Chương 325: Giấy đăng kí kết hôn
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2140 chữ
- 2022-02-06 09:06:02
Trương Nhất Nhất, rốt cuộc cô có lương tâm hay không vậy?
Rõ ràng là Lục Thượng Nhất không hề hài lòng với thái độ của Trương Nh8ất Nhất, cô ta lập tức hét lớn lên.
Trương Nhất Nhất mang giày xong rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Thượng Nhất một cách3 nghiêm túc,
Dựa vào cái gì?
Một câu hỏi làm cho Lục Thượng Nhất không phản ứng kịp.
Lâm Sở Sênh theo Thẩm Mạc đi vào trong. Đương nhiên trong thời tiết gió to thế này, Thẩm Mạc chắc chắn sẽ ôm Lâm Sở Sênh vào lòng,
Em không mang sổ hộ khẩu.
Lâm Sở Sênh vừa đi vừa nói chuyện.
Anh mang rồi.
Nói xong, Thẩm Mạc liền đẩy cửa bước vào.
Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt phức tạp. Mưu đồ đã lâu! Tuyệt đối là mưu đồ đã lâu!
Sau khi lấy số xong, Thẩm Mạc nhìn xung quanh tìm vị trí để ngồi. Thế nhưng hôm nay có rất nhiều người, chỗ nào cũng có người ngồi.
Nhân viên để cho Thẩm Mạc chờ đã thấy rất ngại rồi. Lúc này, anh ta rất tinh ý đề nghị dẫn bọn họ vào phòng làm việc nghỉ ngơi. Thẩm Mạc vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến người phụ nữ có thai là Lâm Sở Sênh liền phá lệ một lần, cho người chuyển ghế ra ngồi.
Thấy nhiều người đang chờ đợi, trong lòng Thẩm Mạc như có một loại xúc động đặc biệt, anh không nhịn được nói:
Cảm giác khi được xếp hàng với em thật là ngọt ngào.
Lâm Sở Sênh cũng có suy nghĩ này.
Bên ngoài tuyết rơi, gió từ từ thổi mạnh. Vẻ hoang vắng của mùa đông dường như không hề liên quan gì đến bọn họ.
Lâm Sở Sênh tựa đầu trên người Thẩm Mạc,
Rốt cuộc anh thích em từ khi nào vậy?
Sắp lấy giấy đăng kí hết hôn rồi mà cô vẫn nghĩ tới vấn đề này.
Xe đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại. Lâm Sở Sênh nhìn xung quanh, không thấy có trung tâm mua sắm gì cả, bèn ngạc nhiên nhìn Thẩm Mạc.
Đi thôi, anh muốn tặng cho em một món quà năm mới đặc biệt.
Thẩm Mạc xuống xe, vô cùng ga lăng mở rộng cửa, làm tư thế mời với Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh nhìn xung quanh, cô không nghĩ ra nơi này có thể có quà năm mới gì,
Làm gì mà bí ẩn như vậy?
Lâm Sở Sênh cười xuống xe, đặt tay lên mu bàn tay Thẩm Mạc, lúc cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cục dân chính.
Lâm Sở Sênh đột nhiên nở nụ cười, sau đó chỉ lên bảng,
Sao vậy? Muốn mua vé à?
Thấy Lâm Sở Sênh không có cảm giác không vui, Thẩm Mạc mới gật đầu nói:
Chiều nay cục dân chính nghỉ làm việc rồi. Hôn lễ của chúng ta dời lại, nếu có giấy chứng nhận gì đó thì lòng anh mới có thể kiên định được một chút.
Nghe Thẩm Mạc nói như vậy, Lâm Sở Sênh cười rút tay lại,
Vậy đây là quà em tặng anh hay anh tặng em?
Lâm Sở Sênh cười gật đầu, thật ra thì cô cũng có cảm giác này.
Giống như vào lúc này, hai người trở thành người bình thường, nhưng là người bình thường hạnh phúc nhất. Chẳng mấy khi bọn họ buông tất cả công việc, đến đây nhàn nhã xếp hàng.
Hơn nữa Lâm Sở Sênh cũng biết được tâm tư của Thẩm Mạc. Thật ra trong chuyện đăng kí kết hôn, bọn họ chỉ cần đến chụp ảnh hoặc có thể không cần chụp ảnh, còn lại Thẩm Mạc đều có thể làm. Trong những chuyện khác, bọn họ đã quen với việc mưu mô hoặc lợi dụng quyền lực, nhưng trong chuyện của mình, bọn họ lại mong muốn đơn giản hơn một chút.
Người khác chỉ thấy Trương Nhất Nhất xoay người rời đi một cách phóng khoáng, lại không nhìn thấy được trái tim cô đang chảy máu.
Đau đớn, đau đớn cũng tốt thôi, đây chính là họa do Lục Thượng Phong tự gây ra, anh ta phải có nghĩa vụ gánh vác.
Lâm Sở Sênh vỗ vai Trương Nhất Nhất, không biết nên an ủi như thế nào cho phải.
Thẩm Mạc ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ. Mỗi lần anh nói với Lâm Sở Sênh, cô đều không tin anh. Thẩm Mạc nhíu mày, anh luôn muốn chia sẻ chuyện của mình với cô. Họ là vợ chồng. Từ hôm nay trở đi, họ chính là vợ chồng hợp pháp rồi.
Sở Sênh, em biết trùng sinh không? Anh đã trùng sinh. Kiếp trước anh chết một cách không rõ ràng nhưng anh lại không gặp Diêm Vương hay Mạnh Bà gì cả. Lúc anh mở mắt ra lần nữa, anh đã về lại cái ngày anh xảy ra chuyện.
Thẩm Mạc nói xong liền nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ hơi căng thẳng.
Thật ra có đôi khi ngay cả bản thân anh cũng không thể nào hiểu được cách nói của mình, huống chi là Lâm Sở Sênh.
Biết Lục Thượng Phong sống không tốt trong lòng cô cũng không thoải mái. Nhưng dù có như vậy thì đã sao? Trương Nhất Nhất không thánh mẫu tới mức điều trị tâm lý cho người chồng trước.
Hai người xa nhau chính là một chuyện khiến cho người ta đau lòng. Vậy thì dựa vào cái gì Lục Thượng Phong có thể không đau?
Hận thù? Oán giận? Trương Nhất Nhất đều có. Có lẽ hiện giờ ai cũng đồng cảm với Lục Thượng Phong khi thấy anh ta giày vò bản thân như vậy. Nhưng có ai biết được cảm giác hôn lễ của mình đột nhiên bị phá hỏng, mà chồng mình lại không nói một câu giữ mình lại?
Ngay cả Thẩm Mạc ít khi nói chuyện với người ngoài cũng cười đáp lại.
Đương nhiên các món ăn hôm nay đều khá thích hợp với phụ nữ có thai, tất cả đều do mẹ Trương học nấu với chuyên gia dinh dưỡng, một phần là vì Lâm Sở Sênh, một phần khác là vì Trương Nhất Nhất. Dù sao thì sau khi sảy thai cũng cần phải điều dưỡng cho tốt.
Có điều, tất cả mọi người đều lựa chuyện may mắn để nói.
Thấy bọn họ đi vào, có người bước lên đón,
Anh Thẩm tới rồi, tôi sẽ lập tức liên hệ xếp chỗ cho anh.
Xem ra người này đã nhận được tin tức trước.
Thẩm Mạc lắc đầu,
Không cần đâu, chúng tôi sẽ chờ, làm phiền anh lấy số giúp tôi.
Bởi vì tâm trạng tốt cho nên có vẻ như trên người Thẩm Mạc không còn khí thế hung ác nữa mà cả người trở nên hòa nhã giống như người bình thường. Nhân viên nghe lời Thẩm Mạc nói mà cảm thấy không yên lòng. Anh ta nghe nói hai người này đều không phải là người dễ trêu chọc. Bây giờ bọn họ dễ nói chuyện như vậy, anh ta thật sự không biết bọn họ có ý gì.
Thấy Lâm Sở Sênh bất giác nắm áo, Thẩm Mạc liền cởi áo khoác của mình ra, nhưng mới cởi được một nửa thì dừng, sau đó lại mặc vào. Khoảng cách từ xe đến cục dân chính chỉ khoảng mười bước chân, anh làm như vậy thì có vẻ kiểu cách quá.
Lại nói hôm nay chỉ có gió lớn mà thôi.
Tặng cho nhau.
Thẩm Mạc cười híp mắt, trông có vẻ đang rất vui.
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi thêm một lát, hai người liền lái xe về nhà. Vốn dĩ đây là ngày cả nhà quây quần bên nhau.
Trên đường đi, Thẩm Mạc còn lải nhải tiếc nuối, nếu không phải Trương Nhất Nhất xảy ra chuyện không may thì ngày mai Lâm Sở Sênh chính là cô dâu của anh rồi.
Bị Lâm Sở Sênh lườm một cái, Thẩm Mạc lập tức im miệng. Trong thế giới của Lâm Sở Sênh, Trương Nhất Nhất là một sự tồn tại đặc biệt. Xét thấy không thể chọc giận phụ nữ có thai, Thẩm Mạc chỉ có thể lựa chọn im miệng.
Dựa vào cái gì mà tôi phả9i làm vậy cho anh ta? Dù có thế nào thì giờ anh ta vẫn còn sống mà con của tôi thì đã không còn nữa rồi.
Khi nhắc tới đứa con đã6 mất, Trương Nhất Nhất vẫn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không nhận ra được là Trương Nhất Nhất đang nói bản thân mình.
Lục Thượng Nhất sửng sốt, một lát sau đó không hề suy nghĩ mà trả lời:
Chuyện đứa bé là do cô muốn.
Nghe Lục Thượng Nhất nói như vậy, Trương Nhất Nhất cười lạnh,
Vậy thì chuyện của Lục Thượng Phong cũng là do anh ta muốn.
Trương Nhất Nhất quay đầu, không để ý tới Lục Thượng Nhất nữa mà nói với người giúp việc:
Tiễn khách.
Không được! Trương Nhất Nhất! Cô không thể làm như vậy được!
Lục Thượng Nhất còn chưa hết hi vọng. Cô ta trốn ba Lục đi tới đây, khi trở về chắc chắn sẽ bị lộ, chuyện còn chưa làm xong mà bản thân đã bị mắng rồi.
Trương Nhất Nhất cũng chỉ hít mũi rồi thôi. Sau đó cười với Lâm Sở Sênh, kề sát lại nói bên tai cô:
Đi thôi, lát nữa về nhà tớ ăn cơm. Hôm nay mẹ tớ tự mình xuống bếp. Hơn nữa tất cả đều là món ăn dinh dưỡng thích hợp với phụ nữ có thai.
Lâm Sở Sênh chỉ có thể khẽ cười, cô không nghĩ ra nên nói gì cho phải.
Bữa trưa vô cùng ngon, người nhà họ Trương đều cố gắng tránh nói những chuyện không vui, chỉ lựa chuyện vui vẻ để nói.
Đáng tiếc, vào lúc này Lục Thượng Nhất có nói cái gì cũng không còn tác dụng nữa. Người của Trương Nhất Nhất kéo, cô ta không đi, vậy chỉ có thể để cho vệ sĩ của Lâm Sở Sênh kéo cô ta đi.
Mặc dù Lục Thượng Nhất bị chiều hư nhưng cô ta cũng biết được người nào không thể chọc vào. Vừa thấy Lâm Sở Sênh ra tay, cô ta lải nhải thêm vài câu rồi nhanh chóng bỏ đi.
Cuối cùng ngoài cửa cũng yên tĩnh lại, Trương Nhất Nhất thở dài một hơi.
Ý của cấp trên là xếp chỗ trước cho Thẩm Mạc, anh có thể đến làm bất cứ lúc nào. Thế nhưng anh ta cảm thấy có nhiều người chờ như vậy, cho dù Thẩm Mạc có thân phận tôn quý thì cũng không thể khoa trương đến mức đó. Cùng lắm thì đến lúc đó anh ta cho Thẩm Mạc chen ngang là được.
Thấy đối phương còn chưa đáp lời, Thẩm Mạc hỏi lại với vẻ không hiểu:
Còn có vấn đề gì không?
Đối phương hoảng sợ xua tay,
Không có, không có.
Nói xong, anh ta ấn máy lấy số, đưa thẻ số bằng hai tay tới trước mặt Thẩm Mạc,
Đây là số của anh.
Lâm Sở Sênh không nói rõ được cảm giác của mình là gì. Thế nhưng cô tin, tin tưởng cách nói vô cùng hoang đường của Thẩm Mạc.
Xung quanh đông người ồn ào chỉ có chỗ của Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc là có vẻ rất yên tĩnh, yên tĩnh nghe chuyện xưa của chính bọn họ.
Chuyện xưa của Thẩm Mạc rất thê thảm. Lúc nghe anh kể, Lâm Sở Sênh cảm thấy oán hận trong lòng, tay cô bất giác nắm chặt tay Thẩm Mạc để tỏ ý ủng hộ anh.
Lách tách!
Vài tiếng động kì lạ vang lên, sau đó toàn bộ phòng khách đều tối sầm lại.
Xin lỗi mọi người, đường dây điện đột nhiên bị hỏng, hôm nay không thể đăng kí kết hôn được nữa rồi. Thật ngại quá, bởi vì chúng tôi nghỉ tết Âm lịch, đến mùng 6 tháng 1 mới bắt đầu làm việc lại. Chào đón mọi người khi đó đến đây đăng kí kết hôn lần nữa.
Người phụ trách vỗ tay một cái, đứng ở giữa đám đông, giải thích với mọi người.
Cái gì vậy trời?
Người chưa lấy được giấy đăng kí kết hôn cảm thấy rất xui xẻo. Đây vốn là chuyện vui lớn nhưng lại xảy ra chuyện thế này khiến cho lòng người cảm thấy hoảng hốt không yên.
Xin lỗi mọi người, việc tốt thường hay gặp trắc trở, việc tốt thường hay gặp trắc trở.
Người phụ trách chỉ có thể nói mấy lời dễ nghe. Có điều bây giờ người anh ta lo lắng nhất là Thẩm Mạc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.