Chương 293: Nghi phạm


Mặc dù buổi chiều hôm nay Lâm Sở Sênh đã nghỉ ngơi rồi nhưng cô vẫn cảm thấy mệt, có lẽ là do đã lớn tuổi, không hợp để thức đê8m, thức một lần rồi nghỉ ngơi mấy ngày liền vẫn chưa hồi phục lại được. Bây giờ bên ngoài vẫn đang ầm ĩ, nhưng Lâm Sở Sênh vừa3 nhắm mắt lại, một lúc sau đã vang lên tiếng hít thở đều đều.

Cô ngủ rồi.

Thẩm Mạc đưa một tay lên sửa sang lại 9tóc cho Lâm Sở Sênh, tay còn lại vẫn nắm lấy tay đeo nhẫn của cô. Không phải là anh đang tiếc chiếc nhẫn mà là đang rất vui vẻ6,
Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi, em có biết là anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?
Anh ghé sát vào trán Lâm Sở Sênh5, không nhịn được thì thầm vài câu.
Thẩm Mạc liếc nhìn mấy chiếc túi đang đặt trên bàn, bên trong vẫn còn vài chiếc bánh bao, có lẽ mấy người ở đây đều chỉ ăn bánh bao cho qua bữa. Nhưng mà việc này thì liên quan gì đến anh ?
Thẩm Mạc từ tốn ăn, đợi đến khi anh và Lâm Sở Sênh ăn xong thì cảnh sát cũng cảm thấy mình đã mọc tóc bạc vì quá nóng lòng rồi.
Để tiết kiệm thời gian nên Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đã lấy lời khai cùng nhau.
Lâm Sở Sênh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Thẩm Mạc như vậy, cô liền đặt tay lên phần giữa lông mày của anh, vuốt đi tất cả những chuyện không vui này.
Đừng nghĩ nữa, còn có em đây, anh vẫn còn có em mà.
Lâm Sở Sênh ôm Thẩm Mạc thật chặt, để cho anh cảm nhận rõ được sự hiện diện của cô.
Thẩm Mạc thở dốc, dần khôi phục lại trạng thái bình thường, anh đưa tay ra chuyển tư thế ôm lấy Lâm Sở Sênh,
Đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi, kiếp này anh sẽ không bao giờ để mất em nữa đâu…

Mặc dù không hiểu những lời này nhưng Lâm Sở Sênh cũng không muốn hỏi sâu thêm, cô thật sự rất đau lòng khi thấy dáng vẻ khổ sở của Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc ngồi lên bệ cửa sổ, anh không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Sau lần này, người nhà họ Lâm xong đời thật rồi.
Vì buổi phát trực tiếp rất hot nên chuyện hôm nay cũng được chú ý rất nhiều, đừng nói là có khá nhiều nhân viên chuyên nghiệp đến hiện trường, ngay cả cấp trên của cục cảnh sát cũng ra mặt, tất cả mọi người đều quan tâm đến vụ việc này. Có lẽ đây chính là vụ án họ xử lý nghiêm túc nhất từ trước đến nay.
Có vẻ như việc tươi cười buổi sáng có thể lây sang cho nhau, vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn đang cảm thấy có rất nhiều chuyện cần phải lo, nhưng đối diện với nụ cười tươi của Thẩm Mạc, cô cũng không nhịn được mà cười lại với anh,
Buổi sáng tốt lành, chồng chưa cưới.

Dù thế nào thì Lâm Sở Sênh cũng đã đồng ý lời cầu hôn của anh trước mặt người lớn trong nhà, bây giờ cô có thể xưng hô như vậy được rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, tràn ngập ngọt ngào. Đúng lúc này, Thẩm Mạc lại hơi cúi đầu xuống, ánh mắt Lâm Sở Sênh dịu dàng như làn nước thu, sao anh có thể chịu đựng nổi thứ tình yêu ngọt ngào này chứ? Đến khi môi hai người gần chạm vào nhau, Lâm Sở Sênh đột nhiên đưa tay ra chặn Thẩm Mạc lại,
Anh còn chưa nói cho em biết rốt cuộc là anh đã yêu em từ bao giờ.

Lâm Sở Sênh ngủ rất say nên tất nhiên là không thể đáp lời anh được.
Dù như vậy Thẩm Mạc vẫn cười rất ngọt ngào.
Bên ngoài vang lên tiếng cảnh sát, Thẩm Mạc lặng lẽ rời giường, anh nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, toàn bộ khu vực này đã được giăng dây cảnh giới, bây giờ cũng có thêm khá nhiều người đến, có vẻ như họ đang khám nghiệm tử thi hay làm gì đó.
Mà trong đám người ở đây thì ba Lâm là người có sắc mặt kém nhất, ông ta đang ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, nhưng tay lại run run, hoàn toàn là dáng vẻ của một người có rất nhiều tâm sự.
Sau khi hỏi Thẩm Mạc xong, cảnh sát vẫn không phát hiện ra tình tiết nào có ích cho vụ án của mình. Nhất là khi nghe thấy tiếng của cánh nhà báo bên ngoài, tất cả cảnh sát đều nghiêm mặt lại, làm phân tích cái này rồi điều tra cái nọ.
Dù sao thì họ cũng đi ra đi vào liên tục không ngừng nghỉ.
Thẩm Mạc nhìn chằm chằm một lúc, thấy Lâm Sở Sênh bất an xoay người, anh liền nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi với cô.
Ban đầu hai mắt anh mở rất to, sau đó dần dần khép lại, cuối cùng nhắm hẳn. Một buổi tối rất ồn ào, chỉ có mỗi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc trong căn phòng này là được ngủ ngon giấc.
Đến khi hai người tỉnh lại thì trời bên ngoài đã sáng, nhìn đồng hồ cũng đã khoảng bảy giờ sáng, Thẩm Mạc vươn vai,
Chào buổi sáng, vợ chưa cưới.

Thẩm Mạc cầm tay Lâm Sở Sênh hôn vào lòng bàn tay cô,
Kiếp trước, anh bắt đầu yêu em từ kiếp trước rồi.

Nghe thấy Thẩm Mạc nói như vậy, Lâm Sở Sênh lập tức rút tay lại,
Xem ra anh là kẻ thù của Mạnh Bà rồi, ngay cả canh cho anh uống mà bà ấy cũng cho đồ giả.

Nghe Lâm Sở Sênh nói xong, Thẩm Mạc bật cười, xoa nhẹ phần giữa hai đầu lông mày của Lâm Sở Sênh,
Anh không gặp được Mạnh Bà, nhưng lại thấy được hung thủ giết mình.

Thẩm Mạc khẽ gật đầu với vẻ khách sáo,
Chào buổi sáng.
Sau đó anh không nói thêm câu nào mà đi thẳng đến ghế sofa bên kia.

Thẩm tổng, không biết là anh có thời gian không?
Cảnh sát vẫn luôn đi theo phía sau, Thẩm Mạc vừa ngồi xuống, anh ta lập tức cẩn thận hỏi một câu từ phía sau anh.
Thẩm Mạc quay đầu lại nhìn cảnh sát kia với vẻ khó hiểu, anh ta vội đi về phía trước,
Là thế này, vì chúng tôi đã phát hiện ra thi thể trong nhà này nên tất cả những người đang ngồi đây đều phải lấy lời khai, cũng chỉ làm cho đủ thủ tục thôi, sẽ rất nhanh.
Cảnh sát sợ Thẩm Mạc không muốn nên vội bổ sung thêm một câu.
Hai người thong thả sửa soạn xong rồi mới nắm tay nhau xuống lầu.
Những người bên dưới đều ngồi ỉu xìu ở một góc, mà bác Lâm – người đã bị giày vò cả đêm qua bây giờ đang nửa ngồi nửa nằm dưới đất, mắt đảo như rang lạc, cảm giác như ông ta đang rất muốn ngủ nhưng lại không dám.
Người phụ trách ở cục cảnh sát thấy Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đi ra thì vội vàng đứng lên, tươi cười chào hỏi
Chào buổi sáng, Thẩm tổng.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn tưởng là Thẩm Mạc không muốn nói nên mới cố ý lấy cớ như vậy, cô dứt khoát đùa một câu để chấm dứt chủ đề này.
Nào ngờ khi nói câu này, Thẩm Mạc lại rất nghiêm túc,
Anh có ý gì?
Lâm Sở Sênh khẽ nhíu mày, cô hỏi anh với vẻ khó hiểu.
Thẩm Mạc cười tự giễu,
Là Thẩm Hạo Chấn, người cuối cùng đâm anh một dao chính là Thẩm Hạo Chấn.
Trong mắt anh là vẻ lạnh như băng mà Lâm Sở Sênh mãi không chạm đến được, dường như trong khoảnh khắc đó Thẩm Mạc đã rơi xuống vực sâu của những ký ức lạnh giá.
Bên ngoài lại có tiếng nói chuyện ồn ào, Thẩm Mạc kéo rèm ra một chút, hẳn là lại có thêm vị lãnh đạo nào đó của cục cảnh sát mới đến, vốn dĩ cánh nhà báo đang chực chờ bên ngoài lúc này liền chạy đến, tiến hành phỏng vấn về chuyện lần này.

Trước khi có chứng cứ chính xác, chúng tôi xin phép không phát biểu bất kì điều gì.
Lãnh đạo của cục cảnh sát tiến về phía trước trong sự che chở của những người khác.
Có vài đơn vị truyền thông vẫn cố đuổi theo phía sau, mãi đến khi đuổi đến phần cảnh giới họ mới chịu từ bỏ.

Có bữa sáng không?
Thẩm Mạc không trả lời ngay mà chỉ thuận miệng hỏi trước một câu.
Thấy Thẩm Mạc không từ chối, cảnh sát liền nhanh chóng gật đầu,
Có, có, có, tôi sẽ bảo người ta mang vào đây ngay.

Theo quy định nếu tạm giữ người khác trong vòng mười hai tiếng đồng hồ mà vẫn không có bất kì chứng cứ nào thì cảnh sát phải thả người về nhà đợi tin tức. Mà trong tình huống không có chứng cứ, Thẩm Mạc hoàn toàn có thể không phối hợp, nói thẳng một câu là có việc gì thì hãy liên hệ với luật sư của tôi, khi đó cảnh sát cũng chẳng thể làm gì khác.
Cho nên bây giờ cảnh sát đang thật sự cầu xin Thẩm Mạc.
Không phải họ muốn điều tra anh mà là họ hi vọng có thể nghe được tin gì đó có ích từ anh thôi cũng là tốt lắm rồi.
Bữa sáng nhanh chóng được mang tới,
Tôi không rõ khẩu vị của anh thế nào nên cứ lấy mỗi thứ một ít.
Đó là một túi đồ ăn rất lớn, dù là sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao hấp, dưa muối kiểu Trung Quốc, hay là bánh mì, pizza, sữa bò, bánh mì kiểu Tây, tất cả đều được chuẩn bị rất đầy đủ.
Cuối cùng mãi đến khoảng mười giờ sáng, kết thúc mười hai tiếng tạm giam, cảnh sát đành phải thả người,
Cảm ơn mọi người đã phối hợp điều tra, bây giờ mọi người có thể về nhà rồi, sau này nếu có manh mối nào liên quan, chúng tôi sẽ liên hệ với mọi người sau.

Cảnh sát áy náy cười với mọi người.
Nhưng bây giờ chẳng còn ai so đo chuyện này nữa, ai cũng chỉ muốn được về nhà sớm.
Tất nhiên người như bác Lâm kiểu gì cũng cảm thấy tức giận khi thấy Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc được đối xử như vậy. Ông ta đã định đứng lên mắng chửi rất nhiều lần, nhưng đến khi nghĩ lại thì ông ta lại không dám. Từ hôm qua đến giờ, ông ta và mấy người nữa đã thay phiên nhau bị gọi vào trả lời câu hỏi, chẳng những toàn là câu hỏi khó mà còn có cả chuyên gia tâm lý ngồi bên cạnh phân tích.
Bác Lâm cảm thấy bị thẩm vấn như vậy dù không phải là tội phạm giết người thì cũng sẽ bị dọa sợ đến mức tự vơ tội vào người.
Ông ta cảm thấy mình vẫn nên nói ít đi, miễn không phải ngồi tù là được.
Sau đó có rất nhiều phóng viên bắt đầu giải thích về tình hình trước mắt.

Những người này cũng yêu nghề thật đấy, mới năm giờ sáng họ đã đến đây để theo dõi rồi.
Thẩm Mạc kéo rèm lại, xem như chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Lâm Sở Sênh chỉnh lại tóc, cô chỉ nói một câu đơn giản
Vì cuộc sống mà.
Thật ra là sức cạnh tranh của ngành truyền thông hơn những ngành khác rất nhiều, một đơn vị truyền thông tốt lúc nào cũng có những tin tức mới mẻ, họ phải là người đầu tiên đưa tin về những tin tức mới này nếu không sẽ bị đào thải, những người bình thường thật sự không thể làm nổi.
Mọi người đã đều đứng lên chuẩn bị đi rồi, bác Lâm thấy vậy cũng vội vàng bám vào tường đứng dậy theo, nhưng càng sốt ruột thì lại càng không đứng dậy được. Cảnh sát đành phải cho hai người đến đỡ bác Lâm dậy, sức nặng của cả người ông ta đều dồn lên hai người cảnh sát, dù cả hai đều là những người đàn ông trưởng thành nhưng vẫn phải cố sức để đỡ lấy ông ta.
Vất vả lắm mới đỡ được bác Lâm dậy thì lại ngửi thấy có mùi gì đó, cảnh sát cúi đầu xuống nhìn thì thấy quần của bác Lâm đã ướt sũng.
Lớn như vậy rồi mà còn tè ra quần.
Những người bên cạnh nhìn thấy vậy đều che miệng cười. Bác Lâm định mắng người nhưng ông ta mấp máy môi rồi lại ngậm miệng lại, chân run lên, mọi người nghe thấy tiếng
tí tách
, lại thấy bác Lâm đi nhiều hơn.

Lâm Tiêu Tiêu đứng cạnh trợn mắt lên với vẻ ghét bỏ, cô ta không nhịn được lẩm bẩm một câu,
Cặn bã.


Bác Lâm cảm thấy lưỡi mình cứng lại, thử vài lần nhưng vẫn không thể mắng chửi ra thành tiếng, cuối cùng đành nhịn cơn tức này xuống. Chỉ cần không trở thành nghi phạm giết người thì bây giờ bảo ông ta làm gì ông ta cũng làm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.