng là chiêu này của ông Cam đã quá rõ ràng
Dù có thiết kế tốt đi nữa cũng chưa chắc đã đấu thầu được mảnh đất này
Sau khi đi vào, Lâm Sở Sênh vẫn chưa yên tâm nên khóa cửa lại, thậm chí còn kéo cả rèm
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, còn có cả tiếng đập cửa sổ
Lâm Sở Sênh nghĩ, liệu những người này có thể đập vỡ cửa kính rồi chui vào như rắn hay không
Phóng 6viên đứng ngay gần Lâm Sở Sênh đặt câu hỏi đầu tiên.
Còn có chuyện này sao? Đúng là Lâm Sở Sênh không biết thật, có điều chỉ 5còn ba ngày ngắn ngủi nữa là đến buổi đấu thầu, việc nhà họ Cam có hành động cũng là rất bình thường.
Lâm Sở Sênh nở nụ cười khôn khéo:
Tôi cho rằng mọi người nghĩ nhiều rồi, ông Cam đã nói rất rõ ràng, phải công bằng, liêm chính, công khai, không thể vì Thẩm Thị là doanh nghiệp lớn mà cho rằng câu nói của ông Cam có tính công kích.

Trước hết, doanh nghiệp Lâm Thị phải qua được vòng xét duyệt doanh nghiệp, chưa nói đến quy chế lợi nhuận, chỉ riêng việc trước mắt Lâm Thị đang nợ nần chồng chất đã không đủ tư cách để tham gia rồi.
Vậy chỉ có thể nói rằng, vì muốn Thẩm Thị gặp phải khó khăn, ông Cam cũng làm liều thật
Lâm Sở Sênh ho nhẹ một tiếng:
Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, chúng tôi tin lời nói của ông Cam, nếu đã đặc cách để Lâm Thị tham gia đấu thầu, vậy chắc chắn có lý do đặc biệt.
Cô gật đầu với tất cả mọi người, tỏ ý mình đã nói xong
Nhưng trong Thẩm Mạc lại có vẻ như không định ngăn cản cảnh tượng hỗn loạn này!

Không phải em bảo muốn chơi gì đó khác lạ à, thể nào, bây giờ đã đủ chưa?
Thẩm Mạc vỗ vào mông Lâm Sở Sênh, anh thong thả bước đi rồi đá văng cửa phòng ngủ, đặt cô xuống giường, chưa kéo rèm cửa đã xé quần áo Lâm Sở Sênh ra.

Tên điên này!
Tay Tâm Sở Sênh vẫn còn định ngăn anh lại, đôi đồng tử của cô lại nhìn về phía cửa sổ, sợ chẳng may có khuôn mặt nào đó chợt xuất hiện
Sau khi chuyện này xảy ra, dù Thẩm Mạc không nói gì thì các nhà khác chắc chắn sẽ đâm đơn khiếu nại về tổn thất tài sản.

Đây là hành vi không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng! Thẩm Thị là bên khai thác phát triển mảnh đất này, từ trước đến nay, bất động sản và lợi ích của chủ sở hữu có quan hệ chặt chẽ với người khai thác, bây giờ xảy ra chuyện ồn ào như vậy, chắc chắn ba Thẩm sẽ biết

Về tình hay về lý thì ba Thẩm cũng phải nói chuyện với ông Cam.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.