Chương 328: Đang chơi em ư?


Thật ra Lâm Sở Sênh cũng không phải là loại người không kiểm soát được cảm xúc, cũng chẳng phải là người không hiểu biết.

8Chỉ là… Ít nhất thì Thẩm Phong cũng tự cảm thấy mình là thanh niên tuấn tú tài giỏi, nhưng mà bây giờ anh ta nói còn không rõ, tr3ên mặt có vết sẹo xấu xí như vậy nên mỗi lần muốn nói chuyện với ai thì lại cần phải lấy dũng khí.

Cảm ơn cô.
Lâm Sở Sênh nhận lấy.
Khác với cách đối xử với Cam Như Ý, Thẩm Mạc lập tức cầm lấy đồ khỏi tay Lâm Sở Sênh,
Em xách vậy nặng lắm.

Bình thường khi có khách đến nhà chơi thì chủ nhà phải là người chủ động tiến lên để tiếp đón chứ không phải là khách chủ động đi vào.
Cam Như Ý thật sự rất chú ý tới những chi tiết nhỏ.
Lâm Sở Sênh không nói gì mà chỉ cười, cô đột nhiên dùng hai tay ghì lấy Thẩm Mạc rồi hôn anh. Sau khi hôn xong, cô lại cười phá lên,
Bây giờ nghĩ lại, anh nhịn giỏi thật đấy.

Thẩm Mạc lại càng không hiểu cô nói câu này là có ý gì.
Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc sốt ruột như vậy thì sắc mặt cô lại càng nặng nề hơn, cô không nói bất kì điều gì.
Điều này lại càng khiến Thẩm Mạc sốt ruột, sở dĩ anh chọn cách nói thẳng với Lâm Sở Sênh là vì anh cảm thấy chắc chắn cô sẽ hiểu cho mình, nhưng nhìn biểu hiện này của cô, anh lại không hiểu cô đang nghĩ gì.
Lúc hai người đi đến chính giữa, Cam Như Ý mới cười tiến lên,
Chúc mừng năm mới!
Ba người gặp mặt, Cam Như Ý liền chủ động chào hỏi.

Sao em lại đổi kiểu tóc thế?
Thẩm Mạc cười gật đầu, rất tự nhiên đưa tay ra mời Cam Như Ý vào, còn tay kia vẫn nắm chặt tay Lâm Sở Sênh.
Nói đến đây, Thẩm Mạc cũng cảm thấy rất áy náy.
Nhắc đến em trai, mới đầu Lâm Sở Sênh im lặng, sau đó cô đứng lên, nụ cười trên mặt cũng biến mất,
Nhưng mà tâm cơ của anh cũng quá nặng.

Lâm Sở Sênh nghiêng đầu về phía trước,
Sau khi em rơi xuống nước được người ta cứu lên, em lại thuận lợi ở lại Thẩm Thị năm năm mà không bị ai phát hiện. Em nghĩ chắc chắn người cứu em có địa vị khá cao trong Thẩm Thị, chẳng hạn như anh, một người đã mưu đồ từ lâu.

Nghe xong lời của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc bật cười, đúng là anh đã mưu đồ từ lâu, nhưng mà cũng không tệ lắm, bây giờ anh đã ôm được mỹ nhân về nhà rồi,
Nhưng mà vì trước đó em không dẫn em trai em rời đi, đến khi anh nhận được tin còn một người nữa, quay lại thì đã muộn rồi.

Thẩm Phong thật sự đã rất cố gắng hạ quyết tâm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt hơi kì lạ của Lâm Sở Sênh, anh ta vẫn rút lui bằng cách làm mà bản thân anh ta cho là hèn nhát, đó là bỏ chạy.
Thực tế và tưởng tượng vẫn luôn khác nhau, nghĩ thì hay lắm nhưng đến khi bắt tay vào làm thì vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Không ngờ lại là vì lý do này.
Nhưng mà Lâm Sở Sênh cũng có thể nghe rõ ra rằng Thẩm Mạc khá dung túng Cam Như Ý,
Rốt cuộc là anh và Cam Như Ý có quan hệ gì với nhau?
Ít ra thì chắc chắn không giống như những gì người ngoài nhìn vào, khi Thẩm Mạc bị đưa ra nước ngoài, Cam Như Ý đã đến thăm anh rất nhiều lần.
Lúc cúi đầu, anh ta còn muốn nói gì đó, cuối cùng dường như5 cảm thấy những gì mình sắp nói ra đều không thích hợp lắm, anh ta đành nuốt ngược trở lại.
Ai cũng biết xoay chuyển tình thế là chuyện rất khó, không chỉ vì phải cố gắng nhiều hơn, mà còn một vấn đề nữa đó là liệu bản thân có thể tự bước qua giới hạn kia không.
Với thủ đoạn của Cam Cửu thì đúng là không khó để lén lút chạy ra ngoài. Nhưng chỗ Trịnh Điềm còn có người trông chừng, không thể dễ dàng để cho Cam Cửu ra tay thuận lợi như vậy được,
Anh còn có việc gì đấy giấu em à?

Thẩm Mạc bất đắc dĩ thở dài một hơi, phụ nữ thông minh quá cũng không tốt lắm, chẳng hạn như bây giờ muốn giấu cũng chẳng thể giấu được,
Mẹ Trịnh Điềm xảy ra chuyện, sau khi Trịnh Điềm biết được liền tự mình ra khỏi bệnh viện.

Hai người vẫn luôn có mối quan hệ rất tốt.
Thẩm Mạc cúi đầu, cuối cùng anh vẫn lựa chọn cách nói thẳng,
Rất lâu về sau, cô ấy sẽ chết vì anh.

Cam Như Ý bất đắc dĩ gãi gãi tóc,
Là do ba mẹ em đấy chứ, họ nói là về nước rồi, ra vẻ người Tây làm gì chứ, rồi bảo em phải nhuộm lại tóc.
Nói đến đây, Cam Như Ý còn giậm chân như một cô nhóc trẻ con,
Màu tóc ấy em làm là vĩnh viễn đấy, không thể tẩy màu ấy đi được nữa mà chỉ có thể nhuộm đen lại. Nhưng một khi đã nhuộm đen rồi thì chẳng thể nhuộm lại sang màu khác nữa.

Chỉ khi nói chuyện bình thường thì cảm giác ấm áp mới có thể xuất hiện.
Lâm Sở Sênh nghe xong, cũng không biết phải nói gì.
Cô rất tin tưởng tính cách của Thẩm Mạc, anh đã cho người trông chừng Trịnh Điềm, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể giúp đỡ Trịnh Điềm mà thôi, dù có cho vệ sĩ đi theo thì lúc cô ấy đi vệ sinh bọn họ cũng không thể đi theo được.
Hai người đang nói thì nhìn thấy có một chiếc xe lái đến, sau khi xe dừng lại thì thấy Cam Như Ý cũng mặc một bộ váy đỏ bắt mắt, bước xuống xe. Cô ta lấy mấy hộp quà ra khỏi cốp xe, đúng lúc mở cốp xe ra xong, vừa hay nhìn thấy Thẩm Mạc, cô ta liền cười vẫy tay với anh.
Nhưng lại không chủ động đi đến.
Sau khi vào nhà, người giúp việc vội tiến đến nhận đồ đạc trong tay Cam Như Ý,
Khoan đã.
Lúc người giúp việc đang định đi ra ngoài thì Cam Như Ý lại gọi lại, chọn ra một hộp quà.

Hôm qua em về mới nghe nói cô Lâm mang thai, đây là ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, mong là cô Lâm có thể dùng được.
Thật ra hộp quà này cũng không đắt lắm, nhưng có thể nhìn ra là người mua rất có tâm.
Anh nói không nhiều nhưng đủ thể hiện rất rõ ý của mình.
Tim Lâm Sở Sênh hơi nhói lên, chẳng ai có thể đoán trước được sức mạnh của một mạng người, dù cô có đồng ý hay không thì cô vẫn phải chấp nhận rằng sự tồn tại của Cam Như Ý này rất đặc biệt.
Thẩm Mạc lại giải thích về chuyện của mẹ Trịnh Điềm, vốn dĩ bà ấy đang sống yên lành bên nước ngoài, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà lại tự chạy về nước.
Vì thật ra mẹ Trịnh Điềm cũng không biết chuyện giữa Trịnh Điềm và Cam Cửu nên cũng chỉ coi người của Thẩm Mạc là hàng xóm bình thường, chắc chắn là cũng chẳng báo cho người ta là mình sẽ về nước.
Bây giờ, họ chỉ có thể nghe theo ý trời, cố gắng hết sức mà thôi.
Con người ai cũng có nhân tính, Trịnh Điềm đã mang thai con của Cam Cửu rồi thì dù thế nào hắn cũng không thể giày vò Trịnh Điềm như trước nữa.
Lâm Sở Sênh không để ý đến Thẩm Mạc mà chỉ cúi đầu nhìn xuống điện thoại, sau khi lướt một lúc cô mới đặt điện thoại xuống,
Được rồi, anh tự nhìn điện thoại mình đi, đây mới chính là cái em muốn nhắc đến.

Nhắc đến điện thoại, Thẩm Mạc liền dang tay ra, tỏ vẻ mình không mang,
Anh thấy tin nhắn Như Ý gửi rồi, anh biết rõ tính cách cô ấy, nếu anh không trả lời lại thì chắc chắn cô ấy sẽ gọi điện thoại, vất vả lắm chúng ta mới nghỉ ngơi được, tuyệt đối không thể để cho cô ấy quấy rầy.

Cô thay đổi sắc mặt đột ngột như vậy khiến Thẩm Mạc hoảng sợ kêu lên, vội đứng dậy theo.
Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt sâu thẳm, cô cũng chẳng còn tâm trạng nào để ngắm cảnh nữa mà sải bước đi về.
Thẩm Mạc liếc nhìn Lâm Sở Sênh, cô lập tức cười rồi chủ động tiến về phía trước, cô không nhỏ mọn đến mức gây khó dễ cả chuyện chào hỏi bình thường.
Thẩm Mạc thấy hành động của Lâm Sở Sênh thì cũng nhanh chóng đi qua đó.
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh cũng không bận tâm đến vị khách đột nhiên xuất hiện này, cũng chỉ là tên bại tướng mà thôi, hơn nữa mục tiêu hiện tại của hai người cũng chẳng phải là Thẩm Phong.
Hai người đi một lúc thì thấy hơi mệt, tìm một chỗ để ngồi trong chốc lát, có vẻ như Lâm Sở Sênh đã quen rồi, cô cứ thế dựa vào người Thẩm Mạc,
Nói đi, rốt cuộc Trịnh Điềm đã gặp phải chuyện gì?

Nói thật lúc này Lâm S9ở Sênh cũng thấy khá ngạc nhiên.
Vốn dĩ Thẩm Phong cũng đã lấy đủ dũng khí rồi, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Sở Sê6nh, anh ta lại rút lui, thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu lên.
Lâm Sở Sênh đi rất nhanh, Thẩm Mạc gần như phải chạy theo cô, đến khi đuổi kịp Lâm Sở Sênh, anh liền nhanh chóng kéo tay cô lại,
Sở Sênh, anh biết là làm như vậy là không đúng. Nhưng mà anh không thể đứng cạnh em khi anh chưa đủ năng lực để bảo vệ em được.
Ít nhất thì anh không thể làm điều đó trong năm năm qua.
Nhiều năm qua, Thẩm Mạc mất nhiều công sức để gây dựng nên thế lực riêng của mình, nhưng tập đoàn Thẩm Thị lớn như vậy, xây nên một thế lực có thể chống lại Thẩm Thị là việc không dễ dàng. Cũng may là anh có năng lực này.

Nhiều khi ông trời chẳng công bằng với con người chút nào, em rất may mắn khi gặp được anh.
Dù Lâm Sở Sênh có muốn giúp đỡ chuyện của người khác thì cô vẫn phải sống tiếp cuộc sống của mình.

Sao đột nhiên lại nghiêm túc thế?
Vốn đang nói về chuyện Trịnh Điềm, đột nhiên Lâm Sở Sênh lại nhìn Thẩm Mạc bằng vẻ mặt thâm tình, nói như tỏ tình khiến anh không phản ứng kịp.
Thẩm Mạc sợ Lâm Sở Sênh lạnh liền kéo áo cô,
Thì lần đó Cam Cửu hợp tác với ả đàn bà bên nhà họ Lâm kia, nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài đi tìm Trịnh Điềm một lần, sau đó bị phát hiện và bị nhốt lại.

Thẩm Mạc nói rất đơn giản, Lâm Sở Sênh cũng tưởng tượng ra được phần nào là đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả là máy bay có vấn đề.
Thật ra qua chuyện của Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh cũng biết là có một số chuyện không thể cứ tính toán là sẽ thành công, có rất nhiều việc bất ngờ diễn ra khiến cho người ta muốn trở tay không kịp.
Bệnh viện kia là địa bàn của Thẩm Thị, chỉ cần Trịnh Điềm không rời khỏi bệnh viện thì dù vệ sĩ có rời đi một lúc Cam Cửu cũng chẳng thể giở trò gì lớn trong bệnh viện được.
Thế nhưng trên đời này luôn có những chuyện rất trùng hợp xảy ra.
Ánh mắt Cam Như Ý lại đảo quanh Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc,
Sao thế? Hai người đang công khai tình cảm với nhau đấy à?


Thẩm Mạc không trả lời câu hỏi này mà chỉ cười chuyển chủ đề,
Ban đầu bọn anh định tổ chức hôn lễ vào hôm nay, nhưng vì có một số việc nên đành hoãn lại, sẽ tổ chức vào tháng 1 này, đúng lúc hiếm khi em mới về, chi bằng ở lại tham gia hôn lễ đi.


Dù Lâm Sở Sênh có muốn thừa nhận hay không thì Thẩm Mạc đúng là rất tinh tế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.