Chương 333: Bất ngờ sảy thai
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2168 chữ
- 2022-02-06 09:06:17
Môi Cam Như Ý rất đỏ, lúc cô ta cười thì cặp môi đỏ mọng này lại càng trở nên khoa trương hơn.
Tôi đi đây, tôi sẽ ở nhà nhìn xem cô có8 thể giữ được vị trí cô muốn không.
Cam Như Ý cầm túi xách lên, vừa đi vừa đong đưa, có vẻ như là đang rất ung dung.
Lâm Sở Sênh khẽ 3cau mày nhìn theo bóng lưng Cam Như Ý, nhưng ngay sau đó cô lại thả lỏng ra,
Có lẽ tôi không thể sánh bằng bối cảnh của cô, nhưng tôi có đủ n9ăng lực để loại bỏ bối cảnh ấy đấy.
Bà nói như kiểu sắp bỏ chạy nhưng Lâm Sở Sênh vẫn cảm thấy không cần phải làm như vậy,
Cho dù thế nào thì cháu vẫn cảm ơn ý tốt của bác.
Cháu biết không, ông ta sắp ra tay rồi!
Hôm nay cảm xúc của mẹ Thẩm không được ổn định cho lắm, chỉ thoáng cái bà đã hét lên với Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh hơi nhíu mày,
Không phải là ông ta sắp ra tay mà là đã ra tay rồi, cháu nghĩ bác cũng đã nhìn ra.
Lâm Sở Sênh không độ lượng bằng cô ta.
Cô từ từ uống xong cốc nước chanh, vốn dĩ thời tiết bên ngoài còn đang nắng ráo lúc này lại trở nên âm u. Nhìn đồng hồ thì mới có bốn mươi phút trôi qua, buổi họp báo chỗ Thẩm Mạc chắc là cũng vừa mới bắt đầu.
Lâm Sở Sênh nằm trên ghế sofa, chầm chậm nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bên kia, buổi họp báo của Thẩm Mạc đang được tổ chức để giải thích về vụ việc bạo lực học đường, Thẩm Mạc đã đưa ra câu trả lời rất chắc chắn là dù người nào gây ra chuyện này thì anh cũng sẽ phối hợp để trừng phạt thật nghiêm khắc. Đồng thời anh còn công khai xin lỗi mọi người. Dù đây là chuyện do cấp dưới của anh gây ra nhưng cũng là do anh quản lý không đủ nghiêm.
Kế hoạch ban đầu là sau khi nói hết chuyện này, Thẩm Mạc sẽ công bố chuyện mình và Lâm Sở Sênh sẽ không rời xa nhau, nhưng kết quả là trợ lý cứ thế xông lên sân khấu.
Trợ lý cũng biết vị trí của Lâm Sở Sênh trong lòng Thẩm Mạc, dù là nơi nào thì cũng phải báo cho Thẩm Mạc về chuyện của Lâm Sở Sênh trước đã, hơn nữa bây giờ cô còn xảy ra chuyện lớn như vậy, không ai dám trì hoãn cả.
Thẩm Mạc xông vào, thấy đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, anh liền đấm mạnh vào tường như điên.
Nói! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tôi cho nhiều người theo sát cô ấy đến thế rồi, mấy người bảo vệ cô ấy như vậy hả?
Thẩm Mạc tức giận nổi điên với mấy vệ sĩ đang đứng cúi đầu kia, anh đề phòng trăm ngàn lần nhưng lại không đề phòng chuyện này.
Bác Cả Thẩm đến tìm Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc trực tiếp ra lệnh không cho ông ta gặp cô. Cam Cửu thì cũng chỉ được để Trịnh Điềm lên gặp Lâm Sở Sênh, còn hắn thì không thể đi vào.
Rời xa nó đi.
Mẹ Thẩm lắc đầu, dường như đang cố gắng kiểm soát điều gì đó.
Lâm Sở Sênh có thể nhìn ra là giữa ba Thẩm và mẹ Thẩm chắc chắn còn có một câu chuyện nào đó, nhưng cô không ngờ là cảm xúc của mẹ Thẩm lại biến động nhiều đến vậy.
Cháu sẽ suy nghĩ.
Lâm Sở Sênh gật đầu với mẹ Thẩm, nhưng thật ra cô rất muốn bảo mẹ Thẩm về đi. Cô cũng không biết là nói chuyện với một người đang bị kích động về mặt cảm xúc thì có thể có kết quả gì.
Mẹ Thẩm cúi đầu, có vẻ như đang suy nghĩ.
Là con cháu, Lâm Sở Sênh cũng không tiện nói gì mà đợi bà chủ động ra về.
Nhưng mà ngồi quá lâu, Lâm Sở Sênh cảm thấy eo hơi khó chịu, cô đỡ eo định đứng lên đi lại.
Qua lần nói chuyện này, Lâm Sở Sênh cũng nhìn rõ một chuyện, bảo sao Cam Như Ý vẫn luôn không coi6 Lâm Sở Sênh ra gì, cũng chẳng quan tâm đến đứa bé trong bụng cô. Hóa ra là người ta tự đặt mình vào vị trí của vợ cả, vợ chính thức, rồi coi 5cô là vợ hai, vợ ba gì đó.
Không thể không nói là Cam Như Ý thật sự rất rộng lượng.
Thời đại này rồi mà vẫn có thể chấp nhận nổi loại chuyện này, đúng là một bà chủ nhà điển hình.
Lâm Sở Sênh còn đang mang thai, anh không dám nghĩ đến hậu quả chuyện này. Thông minh cơ trí gì đó cũng đã tan thành mây khói từ lâu rồi. Bây giờ anh chỉ là một người đàn ông bình thường lo cho sức khỏe của vợ mình mà thôi.
Ánh đèn flash nháy càng nhanh hơn, mọi người không biết Thẩm Mạc gặp phải chuyện gì, chỉ có thể suy đoán.
Lâm Sở Sênh vừa được đưa đến bệnh viện đã lập tức được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Lâm Sở Sênh vừa đứng lên, mẹ Thẩm cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết tại sao mà Lâm Sở Sênh lại cảm thấy rất bất an khi mẹ Thẩm như thế này. Cô quay đầu lại nhìn vệ sĩ đứng ở cách đó không xa, ra hiệu cho người đó đến đây, đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.
Tôi bảo cô phải rời đi, cô không hiểu à?
Mẹ Thẩm đột nhiên hét lớn rồi lao về phía Lâm Sở Sênh.
Eo Lâm Sở Sênh đụng phải ghế sofa, đau đến mức cô phải hít sâu một hơi. Nhưng mẹ Thẩm cũng chẳng màng đến chuyện đó, lúc này còn cố lao lên, cứ thế húc đầu gối vào bụng Lâm Sở Sênh.
Thẩm Mạc cũng đã đứng lên, sau khi trợ lý chạy lên nói chuyện, trái tim anh dường như ngừng đập, lúc ấy anh đã thật sự quên cả việc hít thở.
Không biết lúc này Thẩm Mạc đang nghĩ gì.
Đi, đi, đi ngay bây giờ.
Trước ánh mắt của rất nhiều người, Thẩm Mạc cứ thế lao vọt xuống dưới.
Bối cảnh của Cam Như Ý không cần nói cháu cũng biết. Thẩm Mạc không kết hôn thì sẽ phải đối mặt với người của cả hai gia tộc Cam - Thẩm. Mặc dù bác không bao giờ hỏi về những việc này, nhưng cũng có thể nhìn ra anh Cả chỉ chú ý đến việc Thẩm Mạc có thể kiếm tiền, nếu có cơ hội kiếm tiền tốt hơn mà Thẩm Mạc không nắm lấy thì chưa chắc họ sẽ trung thành với Thẩm Mạc.
Mẹ Thẩm nói rất bình tĩnh, mặc dù những lời này không dễ nghe nhưng ngữ điệu bình thản của bà lại không khỏi khiến người ta có cảm giác quá phản cảm.
Vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn thương, khi hai đứa trắng tay thì sẽ phát hiện ra tình yêu đã trở thành gáng nặng xấu xí tự bao giờ.
Nói xong, trong mắt mẹ Thẩm còn có giọt nước mắt, như thể bà đã từng lĩnh ngộ chuyện này.
Bác cũng thiếu lòng tin với con mình quá rồi, cháu nghĩ bác vẫn chưa hiểu bản lĩnh con bác đâu.
Vì đối phương là mẹ Thẩm Mạc nên Lâm Sở Sênh phản bác lại một cách rất nghiêm túc.
Hôm nay mẹ Thẩm ăn mặc khá ảm đạm, bà mặc một bộ đồ nâu, bình thường khuôn mặt bà cũng không quá nhợt nhạt, nhưng hình tượng ngày hôm nay khiến sắc mặt bà như không còn giọt máu nào cả.
Bác mau ngồi đi.
Dù sắc mặt mẹ Thẩm có kém đến mấy thì Lâm Sở Sênh vẫn đón chào với nụ cười rạng rỡ nhất.
Sở Sênh, đứa bé vẫn khỏe chứ?
Mẹ Thẩm nhìn vào bụng Lâm Sở Sênh, mặc dù bà là người thích đối xử lạnh lùng với người khác, nhưng Lâm Sở Sênh vẫn nhìn ra có cảm xúc gì đó hơi lạ trong mắt bà.
Lâm Sở Sênh bảo người giúp việc rót cho mẹ Thẩm một cốc nước ấm, không nhắc đến những chuyện khác, nhưng cốc nước ấm này là để xoa dịu tâm trạng đang phiền muộn vì điều gì đó của bà.
Mẹ Thẩm nhận cốc nước ấm, cũng không thấy nó đang nóng mà vẫn cứ thế cầm cốc bằng cả hai tay.
Sở Sênh, bác biết là cháu và Thẩm Mạc có tình cảm với nhau, nhưng thật ra tình yêu chính là thứ yếu ớt nhất, nó sẽ trở nên khác đi theo sự thay đổi của hoàn cảnh.
Mẹ Thẩm dừng lại một lát rồi nói tiếp,
Cháu là người có năng lực, không nên sống mãi trong cảnh tranh đoạt đàn ông, cháu nên sống cuộc sống của mình.
Có lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống.
Vẫn khỏe ạ.
Lâm Sở Sênh bất giác đặt tay lên bụng mình, trên mặt cô tràn đầy vẻ ấm áp của tình mẫu tử.
Mẹ Thẩm lại thở dài một hơi,
Bác biết là lời nói sau đây của bác có lẽ sẽ không đủ nhân tính nhưng bác vẫn muốn khuyên cháu, cháu hãy nhẫn nại nghe cho rõ.
Nói xong, mẹ Thẩm lại thở dài một hơi.
Đó là vì hai đứa không biết thủ đoạn của ông ta!
Giọng nói của mẹ Thẩm lập tức cao lên, nhưng có lẽ bà cảm thấy ăn nói sắc bén như vậy không hợp với hình tượng của mình nên bà liền nói chậm lại,
Sở Sênh, nghe lời bác, hãy đi đi, đừng xuất hiện trước mặt Thẩm Mạc nữa, như vậy sẽ tốt cho cả cháu và nó.
Nếu cháu lo mình không có chỗ nào để đi thì ba của bác vẫn còn một căn nhà nữa, Thẩm Mạc không biết nơi đó, cháu có thể yên tâm sinh con ở đó, đợi khi nào đứa bé lớn rồi thì có thể sống một cuộc sống mới.
Trong ti vi có rất nhiều cảnh mẹ chồng ép con dâu rời đi, nhưng chưa có bà mẹ chồng nào lại diễn được một cách chân thật đến vậy.
Chỗ đó cũng có ý nghĩa đặc biệt với Thẩm Hạo Chấn. Dù ông ta có biết thì cũng sẽ không ra tay với nơi đó. Hơn nữa cháu cứ yên tâm, sau khi đưa cháu sang thì đợi một khoảng thời gian bác cũng sẽ qua đấy cùng luôn, bác sẽ bảo vệ cháu khỏi những kẻ muốn làm tổn thương cháu bằng cả tính mạng của mình.
Mẹ Thẩm sốt ruột, phong thái ngày xưa cũng dần dần biến mất.
Nhưng có lẽ là vì trong lòng vẫn còn có chuyện nên khi người giúp việc đến đắp chăn lông, Lâm Sở Sênh lại bị đánh thức. Cô nhìn đồng hồ, mới qua năm phút đồng hồ thôi.
Trước kia Lâm Sở Sênh nghĩ là ngày nghỉ thì phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, chơi cho thật đã, phải thả lỏng bàn thân. Nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mấy ngày nghỉ này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ngồi được một lúc thì người giúp việc vào báo là mẹ Thẩm đến. Lâm Sở Sênh ngạc nhiên nhướn mày, phải biết là thánh nhân như mẹ Thẩm sẽ không dễ dàng xuất hiện. Nhưng mà dù sao thì đây cũng là mẹ của Thẩm Mạc, cô không thể không cho bà vào được.
Lúc này Lâm Sở Sênh đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Vệ sĩ sợ đến mức mất hồn mất vía, cũng chẳng màng đối phương là ai nữa, cứ vậy túm tay, ghì mẹ Thẩm xuống đất.
Lúc vệ sĩ đến đỡ, Lâm Sở Sênh đau đớn nắm chặt lấy tay vệ sĩ, nói không ra lời.
Đưa đến bệnh viện, mau đưa người đến bệnh viện!
Vệ sĩ thấy Lâm Sở Sênh chảy máu liền sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Phàm là những người nguy hiểm, Thẩm Mạc đều đề phòng như đề phòng trộm cướp.
Chúng mày không nói gì là sao? Lên tiếng nói cho ông xem nào!
Mắt Thẩm Mạc đỏ ngầu lên, chỉ có nổi điên mới khiến anh có thể ép chính mình không được nghĩ đến kết quả của ngày hôm nay.
Xin lỗi, Tiểu Mạc, là lỗi của mẹ.
Bấy giờ mẹ Thẩm cũng đã bình tĩnh lại, bà lại trở về với hình tượng hòa nhã trước kia của mình.
Thẩm Mạc cứ thể xách cổ mẹ Thẩm lên, từng chút một siết chặt lại.
Anh thật sự rất muốn giết chết người mẹ này của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.