Chương 230: Đặc tính của loài lợn


Trương Nhất Nhất ho khan chưa được hai tiếng thì đã thấy khuôn mặt phóng đại của Lục Thượng Phong,
A!
Trương Nhất Nhất hét toáng lên một tiếng như8 gặp phải ma


Câm miệng!
Lục Thượng Phong mất kiên nhẫn, trừng mắt lên với Trương Nhất Nhất,
Cô hét cái gì mà hét!
Sau đó anh ta kéo chă3n trùm lên đầu Trương Nhất Nhất.
Còn gọi là trà kiều mạch? Mặc dù không nổi tiếng nhưng cô cũng đã từng nghe nói rồi, thứ này chỉ đơn giản là để giải nhiệt thôi.
Trương Nhất Nhất cũng đã nghĩ đến hậu quả rồi, dù sao thì cũng chẳng có chuyện gì to tát, bây giờ cô chỉ thấy rất khát, hơn nữa lát nữa còn có lời muốn nói, nhất định phải bổ sung đầy đủ nước cho cổ họng.
Trương Nhất Nhất vừa mới hoàn hồn lại thì bị anh ta nhéo đau đến mức muốn chảy nước mắt, nhưng vẫn quật cường cắn chặt răng lại, cứ thể không buồn hừ một tiếng,
Thả ra thì tôi xin lỗi.
Trương Nhất Nhất vung tay lên, định hất tay Lục Thượng Phong ra, những vùng hai cái rồi mà Lục Thượng Phong vẫn nắm chặt tay cô, có vẻ như không hề có ý định buông ra
Trương Nhất Nhất dứt khoát không động đậy nữa, cô trừng mắt lên với Lục Thượng Phong

Ấy, cái này con gái không uống được.
Lục Thượng Nhất sốt ruột, thò tay ra để cướp lấy ấm trà trên tay Trương Nhất Nhất
Mặc dù Trương Nhất Nhất không thể đánh lại Lục Thượng Phong, nhưng Lục Thượng Nhất chắc chắn không phải là đối thủ của cô, Trương Nhất Nhất chỉ hơi nghiêng người là đã tránh được sự tấn công của Lục Thượng Nhất, cô nhân cơ hội này liên uống hết sạch ẩm trà.
Mới đầu Lục Thượng Phong còn hơi nhượng bộ cô, anh ta chỉ né tránh, không có hành động tấn công nào, đợi đến khi Trương Nhất Nhất cầm cả đèn ngủ trên bàn lên, Lục Thượng Phong cuối cùng cũng nổi giận, đập mạnh vào cổ tay Trương Nhất Nhất
Tiếng loảng xoảng vang lên, đèn bàn bị rơi xuống đất, mà tay Trương Nhất Nhất cũng mềm nhũn

Để anh cầm cho, em cẩn thận bị bỏng.
Lúc nói chuyện, Lục Thượng Phong luôn có cảm giác rất bỉ ổi, nhưng đối với cô em gái này thì anh ta cực kì dịu dàng, tuyệt đối không hề nghe ra giọng điệu đanh thép

Không cần đâu ạ!
Lục Thượng Nhất cười cười quay người, tránh khỏi tay của Lục Thượng Phong sau đó đi vào phòng, khi nhìn thấy Trương Nhất Nhất thì mặt cô ta lập tức sầm lại, đặt mạnh ấm trà xuống,
Sao cô ta lại ở đây?

Sức mạnh của hai người đối lập nhau rất nhiều, bây giờ cả cánh tay của Trương Nhất Nhất hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.

Không biết xấu hổ!
Lục Thượng Phong thấy lúc này Trương Nhất Nhất mới chịu ngoan ngoan thì lầm bầm một câu.
Lục Thượng Nhật lập tức quay ngoắt mặt đi,
Chị Tiểu Tiểu nói, chỉ đàn ông mới được uống trà này thôi!
Lục Thượng Nhất không nhịn được, đánh giá Trương Nhất Nhất,
Cô gái này độc mồm lắm, sao anh lại ở cùng một chỗ với cô ta vậy?

Nghe xong lời này của Lục Thượng Nhất, Trương Nhất Nhất lập tức mở mắt ra,
Tôi không biết xấu hổ đấy, được chưa!
Cô nói với vẻ rất hậm hực!
Lúc này cả người Lục Thương Phong đều toát ra sát khí, anh ta kiếm cơ hội bắt lấy Trương Nhất Nhất, lùi đầu gối ra phía sau, cứ như vậy bẻ giật ngược cánh tay Trương Nhất Nhất
Trương Nhất Nhất đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không có ý định bỏ qua cho Lục Thượng Phong, ngoài miệng vẫn mắng,
Lợn, anh chính là một con lợn.

Anh trai, anh đừng tức giận, không đáng đâu.
Lục Thượng Nhất vốn rất tức giận với Trương Nhật Nhất, nhưng thấy anh trai mình tức giận như vậy, cô ta cũng hoảng sợ, chỉ sợ Lục Thượng Phòng xông lên ra tay rồi giết chết người.

Anh, anh nhìn đi, tính cách của cô ta như vậy thì ai mà chịu nổi chứ?
Lục Thượng Nhất lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào Trương Nhất Nhất, ngón tay cô ta còn hơi run run.

Xin lỗi!
Lục Thượng Phong thấy Lục Thượng Nhất phải chịu thiệt thòi, lập tức lôi Trương Nhất Nhất dậy, nhéo mạnh cánh tay cô
Trương Nhất Nhất nhìn theo bóng lưng của Lục Thượng Phong, hừ lạnh một tiếng, cố chống tay lên, ngồi xuống cạnh đầu giường, mặc dù ngồi ở đấy cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng ít ra thì vẫn tốt hơn nằm

Anh, đây là trà kiều mạch mà chị Tiểu Tiểu tặng em, chị ấy nói trà này không quý lắm, nhưng lúc chị ấy đi du lịch thì thấy người ta gia công tử tế ngay trong vườn.
Lục Thượng Nhật tiến lên, ríu rít nói chuyện, như thể chuyện ban ngày không ảnh hưởng đến cô ta nhiều lắm.
Trương Nhất Nhất bị bật mạnh về phía trước, mặc dù phía trước cô là chiếc giường lớn mềm mại, nhưng bị đạp mạnh như thế, dù có ngã vào bông thì cô cũng vẫn cảm thấy đau! Sau khi nằm xuống, Trương Nhất Nhất phải cố hết sức mới đứng lên được, chủ yếu là vì hai cánh tay cô chẳng khác gì người tàn phế.

Lợn!
Trương Nhất Nhất tức giận mắng một câu.

Anh trai!
Lục Thượng Phong còn đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng gọi của Lục Thượng Nhất
Lục Thượng Phong lưu loát đứng lên, không chậm một giây một phút nào, thậm chí còn có cảm giác là anh ta đang chạy ra mở cửa
Trương Nhất Nhất liếc mắt nhìn Lục Thượng Phong rồi nhắm mắt lại, chẳng buồn nói thêm câu nào.

Em đừng quan tâm, anh tự biết tính toán.
Hiếm khi Lục Thượng Phong không dè bỉu Trương Nhất Nhất, anh ta tự mình rót một cốc trà, khẽ nhấp một ngụm sau đó lấy lòng em gái,
Trà này không tệ, em nếm thử xem.
Trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười cực kì rạng rỡ, nịnh nọt đưa chén trà đến trước mặt Lục Thượng Nhất.
Trương Nhất Nhất vừa nhảy xuống đã bị anh ta quật mạnh qua vai xuống đất
Lần này Trương Nhất Nhất bị ném xuống quá đau, mắt cô hoa lên, giống như có những vì sao không ngừng bay lượn trước mắt
Trương Nhất Nhất vội vàng kéo chăn xuống, động tác của cô cực kì nhanh, nếu chậm một chút nữa thì đã bị Lụ9c Thượng Phong trùm kín người rồi, nhưng sau khi kéo qua kéo lại cái chăn như vậy, Trương Nhất Nhất lại hét lên, quần áo của cô đã bị người khác th6ay rồi!

Đồ biến thái, lưu manh!
Trương Nhất Nhất vừa nghĩ đến khả năng gã đàn ông này đã nhìn thấy hết cơ thể của mình liền cảm thấy uất 5hận, tay cô vớ được cái gì thì liền ném thẳng cái đó vào người Lục Thượng Phong.
Cứ như vậy, chỉ một lát sau, Trương Nhất Nhất cảm thấy cả hai tay mình đều mất cảm giác, nhưng cô vẫn nghiến chặt răng lại,
Lục Thượng Phong, tôi nói cho anh biết, có giỏi thì anh giết tôi đi, ba mẹ tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tôi, nếu chết mà có thể kéo một vị quan lớn thế này theo để làm đệm lưng thì tôi thấy mình chết cũng đáng lắm.


Có nhiều người muốn tôi chết lắm, còn phải xem cô có nổi phúc đức ấy không đã!
Lục Thượng Phong thả lỏng tay ra, sau đó đá mạnh vào người Trương Nhất Nhất

Muốn dùng cách này để khiến tôi chú ý chẳng phải là không biết xấu hổ thì là gì?
Lục Thượng Phong ngồi xuống giường, rung rung chân, hơi cúi đầu xuống, nhìn Trương Nhất Nhất bằng ánh mắt khinh thường.
Trương Nhất Nhất cảm thấy mình không tức giận nổi nữa rồi, cô thật sự rất muốn bổ đầu Lục Thượng Phong ra xem, rốt cuộc đầu anh ta cấu tạo như thế nào?
Sau đó cô ném mạnh cả ấm trà rỗng vào người Lục Thượng Phong!

Bà đây nói cho mấy người biết, bà đây ghê tởm nhất là loại đàn ông mồm miệng chanh chua, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, mặt dày, làm như bản thân là cái rễ hành ấy, nhưng lại chẳng nghĩ xem rễ hành thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là cái thứ bị dao cắt sao?
Trương Nhật Nhất vừa mắng vừa ném đồ.

Đi ra ngoài, em đi ra ngoài ngay cho anh!
Lục Thượng Phong nổi điên nên thái độ với Lục Thượng Nhất cũng rất xấu.
Đừng nhìn bình thường Lục Thượng Nhất được Lục Thượng Phong cùng chiều mà nhẩm, lúc Lục Thượng Phong tức giận thì cô ta cũng rất sợ, cúi đầu ngoan ngoãn rời đi
Máu nóng của Trương Nhất Nhất lại bốc lên đùng đùng, cô đúng là vô phúc tám đời nên mới gặp phải Lục Thượng Phong,
Anh mới là đồ không biết xấu hổ, cả nhà anh đều không biết xấu hổ.
Trương Nhất Nhất vẫn còn một cánh tay bình thường, cô cố gắng đứng dậy, cứ như đang muốn liều chết với Lục Thượng Phong.
Rầm!
Vất vả lắm sắc mặt của Lục Thượng Phong mới dịu đi, bây giờ lại trở nên cực kì tồi tệ
Câu mắng chửi này của Trương Nhất Nhất chính là con
lợn
mà bình thường mọi người vẫn mắng, nhưng cô lại có hàm ý khác, nhất là vừa nãy Trương Nhất Nhất còn cố ý nói ra, đó chính là đặc tính của lợn! Lợn có một đặc điểm chính là không biết luân lý, chỉ phân biệt được lợn đực và lợn cái, đối với lợn cái thì dù có là mẹ của mình thì nó cũng có thể quan hệ được!
Rõ ràng là vừa nãy Trương Nhất Nhất châm chọc Lục Thượng Phong và Lục Thượng Nhất có loại quan hệ này
Lục Thượng Phong lại đi đến, đưa tay ra chuẩn bị dạy dỗ Trương Nhất Nhất!
Tuy chỉ có một tay nhưng cô vẫn có thể ném khá nhiều đồ!
Sâu mọt của quốc gia, anh sống đến tận bây giờ đúng là đáng buồn, tôi mà muốn quyến rũ anh á? Sao anh không nhìn lại mặt mình xem, tôi vô phúc tám đời nên mới quen phải anh, cái mặt chẳng khác gì bị bao cao su chụp vào!

Anh nói xem, anh đúng là loại tâm lý biến thái, lúc nào cũng ảo tưởng có người thích mình, con m nó trừ khi có người mù mới thích loại người có sở thích giống lợn như anh.
Trương Nhất Nhất liến thoắng nói.
Lúc bị Trương Nhất Nhất chửi, Lục Thượng Phong còn chưa kịp phản ứng lại, mãi một lúc sau anh ta mới hiểu ra.
Lục Thượng Phong nhìn cô một lát rồi từ từ thả tay ra.
Trương Nhất Nhất vừa được thả ra, cô dùng cánh tay còn cử động được, trực tiếp cầm ấm trà lên đổ vào miệng, lúc ấy cô còn nghĩ trong đầu, trên đời này làm gì có thứ gì chỉ có đàn ông uống được mà phụ nữ lại không uống được chú?
Trương Nhất Nhất khép hờ mắt lại, ra vẻ như để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, mà anh ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi Lục Thượng Phong đè lên cô, Trương Nhất Nhất lập tức tận dụng cơ hội này để đạp một cái! Cô nhắm thẳng vào chỗ ngực của Lục Thượng Phong

Đúng lúc Lục Thượng Phong ngã xuống, Trương Nhất Nhất lại nghiêng người, đạp thêm phát nữa vào cổ anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.