Chương 300: Thiên vị rõ ràng
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2206 chữ
- 2022-02-06 09:05:44
Trương Nhất Nhất thấy mẹ mình kích động như vậy liền kéo bà lại,
Được rồi mẹ, mẹ đã đẹp lắm rồi.
Mẹ Trương trừng mắt nhìn Trương N8hất Nhất, rõ ràng là bà không tin lời nói của cô. Bà còn muốn đi soi gương nhưng Trương Nhất Nhất lại kéo chặt bà không buông. Thấy người 3ta xuống xe rồi, mẹ Trương mới đành thôi, bà sửa sang lại quần áo rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Có ba người bước xuống xe. Hai người9 xuống trước là Lục Thượng Nhất và mẹ Lục, mẹ Trương từng gặp hai người này rồi. Người còn lại là một người đàn ông mặc quân phục, vẻ mặt 6uy nghiêm. Vừa nghĩ là có thể đoán được ông ta là ba Lục.
Cho dù là mẹ Lục lắm chuyện thì cũng sẽ tỏ ra nghiêm túc trong chuyện này.
Trương Nhất Nhất và Lục Thượng Phong rất nhàm chán, bất đắc dĩ nhìn nhau. Lúc hai nhà bàn chuyện, bọn họ không nói xen vào được một câu nào, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Còn Lâm Sở Sênh thì nghe rất nghiêm túc, giống như nghe mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể chứng kiến được hạnh phúc của Trương Nhất Nhất. Người ta nói thứ tốt nhất luôn đến muộn, thật đúng là như vậy.
Hơn nữa ý của hai nhà là không tổ chức ở nước ngoài mà tổ chức ở trong nước.
Hiếm khi có cùng suy nghĩ, người hai nhà trò chuyện vui vẻ với nhau.
Chỉ có thể nói là không cùng một dạng gia đình thì sẽ không giống nhau. Ba mẹ của Lý Chí Thành là kiểu gia đình bình thường. Còn nhà họ Lục, dù là tư thế ngồi hay là cách ăn nói, kể cả là tâm lý, đều có khí chất của riêng mình.
Đâu có, đây là việc mà chúng tôi nên làm.
Ba Trương lập tức tỏ thái độ, ông vốn định tỏ ra thân thiết hơn một chút nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Tuy hai đứa nhỏ đã đăng kí kết hôn nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, mà ý của nhà họ Lục lại chưa rõ ràng, bây giờ ông tỏ ra quá thân thiết sẽ khiến cho người ta cảm thấy nhà gái đang có ý xu nịnh.
Thượng Nhất, đứng dậy.
Đề tài khách sáo đến đây là kết thúc, ba Lục thu nụ cười lại, nói với vẻ nghiêm túc.
Rõ ràng là Lục Thượng Nhất không muốn nhưng vì sợ uy nghiêm của ba Lục nên cô ta chỉ có thể rề rà đứng lên.
Ông làm gì vậy? Nó không muốn ngồi thì không ngồi. Tôi đổi chỗ với nó không được sao? Ông nổi nóng như vậy làm gì chứ?
Mẹ Lục đau lòng kéo Lục Thượng Nhất tới trước mặt mình, còn thổi thổi tay cho cô ta, nhìn xem vừa rồi cô ta có bị đạp đau hay không.
Mẹ Trương giơ tay lên, ý bảo người giúp việc dọn ghế.
Đúng là không sao, đổi chiếc ghế khác là được.
Sau đó mẹ Trương đứng dậy,
Sở Sênh, cháu lại đây ngồi chỗ cô, bây giờ không có người ngoài, cháu không cần phải chú ý.
Bởi vì Lục Thượng Phong ở phía sau đi chậm, nên nhà họ Trương chỉ có thể 5chào hỏi trước,
Mọi người đi đường có mệt không? Mau vào đi.
Sau khi bắt tay nhau, mẹ Trương bắt chuyện trước.
Hôm nay mẹ Lục và ba Lục ăn mặc rất trang trọng. Ba Lục mặc quân phục, mẹ Lục mặc sườn xám màu đỏ đậm, ngay cả Lục Thượng Nhất cũng mặc váy.
Ban đầu mẹ Trương còn cho rằng hôm nay mẹ Lục tới đây để gây chuyện gì đó. Không ngờ hôm nay gặp mặt, nhìn theo cách ăn mặc thì bà ta rất coi trọng chuyện này. Tuy không còn mặt mũi nào nhưng ít nhiều gì cũng có ý cười khách sáo.
Bởi vì nhà họ Lục tới quá sớm, còn chưa tới giờ ăn trưa nên chỉ có thể ngồi như vậy. Người hai nhà vốn không quen nhau cũng không biết phải nói chuyện gì.
Hai đứa nhỏ đã đăng kí kết hôn rồi, ý của chúng tôi là nhanh chóng tổ chức hôn lễ, không biết bên thông gia có ý kiến gì không?
Im lặng được một lát, ba Lục gợi đề tài nói chuyện.
Nhắc đến chuyện này, ba Trương cũng bắt đầu nói chuyện, ý của nhà họ Trương chắc chắn cũng là như vậy. Sau đó bọn họ bàn bạc kĩ càng việc tổ chức hôn lễ. Bởi vì hai nhà đều không thiếu tiền, lại hiếm khi có ý định giống nhau đó là tổ chức lớn, cho nên bắt đầu bàn bạc quy mô tổ chức, thậm chí bàn bạc luôn định mời bao nhiêu phương tiện truyền thông.
Mẹ cô mất sớm, đã lâu rồi không có người nói một câu
con gái bảo bối
với cô.
Không cần đâu, cháu ngồi ở đây là được rồi, đều là người một nhà mà, không sao cả.
Lâm Sở Sênh dụi mắt, nói bằng giọng mũi rõ ràng.
Mẹ Lục ở bên cạnh có chút không thoải mái, chẳng qua đứa nào cũng là con gái nên cũng không tiện nói gì.
Ba Lục không nói gì, Lục Thượng Nhất chỉ có thể cúi đầu đi đến trước mặt mẹ Trương. Mẹ Trương thấy vậy liền đứng lên, kéo tay Lục Thượng Nhất lại ngồi trước mặt mình,
Được rồi, chuyện trước kia đều đã qua rồi, chúng ta là người một nhà, cần gì nhiều chuyện như vậy. Chị xem đứa bé này xinh đẹp, đôi mắt to tròn, dễ thương hơn Nhất Nhất nhà tôi nhiều.
Mẹ Trương nhanh mồm nhanh miệng nói vài câu coi như là nói lảng sang chuyện khác.
Sắc mặt mẹ Lục vốn dĩ khó coi, nhưng bây giờ nghe mẹ Trương khen con của mình thì sắc mặt mới dịu lại một chút,
Mấy đứa trẻ này đứa nào cũng xinh đẹp cả.
Mẹ Lục ở bên cạnh trả lời một câu, chủ động nói chuyện với mẹ Trương, coi như là chính thức làm hòa.
Con khốn kiếp này, tao bảo mày ngồi thì mày ngồi, nếu mày không nghe thì sau này mày không còn là người nhà họ Lục của tao nữa!
Lần này ba Lục trực tiếp ném chiếc đũa.
Hành động này của ông ta khiến cho tất cả mọi người đều khó chịu, nhưng ngoài mặt lại không thể nói được gì. Ba Trương nhìn Lâm Sở Sênh rồi lại nhìn Lục Thượng Nhất,
Ông đừng nóng giận, con bé còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được. Sở Sênh là chị coi như nhường em gái một chút đi.
Tuy rằng ba Trương nói năng ba phải, thế nhưng ông cũng cho người ta thấy lập trường của mình, đó là Lục Thượng Nhất làm như vậy là sai, sai chính là sai, không thể nào chối cãi được.
Đám người đi vào trong nhà, hai bên tách ra ngồi ở chỗ đã được dọn sẵn từ trước. Có điều chắc chắn là Lục Thượng Phong phải ngồi bên cạnh Trương Nhất Nhất.
Thằng bé này gây rắc rối cho anh chị rồi.
Ba Lục chỉ vào Lục Thượng Phong, mở miệng nói câu đầu tiên.
Cứ nghĩ rằng ba Lục là quân nhân thì sẽ không biết nói lời khách sáo, bây giờ xem ra chưa chắc là như vậy.
Đã nghe tiếng Phó Tổng Giám đốc Lâm tuổi trẻ tài cao từ lâu. Bây giờ gặp mặt ngoài đời, con người thật hoạt bát hơn gấp trăm lần so với trên tivi.
Ba Lục cười trò chuyện. Ông ta nói như vậy chắc chắn là muốn bỏ qua chuyện này.
Lâm Sở Sênh cười nói khách sáo rồi. Cô cũng định bỏ qua.
Sở Sênh, cậu qua chỗ tớ ngồi, đừng ngồi ở đó nữa. Sở Sênh là chị em tốt nhất đời tôi, ai ức hiếp cậu ấy, tôi liều chết với người đó.
Trương Nhất Nhất nói lớn tiếng. Tuy rằng ngoài mặt chuyện của Lý Chí Thành đã là quá khứ, nhưng thật ra thì nó vẫn để lại vết thương trong lòng Trương Nhất Nhất.
Còn không bằng nói là bây giờ Trương Nhất Nhất vẫn chưa bước ra khỏi khúc mắc về tâm lý. Cô tuyệt đối không cho phép có người phải chịu ấm ức này vì mình nữa.
Trương Nhất Nhất vừa nói như vậy, tình cảnh vốn được coi như là hòa hợp lập tức trở nên căng thẳng.
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để nhà họ Trương ra mặt khuyên Trương Nhất Nhất. Mà Lâm Sở Sênh cũng không thể nói cái gì, bởi vì cô nói thì sẽ giống như là Trương Nhất Nhất lắm chuyện.
Chuyện cơ bản đã bàn bạc xong. Lúc chuẩn bị ăn cơm, ghế ngồi của Lục Thượng Nhất kế bên ghế ngồi của Lâm Sở Sênh.
Con không muốn ngồi kế bên cô ta.
Lục Thượng Nhất vừa thấy sự sắp xếp này liền đứng lên.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lục Thượng Nhất. Khuôn mặt của ba Lục lập tức sầm xuống,
Con bé này sao lại không có một chút giáo dục nào vậy? Ngồi xuống ăn cơm!
Lúc ba Lục giơ tay lên định ném đũa thì chợt thấy không đúng trường hợp bèn lặng lẽ bỏ tay xuống.
Trong chuyện này, nếu đổi thành người nhà mình, mẹ Trương sẽ không nói gì mà nhịn cho qua. Nhưng Lâm Sở Sênh không giống vậy, bởi vì mối quan hệ với Trương Nhất Nhất, người ta xin nghỉ làm tới đây giúp đỡ. Kết quả là khiến người ta chịu ấm ức lớn như vậy, trong lòng mẹ Trương cũng băn khoăn.
Mẹ Trương nhìn ba mẹ Lục cười nói:
Tôi nghĩ mọi người đều biết nên lúc nãy cũng không giới thiệu. Cháu đây là Lâm Sở Sênh, phó tổng giám đốc của Thẩm Thị, cũng là đứa con gái nuôi bảo bối của chúng tôi.
Mẹ Trương cũng không chịu thiệt, nói như vậy là để cảnh cáo mẹ Lục, con gái bà là bảo bối thì Lâm Sở Sênh cũng là bảo bối trong mắt chúng tôi.
Lâm Sở Sênh xúc động, thật sự xúc động, trong mắt có cảm giác chua xót.
Ông bà thông gia, xin cho phép tôi được gọi một tiếng thông gia. Đứa bé Thượng Nhất này bị tôi làm hư rồi, không biết nặng nhẹ gì cả. Tôi có nghe nói chuyện lần trước rồi, là do Thượng Nhất sai.
Mẹ Lục chỉ về phía mẹ Trương,
Thượng Nhất, xin lỗi cô đi.
Không cần, không cần đâu, đều là trẻ con mà, vô tư quá thôi.
Lúc này mẹ Trương nhất định phải ngăn cản, dù sao chuyện lần trước là do mẹ Lục sai, bọn họ là người cùng vai vế mà bảo mẹ Lục xin lỗi, nhất là khi trước mặt bọn trẻ thế này, chắc chắn là sẽ mất mặt, bởi vì rõ ràng là Lục Thượng Nhất đại diện cho mẹ Lục.
Nhưng mẹ Trương cũng không phải là người chịu thua thiệt. Bà nói như vậy là khẳng định bọn họ làm sai.
Con đường duy nhất để giải quyết chuyện này là Lục Thượng Nhất nói xin lỗi.
Thượng Nhất, còn đứng ở đó làm gì nữa, quay lại ngồi đi, có nhiều người lớn ở đây như vậy, đừng có không biết nặng nhẹ.
Ba Lục là bậc ba mẹ, chắc chắn không thể nói theo lời Trương Nhất Nhất mà chỉ có thể dạy dỗ Lục Thượng Nhất, coi như là một cách nói với Trương Nhất Nhất.
Con không ngồi, con không muốn ngồi ở chỗ đó.
Lục Thượng Nhất nổi cơn cáu kỉnh, cô ta cúi đầu nhưng vẫn cố chấp nói.
Lục Thượng Nhất thật sự sợ ba Lục, cô ta cúi thấp đầu không dám nhìn ba Lục. Có điều cô ta cũng không định thỏa hiệp mà xách cái ghế đi đến trước mặt mẹ Lục.
Rầm!
Ba Lục trực tiếp đạp một cái, Lục Thượng Nhất không ngã sấp xuống, nhưng cái ghế lại văng ra rầm rầm,
Cái thứ gì vậy? Không ăn thì cút cho tao!
Ba Lục vừa hét lên, tính tình nóng nảy của riêng quân nhân lập tức hiện ra.
Ba!
Trương Nhất Nhất hô lên, cô vốn định đứng dậy nói lý lẽ nhưng lại bị mẹ Trương kéo xuống. Tuy Trương Nhất Nhất không nói gì, nhưng khi ngồi xuống cô quang minh chính đại trừng mắt với Lục Thượng Nhất.
Trước khi đến đây, ba Lục đã nói trước là mẹ Lục không được nổi giận. Thế nhưng bây giờ bà ta thật sự không nhịn được nữa. Hai đứa còn chưa kết hôn, vậy mà Trương Nhất Nhất chỉ vì một chuyện vặt vãnh, mặc kệ mặt mũi của ba mẹ chồng, chèn ép em gái chồng không ngóc đầu lên được. Sau này thật sự vào cửa nhà họ Lục, Trương Nhất Nhất lại làm phản cũng nên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.