Chương 322: Tội lớn nhất
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2131 chữ
- 2022-02-06 09:06:06
Lâm Tiêu Tiêu bất an kéo cánh tay Lưu Tử Tuấn, không phải là vì cô ta hoàn lương, không dám để cho đàn ông nhìn, mà chủ yếu là đám đàn8 ông này thật sự rất đáng sợ, ánh mắt của từng người như đang lột sạch quần áo của cô ta.
Có nhiều người như vậy, lại còn toà3n là đàn ông vạm vỡ, cô ta sợ hãi trong lòng.
Lâm Tiêu Tiêu không phải là đứa ngốc, cô ta lập tức hiểu ý đồ của những người đàn ông này.
Lưu Tử Tuấn giữ cô ta lại cũng chỉ vì xem cô ta như một món đồ chơi. Nhưng là món đồ chơi thì sao chứ? Cũng chỉ là ngủ với đàn ông thôi mà, cô ta thật sự không hề để ý chuyện này một chút nào. Cô ta duỗi tay ra, cắn răng nở nụ cười, ngồi lên đùi người đàn ông trên ghế sofa.
Nói thật nếu chỉ đơn giản là ngủ với cô ta thôi thì cô ta không sợ lắm, nhưng hết lần này đến lần khác, người đàn ông lại dùng cách này để hành hạ cô ta.
Ông đây đã phải dùng tất cả tiền tiết kiệm để mua mày, hôm nay ông đây phải chơi cho thật đủ!
Nói xong, người đàn ông lại tiếp tục giày vò Lâm Tiêu Tiêu.
Lưu Tử Tuấn tức giận đạp bàn, anh ta lườm đối phương, nói:
Nếu không sạch sẽ thì ông đây dẫn theo mình làm gì? Muốn chết sao?
Anh ta ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh châm thuốc,
Xét nghiệm máu rồi, không có vấn đề gì.
Vừa nghe Lưu Tử Tuấn nói như vậy, người đàn ông kia liền không chút khách sáo, trực tiếp xé rách quần áo cao cấp của Lâm Tiêu Tiêu.
Lưu Tử Tuấn từ từ đi qua, ấn điếu thuốc đang cháy đỏ lên người Lâm Tiêu Tiêu.
A!
Lâm Tiêu Tiêu hét to một tiếng, đau, thật sự là rất đau.
Tới đón cô ta không phải là chiếc xe trước kia mà là một chiếc xe chở hàng vô cùng cũ nát. Thậm chí lúc bọn họ đi ra khỏi hộp đêm, phong cách cũng không ăn nhập vào đâu.
Thấy Lâm Tiêu Tiêu cứ đứng yên tại chỗ, người phía sau liền đẩy cô ta một cái,
Còn không mau lên xe? Lạnh chết ông mày rồi.
Rõ ràng là người đàn ông không có một chút kiên nhẫn nào.
Lâm Tiêu Tiêu uống nước, tắm rửa sạch sẽ rồi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta phát hiện mình không có quần áo để mặc, chỉ có thể xé rèm cửa sổ xuống khoác lên người rồi theo đám người kia ra ngoài.
Buổi sáng hộp đêm không có một người nào, không khí bên ngoài rất lạnh, Lâm Tiêu Tiêu cố gắng rụt vai lại, ít nhất có thể giảm tối đa diện tích bị lạnh.
Lần này Lâm Tiêu Tiêu thật sự nôn ra.
Con khốn!
Lâm Tiêu Tiêu lại bị tát một cái.
Cửa đã bị khóa, đừng thấy người đàn ông đứng sau có ngoại hình xấu xí mà lầm tưởng, thật ra ông ta rất khỏe, trực tiếp kéo Lâm Tiêu Tiêu đi.
Mùi hôi nách buồn nôn làm cho Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy giống như sắp ngạt thở đến nơi.
Mùi cơ thể ghê tởm khó ngửi!
Người đàn ông vừa đánh vừa mắng rồi lại giày vò cô ta.
Lâm Tiêu Tiêu thật sự cảm thấy nổi tiếng cũng không phải là chuyện gì tốt, nhất l5à cái kiểu nổi tiếng vì thói xấu này.
A Tuấn, gu nặng quá đấy.
Một người chỉ về phía Lưu Tử Tuấn, sau đó đứng lên kéo Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu không hề tránh né, thậm chí còn từ từ nhắm hai mắt lại.
Thật ra thân dưới của cô ta vô cùng khó chịu, nhưng mà không có quần áo mặc thì thật sự quá lạnh, cho dù bị sờ soạng thì có sao đâu, ít nhất tay của đối phương cũng nóng.
Lâm Tiêu Tiêu hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Nhưng sao cô ta có thể chạy ra ngoài được?
Trong phòng bệnh, Lưu Tử Tuấn rút một điếu thuốc, từ từ phả khói thuốc ra,
Lâm Tiêu Tiêu, cô coi trọng bản thân quá rồi, cô chịu nổi hay không chịu nổi thì có liên quan gì đến tôi.
Em… Nếu anh để người ta chơi hỏng em, em không tiếp khách được thì sẽ không có cách nào kiếm tiền giúp anh nữa.
Mặc dù không muốn nhưng Lâm Tiêu Tiêu không thể không thừa nhận rằng bây giờ cô ta hèn mọn như vậy đấy.
Còn Lưu Tử Tuấn lại thích thú nhìn kiệt tác của mình,
Lâm Tiêu Tiêu, cô không đáng giá như vậy đâu. Chúng tôi không thiếu tiền, cho dù muốn ngủ với phụ nữ thì cũng phải lựa chọn phụ nữ mà ngủ. Cô chỉ là một thứ mới mẻ, miễn cưỡng nhìn được vài lần mà thôi.
Lưu Tử Tuấn lùi ra sau một bước, ra hiệu cho người phía sau thay đồ cho Lâm Tiêu Tiêu.
Anh thích chơi kiểu gì?
Lâm Tiêu Tiêu nhướn mày, môi hơi chu lên, giống như là đang chờ người đàn ông kia hôn.
Tuy hầu hạ nhiều người cùng một lúc sẽ rất mất sức, nhưng vừa nghĩ tới tiền, nghĩ tới cuộc sống không phải lo chuyện cơm áo, Lâm Tiêu Tiêu liền cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Lâm Tiêu Tiêu nghỉ ngơi cả ngày. Đến buổi tối, Lưu Tử Tuấn mang theo vài bộ trang sức xinh đẹp tới.
Tử Tuấn, cơ thể của em không chịu nổi nữa rồi, tối nay có thể không đi không?
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Lưu Tử Tuấn bằng ánh mắt cầu xin, hi vọng anh ta có thể có chút nhân từ.
Suốt một đêm, cho dù là vì bị làm đi làm lại hay là vì bị nôn quá nhiều thì Lâm Tiêu Tiêu đều cảm thấy mất nước, cô ta nằm yên một chỗ vì không còn sức lực, để mặc ai thích làm gì thì làm.
Lâm Tiêu Tiêu dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, người của Lưu Tử Tuấn gọi Lâm Tiêu Tiêu dậy,
Đứng lên, phải đi rồi!
Lâm Tiêu Tiêu từ từ mở mắt ra, thấy người ta nói chuyện với mình cũng phải bịt mũi lại.
Lâm Tiêu Tiêu?
Không biết là ai nhận ra Lâm Tiêu Tiêu rồi hô lên. Sau đó cả đ9ám đàn ông đều cười to, ánh mắt đánh giá cô ta cũng trở nên thay đổi.
Ánh mắt vốn mang theo ý thăm dò lại biến thành ánh mắt 6đương nhiên, đương nhiên bị mọi người chơi.
Tôi có thể đi tắm không?
Lâm Tiêu Tiêu ngọ nguậy đứng dậy, cô ta nôn thốc nôn tháo cả một đêm nên đứng cũng không vững, phải vịn tường, đi từng bước một lại chỗ muốn đi.
Đi đi đi, nhanh đi!
Những người đó không chịu được phất tay, bọn họ không muốn ở lại nơi khó ngửi này thêm một chút nào, phất tay xong liền đi ra ngoài.
Người đàn ông cười gian xảo, khoác cánh tay lên vai Lâm Tiêu Tiêu,
Có người đàn ông nào không hứng thú với phụ nữ xinh đẹp? Không biết cơ thể cô ta có sạch sẽ không?
Đây là ngôn ngữ trong giới của bọn họ, Lâm Tiêu Tiêu nổi tiếng vì ngủ với nhiều người, sạch sẽ hay không sạch đều không liên quan gì đến cô ta. Ý của câu hỏi này là hỏi cô ta có bị bệnh hay không.
Rầm!
Lúc đó, Lâm Tiêu Tiêu khóc, khóc đứt ruột đứt gan. Nhưng khi Lưu Tử Tuấn đập tiền lên người cô ta thì cô ta lập tức im bặt.
Đây chính là cuộc sống, không có ai bảo vệ che chở cho cô ta, cũng không có ai quan tâm đến cô ta nữa, cô ta phải dựa vào bản thân mình. Cô ta không có công việc, mà với thanh danh của cô ta thì cũng sẽ không thể tìm được một công việc nào ổn định. Cho dù có người cần cô ta thì cũng chỉ là về mặt tình dục mà thôi. Cuộc sống này chỉ đơn giản là một cuộc sống nằm ra thôi.
Ghê tởm! Lúc người đàn ông kề sát miệng lại, Lâm Tiêu Tiêu phát hiện ra mùi hôi miệng của ông ta còn khó ngửi hơn cả mùi hôi nách. Cô ta lập tức đứng dậy nôn khan.
Con khốn, mày dám chê bai tao à!
Người đàn ông tát mạnh vào mặt Lâm Tiêu Tiêu giống như bị kích thích.
Lâm Tiêu Tiêu ngồi trên xe, cô ta không nói lời nào để diễn tả sự giận dữ của mình. Cô ta không hề tin lý do của Lưu Tử Tuấn. Cô ta có một khuôn mặt xinh đẹp, cho dù là làm gái thì cũng phải là loại gái có giá đắt nhất.
Lúc Lâm Tiêu Tiêu bị đẩy mạnh vào phòng, cả người cô ta đều ngây ra. Một người đàn ông có mùi hôi nách rất nặng, cơ thể dơ bẩn đen đúa, đứng đối diện cười với cô ta.
Lâm Tiêu Tiêu bị đẩy, đứng không vững, ngã sấp xuống đất. Cô ta vốn đang nắm rèm cửa, lúc này bị đẩy ngã, rèm cửa liền rơi xuống, cả người lộ hết ra ngoài. Cô ta run rẩy, một là vì mất mặt, hai là vì lạnh.
Ôi, nhìn xem đêm qua điên cuồng cỡ nào này!
Một người đàn ông thấy vết máu ứ đọng trên người Lâm Tiêu Tiêu thì không nhịn được bật cười, giơ tay về phía cơ thể cô ta.
Đầu bị đập choáng váng, Lâm Tiêu Tiêu còn chưa hoàn hồn thì lại ngửi thấy mùi hôi. Tên biến thái này lại đặt cánh tay lên lỗ mũi của cô ta, để môi cô ta chạm thẳng vào đó.
Ọe!
Vào lúc này, giãy giụa, giận dữ, căn bản không có tác dụng gì cả.
Lâm Tiêu Tiêu được người ta mặc đồ xinh đẹp giống như một con búp bê, sau đó bị đưa ra khỏi bệnh viện.
Người đàn ông không nhịn được, cho dù Lâm Tiêu Tiêu có rách nát cỡ nào thì cô ta vẫn có gương mặt xinh đẹp, những thứ xinh đẹp luôn dễ dàng khơi gợi hứng thú của con người.
Sau một đêm giày vò, thân dưới của Lâm Tiêu Tiêu rách nát. Cô ta được đưa đến bệnh viện.
Trong giây phút đó, Lâm Tiêu Tiêu nghĩ tới Mạnh Bằng.
Thế nhưng nghĩ xong cô ta lại lắc đầu, không được, không được, tại sao cô ta lại có ý nghĩ như vậy. Cô ta không muốn sống cuộc sống làm phụ nữ có chồng ở nhà chăm sóc gia đình.
Hóa ra quần áo có cao cấp đến mấy thì cũng sẽ dễ bị xé rách.
Không một chút kiêng kị nào, ở ngay trước mặt mọi người, Lâm Tiêu Tiêu bị xé đồ xộc xệch, chỗ nào nên lộ, chỗ nào không nên lộ, đều lộ ra hết. Ai cũng thản nhiên nhìn cơ thể được chăm sóc rất đẹp của Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn quanh phòng, ngay cả một cốc nước cũng không có, bây giờ cô ta khát nước, thật sự rất khát nước.
Cô ta chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh uống nước trong bồn rửa tay.
Lâm Tiêu Tiêu không đề phòng, cô ta bị người đàn ông kia kéo vào lòng liền hét lên một tiếng. Cô ta vốn tưởng rằng Lưu Tử Tuấn sẽ ra mặt giúp mình, nhưng thật không ngờ Lưu Tử Tuấn lại không thèm nhìn cô ta một cái nào.
Sao vậy? Anh cũng thấy hứng thú à?
Lưu Tử Tuấn cười ngồi xuống vị trí của mình, thuận tay kéo một người phụ nữ vào lòng.
Mày không muốn sống nữa à?
Bị một người khác đụng vào, người đàn ông lập tức tỉnh táo, anh ta lắc mạnh đầu rồi đạp lên cái mông lồ lộ của Lâm Tiêu Tiêu,
Lề mề cái gì mà lề mề, mau khoác đồ rồi lên xe nhanh cho tao!
Bị người ta đạp một cái, cả cơ thể Lâm Tiêu Tiêu văng trúng thân xe. Vì thân xe đã thấm lạnh cả ngày, Lâm Tiêu Tiêu vừa chạm vào đã hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng phủ rèm cửa lên người. Tuy rằng rèm cửa rất mỏng, có che cũng như không nhưng dù sao cũng tốt hơn là không che.
Cô ta cẩn thận nắm rèm cửa, run lẩy bẩy bước lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.