Chương 302: Cùng chết


Bác Cả Thẩm không nắm bắt được ý trong lời nói của Lâm Sở Sênh.

Không biết Lâm Sở Sênh thật sự không có năng lực hay là8 cô cố tình khiến cho ba Thẩm mất mặt.

Đúng vậy, hôm nay ba Thẩm gọi ông ta đến đây. Tuy rằng bây giờ bác Cả Thẩm rất 3ghét ba Thẩm, nhưng dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến lợi ích của mình nên ông ta mới mặt dày chạy tới.
Mà bây giờ Thẩm Phong không gãy xương cũng chẳng tàn phế. Ngộ nhỡ ngày nào đó bọn họ lại muốn ủng hộ Thẩm Phong, đây cũng không phải là chuyện không thể.

Bác Cả, bác cũng biết nếu phía chính phủ đã thông báo thì có nghĩa là chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi. Cháu và Thẩm Mạc đều không phải là kẻ toàn năng, nếu Chủ tịch Thẩm bảo bác đến đây thì phiền bác nói cho ông ấy biết, so với việc lần nào cũng phải nghĩ cách cứu vãn tình thế, còn chẳng bằng trông coi Thẩm Phong cho kĩ ngay từ đầu. Nếu cứ tùy ý để cho anh ta làm cẩu thả như vậy thì e rằng cả Thẩm Thị cũng sẽ sụp đổ đấy.
Lâm Sở Sênh nói một cách chân thành thiết tha.
Thậm chí cô còn thở dài, bày tỏ sự bất đắc dĩ của mình.
Kết quả phán quyết được đưa ra, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nên Lâm Sở Sênh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhóm năm người bọn họ vừa mới mở cửa liền nhìn thấy có người đứng chặn ở trước.

Phiền nhường đường một chút.
Vệ sĩ đi đầu làm ra động tác xin nhường đường.
Nhưng mấy vệ sĩ vừa đi sang một bên thì người kia lại di chuyển một bước, quyết tâm ngăn cản đường đi của Lâm Sở Sênh.
Mắt của vệ sĩ hơi thay đổi, một người trong số bọn họ dứt khoát ra tay với người này.
Đương nhiên đối phương không phải là đối thủ của vệ sĩ, tay của người kia bị khóa chặt ở sau lưng:
Tôi khuyên các người đừng có cử động. Ngộ nhỡ đụng trúng cái nút nào thì hậu quả khó mà lường được.
Rốt cuộc người đàn ông này cũng chịu lên tiếng.
Chỉ là thật đáng tiếc, bọn họ cho rằng như vậy là đã kết thúc rồi sao?
Lâm Sở Sênh nheo mắt lại, không có chuyện đó đâu!
Cô không chỉ khiến hai người kia sống trong vô vọng mà còn muốn làm cho mỗi ngày bọn họ đều phải sống trong đau khổ.
Thật ra trong lòng cô cũng sợ sẽ xảy ra chuyện.
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, Lâm Sở Sênh cho rằng hôm nay sẽ có ít người đến đây, cô không ngờ phiên tòa này lại giống như một bữa tiệc đông đúc không còn chỗ ngồi. Trải qua thời gian mấy ngày, có thể nhìn thấy một cách rõ rệt trên người ba Lâm và mẹ kế Lâm không còn chút kiêu ngạo nào nữa.
Trong suốt quá trình xét xử, cả hai đều cúi đầu. Chỉ trong một đêm, mái tóc bạc đại diện cho tuổi tác cũng mọc lên đầy đầu bọn họ.

Anh muốn làm gì?
Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm vào Vu Thiếu Tuấn, ít nhất thì trước khi cảnh sát đến, cô phải cản anh ta lại.
Vu Thiếu Tuấn cười to, cười một hồi sau đó lại đột nhiên khóc lên:
Lâm Sở Sênh, cô biết trong tù khổ sở cỡ nào không? Mỗi ngày đều là công việc làm mãi không thấy hết, là sự tra tấn không bao giờ kết thúc.

Vu Thiếu Tuấn ưỡn đầu ra phía trước,
Cô biết không, ở trong đó rất tối, rất tối! Ngay cả ban ngày cũng không thấy được ánh mặt trời! Người ở trong đó vô cùng hung hãn, ngày nào cũng chỉ biết đánh người, đánh người mà thôi!

Vu Thiếu Tuấn!
Lâm Sở Sênh nằm mơ cũng không ngờ được sẽ gặp Vu Thiếu Tuấn ở đây.

Sao vậy, nhìn thấy tôi, Phó Tổng Giám đốc Lâm bất ngờ lắm phải không?
Vu Thiếu Tuấn vẫn đang cười, lại còn cười vô cùng đắc ý.
Ban đầu Lâm Sở Sênh không hề chú ý, cô cho rằng đây chỉ là một người chuẩn bị vào hóng chuyện, có điều vóc dáng của người này khá là quen thuộc.
Người kia vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Rõ ràng là người này đang kiếm chuyện, có điều bây giờ Lâm Sở Sênh không có thời gian quan tâm. Cô vẫy tay bảo mấy vệ sĩ cho người ta đi trước.
Cuối cùng cô đã đợi được ngày hôm nay!
Cuối cùng cô đã chờ được đến ngày này rồi!
Tất cả mọi cố gắng của cô đều xứng đáng. Thời hạn hai mươi lăm năm, cho dù biểu hiện trong tù có tốt đến thế nào, được giảm án thì cũng không thể còn sống để bước ra khỏi đó.
Tuy lúc rảnh rỗi thì Thẩm Mạc cũng có nhắc đến chuyện đến bệnh viện kiểm tra, thế nhưng không biết tại sao mà mỗi lần nhắc đến chuyện con cái, Lâm Sở Sênh lại thấy bất an. Lần nào cô cũng viện cớ để không đi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày mở phiên tòa kết án ba Lâm và mẹ kế Lâm.
Ngày hôm nay, Lâm Sở Sênh nhất định phải đi xem, cho dù mùa đông ở thành phố Thanh khiến cho người ta lạnh đến khó chịu, Lâm Sở Sênh vẫn mặc một bộ đồ lông màu trắng ngà dài đến chân.
Đồng thời, anh ta cũng giơ cánh tay còn tự do của mình lên:
Nhìn thấy nút bấm trên ngón tay tôi không? Chỉ cần tôi nhẹ nhàng nhấn một cái.
Trong mắt anh ta hiện ra một tia sáng kì lạ,
Bùm một tiếng, tất cả chúng ta đều phải chết!

Vào lúc mọi người còn chưa phản ứng lại được thì xoẹt một tiếng, Vu Thiếu Tuấn xé cái áo khoác được coi là phong phanh của mình ra. Trong đó là một chuỗi thuốc nổ, ít nhất cũng giống như trên ti vi.
Anh lính kia lập tức gọi giúp đỡ, hơn nữa còn xin thêm một chuyên gia đàm phán và một chuyên gia gỡ bom đến.

Nếu không còn chuyện gì khác, cháu xin phép không tiếp bác nữa. Bây giờ công ty không thể có thêm chút sơ suất nào.
Tuy Lâm Sở Sênh không bận chuyện gì, thế nhưng bác Cả Thẩm lại không biết. Nhất là sau khi Lâm Sở Sênh nói như vậy, ông ta chỉ có thể để cô trở về!
Mấy ngày tiếp theo, bác Cả Thẩm không đến nữa. Nghe nói Thẩm Phong lựa chọn đến thủ đô học cao hơn, trong nhà yên tĩnh một cách hiếm thấy.
Ngày nào Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc cũng bận rộn trong công ty, lại bận rộn hẹn hò.
Vu Thiếu Tuấn vừa nói xong liền bị vệ sĩ dùng sức đè quỳ xuống đất.
Cạch một tiếng!
Nghe giống như tiếng kim loại va xuống.
Ba Lâm và mẹ kế Lâm không mời luật sư, có thể là họ không mời được. Hơn nữa bọn họ cũng đã ngầm thừa nhận tội lỗi của mình, vì vậy hôm nay chính là ngày tuyên bố kết quả.
Cuối cùng ba Lâm và mẹ kế Lâm bị tuyên phạt hai mươi lăm năm tù giam với tội cố ý giết người, tước đoạt quyền chính trị trọn đời.
Kết quả phán quyết vừa được đưa ra, tất cả mọi người đều vỗ tay, chỉ có Lâm Sở Sênh là cười đến chảy nước mắt.

Sao anh lại ở đây?
Nhà tù thủ đô không phải là nơi ai muốn vượt cũng có thể vượt được.
Vu Thiếu Tuấn hơi híp mắt lại,
Bởi vì anh quá nhớ em, Sở Sênh yêu dấu.
Giọng nói của anh ta có vẻ đã trở nên khản đặc. Trong ánh mắt là sự bẩn thỉu khiến người ta căm ghét,
Anh nhớ thân thể của em, nhớ giọng nói của em, nhớ em.

Vu Thiếu Tuấn dừng lại, sau đó tiếp tục nói:
Anh nghĩ em độc ác như vậy, không biết lúc nào mới chết?


Vu Thiếu Tuấn, anh có tư cách gì trả thù tôi? Anh luôn có lỗi với tôi.
Bây giờ Lâm Sở Sênh chỉ có thể dùng lá bài tình cảm. Dường như cô đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, ít nhất phải kéo dài đến khi cảnh sát đến.
Vệ sĩ vẫn đang nhìn chằm chằm vào Vu Thiếu Tuấn, chuẩn bị tìm cơ hội khống chế luôn tay kia của anh ta.
Có điều bởi vì nút bấm ở trong tay, dễ đụng trúng nên khá vướng tay chân.
Vu Thiếu Tuấn kích động hét to, dường như anh ta đã quên mất trên tay mình cũng dính đầy máu tươi.
Thật ra Lâm Sở Sênh không hề muốn nghe tiếp, thế nhưng thấy cảnh sát vẫn chưa đến, còn Vu Thiếu Tuấn vẫn ở đó nói năng linh tinh.

Lâm Sở Sênh, cô lợi dụng tôi hại con khốn Lâm Tiêu Tiêu, khiến cho cô ta không thể làm người phụ nữ chân chính được nữa. Cô phá hủy nhà họ Lâm, cô hài lòng, tôi cũng rất hài lòng. Nhưng mà Lâm Sở Sênh, cô vẫn sống rất tốt thì sao tôi có thể yên tâm được, sao có thể bằng lòng được đây?
Nói đến việc này, Vu Thiếu Tuấn lập tức nín khóc.
Nói đến đây, Vu Thiếu Tuấn hơi cúi đầu xuống, dường như anh ta đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ của bản thân,
Nói sai là phải bị đánh, giả nhát cũng sẽ bị đánh, ngay cả làm chậm cũng bị đánh.


Cô có biết cảm giác bị người ta ép chui qua háng là như thế nào không?
Vu Thiếu Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh:
Tôi biết, tôi đã chui qua háng tất cả bọn họ!

Nói đến đoạn quá khứ này, nước mắt của Vu Thiếu Tuấn chảy liên tục,
Cô biết không, bọn họ đều là kẻ giết người không chớp mắt. Chỉ có tôi, chỉ có tôi là chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nào, chưa từng làm!

Lâm Sở Sênh quá quen thuộc với giọng nói này.
Cô bước nhanh đến cởi cái mũ lưỡi trai của đối phương ra.
Bên dưới mũ lưỡi trai là một cái đầu hói. Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, nhe răng cười với Lâm Sở Sênh, để lộ hàm răng vàng ố và gãy mất vài cái.
Rõ ràng ngày hôm qua còn cảm thấy mặt trời ấm áp, nhưng dường như chỉ trong một đêm liền đến mùa đông.
Kinh nguyệt của cô đã chậm hơn nửa tháng. Bây giờ về cơ bản Thẩm Mạc đã chắc chắn rằng Lâm Sở Sênh đang mang thai, suốt ngày hầu hạ Lâm Sở Sênh như bà hoàng. Hôm nay Lâm Sở Sênh không cho Thẩm Mạc đến đây nhưng anh lại không yên tâm, dứt khoát cho bốn người vệ sĩ đi theo cô.
Ban đầu Lâm Sở Sênh không muốn, nhưng nghĩ đến sự bất an từ tận đáy lòng mình, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp.

Sở Sên9h, bác biết cháu không dễ dàng gì. Thế nhưng bác cũng biết cháu và Tiểu Mạc đều là người có năng lực. Bởi vì Thẩm Phong, hai 6đứa đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Bác và các chú của hai đứa đều hiểu những chuyện này.
Ý của bác Cả Thẩm là muốn nói cho L5âm Sở Sênh biết mấy người bọn họ đều đứng về phe của Thẩm Mạc.
Thế nhưng như vậy thì đã sao?
Chẳng phải lần nào cũng là kết quả từ cố gắng của Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh sao?
Lâm Sở Sênh liền hiểu ngay, thảo nào Vu Thiếu Tuấn có thể đứng lên được, hóa ra là gắn chân giả. Có điều Vu Thiếu Tuấn không chỉ vượt ngục mà còn gắn chân giả, không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dù thế nào thì vẫn có thể chắc chắn rằng anh ta đã có chuẩn bị trước khi đến đây.

Có chuyện gì vậy?
Trước cửa tòa án có rất nhiều lính bảo vệ. Vừa nhìn thấy đám người đang túm tụm lại có vẻ không bình thường lắm, bọn họ lập tức đến xem.

Anh kia, tôi khuyên anh đừng qua đây.
Thấy anh lính đi vài bước nữa là đến chỗ mình, Vu Thiếu Tuấn liền hô to.
Vì vậy phải vô cùng cẩn thận!


Người đẹp, cô toát mồ hôi rồi kìa.
Vu Thiếu Tuấn quay đầu, mỉm cười với người vệ sĩ đang đè lên tay mình:
Tôi khuyên cô đừng làm chuyện phí công. Trên người tôi không chỉ có một cái nút bấm này.


Anh ta vừa nói như vậy, áp lực trong lòng vệ sĩ lại càng lớn hơn.

Thẩm Mạc giao Lâm Sở Sênh cho bọn họ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện tức là đã phụ lòng tin của anh dành cho bọn họ.

Những vệ sĩ còn lại cũng từ từ kéo Lâm Sở Sênh lùi về sau!

Bởi vì bọn họ không nhìn ra được loại bom này là bom gì, cho nên cũng không đoán chắc được đứng ở đâu sẽ khá an toàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.