Chương 342: Tự mình ra đón
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2114 chữ
- 2022-02-06 09:06:31
Vân Ly nhận được thiệp mời nên mới vội vàng chạy tới. Anh ta cũng muốn biết Lâm Sở Sênh ở đâu, sống như thế nào, nhưng gọi điện th8oại mãi mà cô vẫn không nghe máy.
Vân Ly cảm thấy rất hả hê về chuyện mà Trương Nhất Nhất đã làm, điều anh ta tiếc nuối n3hất là không thể tự mình đi lên đấm cho Thẩm Mạc vài cái.
Có thể là do thói quen đã ăn sâu bén rễ, cho nên Vân Ly vẫn khô9ng thích ứng được với cái kiểu liều mạng, xúc động muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Một khoảng thời gian rồi Vân Ly không gặp Lâm Sở Sênh, bây giờ đột nhiên nhìn thấy cô, dường như sắc mặt của cô khó coi một cách rất rõ ràng. Mặt mũi vàng vọt, ngay cả hốc mắt cũng có cảm giác như lõm sâu vào, cả người gầy đi rất nhiều.
Vân Ly há miệng, anh ta rất muốn hỏi Lâm Sở Sênh rằng thời gian qua khó sống lắm phải không, rằng cô có muốn đi với anh ta không?
Nhưng lời đến đầu môi, anh ta lại không có can đảm bày tỏ,
Thẩm Mạc làm việc không ra cái gì cả.
Lâm Sở Sênh cười cười,
Như vậy cũng rất tốt, mỗi người đều có con đường mà mình muốn đi.
Lâm Sở Sênh đặt tay lên bụng, vốn định nói vài câu mang tính tổng kết về tình cảm của hai người họ, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, có một số việc tự bản thân mình hiểu là được rồi,
Mấy hôm trước, Linda tới tìm tôi.
Vừa nghe Lâm Sở Sênh nhắc tới Linda, trái tim Vân Ly lập tức treo lên, anh ta hỏi lại một câu:
Cô ấy nói cái gì rồi?
Hỏi xong Vân Ly lại cảm thấy rất lúng túng nên cúi đầu thấp xuống.
Nên nói hay không nên nói đều nói không ít rồi. Tuy rằng tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng có thể có được một người yêu anh như vậy, thật sự là không dễ dàng.
Lâm Sở Sênh cố ý nhắc tới đề tài này.
Lâm Sở Sênh vẫn còn ở cữ sảy thải, làm sao có thể chịu được kiểu giày vò đó chứ.
Cô làm như vậy nguy hiểm lắm.
Thấy Trương Nhất Nhất lại muốn trèo lên, Vân Ly không nhịn được thì thầm một câu.
Leo song cửa sổ vốn dĩ đã không dễ rồi, bây giờ trước mặt lại có người cằn nhằn, đây chắc chắn là một chuyện vô cùng ảnh hưởng đến tâm trạng,
Anh có thể câm miệng lại không?
Trương Nhất Nhất trừng mắt với Vân Ly,
Anh cứ cằn nhằn mãi thì sẽ bị người ta phát hiện đấy.
Ngộ nhỡ Lâm Sở Sênh không ở trong phòng thì phải làm sao? Ngộ nhỡ một nhân vật quan trọng nào đó ở trong phòng này thì Vân Ly gửi tin nhắn cho Trương Nhất Nhất, chẳng phải là hại Trương Nhất Nhất à?
Vân Ly bỏ lại điện thoại vào túi, đi tới trước mặt vệ sĩ, khẽ gật đầu rồi nói:
Chào anh, tôi muốn gặp Lâm Sở Sênh.
Vân Ly nghĩ rằng dùng thân phận của mình đi gặp Lâm Sở Sênh sẽ không bị đối xử thô bạo, mà chỉ cần nhìn vệ sĩ là biết Lâm Sở Sênh có ở trong phòng hay không.
Thấy vệ sĩ do dự, nhịp tim Vân Ly đập càng nhanh hơn. Nói cách khác là Lâm Sở Sênh thật sự ở trong đó?
Cam Như Ý thật sự rất tức giận, nhưng dù là như thế thì cô ta cũng chỉ có thể hít sâu vào, bình tĩnh nở nụ cười,
Được, được, em nói được làm được.
Cô ta xoay người đi về phía ba Cam.
Trò cười hôm nay không thể thu dọn xong trong chốc lát, còn không bằng trực tiếp ngồi cạnh ba mình để nghỉ ngơi.
Thẩm Mạc nhìn Cam Như Ý. Anh cũng không muốn đứng trên sân khấu nữa liền dứt khoát ngồi xuống cạnh ba Thẩm. Hai người vốn nên đính hôn với nhau, bây giờ mỗi người đều ngồi bên cạnh ba mình, nhưng lại không có ai nói đến chuyện hủy bỏ buổi lễ đính hôn này.
Ba, ba đừng xen vào, dù Thẩm Mạc có giở trò gì đi nữa thì anh ấy cũng phải kết hôn với con. Con người không phải súc sinh, kiểu gì cũng có ngày dạy cho quen được, cho dù là danh phận hay là tình cảm đều sẽ là của con.
Chỉ khi ở trước mặt ba Cam, Cam Như Ý mới để lộ ra mục đích thật sự của mình.
Giống như Lâm Sở Sênh đã nói, cô ta vốn có tình cảm với Thẩm Mạc.
Vân Ly tìm cơ hội đi lên lầu, thật ra rất dễ tìm, chỉ có một phòng có người canh cửa, vừa nhìn là biết khác với những phòng còn lại. Vân Ly cầm điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trương Nhất Nhất, đã soạn xong tin nhắn rồi, nhưng lại cảm thấy do dự.
Vân Ly cười cười, tuy đáp án này nằm trong dự đoán nhưng vẫn không nhịn được có một chút thất vọng.
Vân Ly cũng có sự kiêu ngạo của mình, ít nhất anh ta sẽ không mặt dày mày dạn đeo bám. Nếu đã nói rõ chuyện này thì sẽ không nhắc lại nữa,
Có một cô gái họ Trương tìm cô, cô ấy đang ở dưới lầu.
Vân Ly muốn nhanh chóng chuyển đề tài khỏi việc khiến cho cả hai người đều lúng túng, lúc này anh ta mới nhớ tới Trương Nhất Nhất, bèn chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Thấy Vân Ly im lặng, Trương Nhất Nhất 6đảo mắt, nói:
Tôi còn tưởng rằng anh có thể làm ra trò trống gì, không ngờ chỉ là lải nhải ngoài miệng. Anh đi ra, đi ra, đừng ở5 đây cản trở tôi.
Trương Nhất Nhất trực tiếp đẩy Vân Ly sang một bên.
Tuy Trương Nhất Nhất có thể gọi điện thoại bình thường với Lâm Sở Sênh, nhưng không được nhìn thấy tận mắt thì có thế nào Trương Nhất Nhất cũng không thấy yên tâm, cho nên cô mới phải nghĩ cách gặp Lâm Sở Sênh cho bằng được. Trương Nhất Nhất luôn nghĩ rằng Lâm Sở Sênh bị Thẩm Mạc nhốt lại, Lâm Sở Sênh sợ Trương Nhất Nhất lo lắng nên mới không nói thật.
Con người ấy mà, sợ nhất là suy nghĩ lung tung, Trương Nhất Nhất càng suy nghĩ càng cảm thấy Lâm Sở Sênh sống quá khổ sở, thậm chí bắt đầu cảm thấy Lâm Sở Sênh giống như hoa tử vi (hoa bằng lăng xẻ) bị nhốt bên trong phòng để người ta giày vò.
Nếu không tiện thì thôi vậy.
Vân Ly sợ người khác chú ý, bởi anh ta không muốn gây ra động tĩnh lớn.
Vệ sĩ vẫn còn đang cân nhắc, cuối cùng cảm thấy nên gõ cửa hỏi Lâm Sở Sênh. Có lẽ là Vân Ly cũng không ngờ muốn gặp Lâm Sở Sênh lại đơn giản đến vậy.
Giọng nói của Lâm Sở Sênh truyền ra từ bên trong, bảo vệ sĩ cho Vân Ly vào.
Điện thoại của Vân Ly không cài đặt mật khẩu. Trương Nhất Nhất mở điện thoại lên, bấm lưu số điện thoại của mình,
Anh xem đi, đây là số điện thoại của tôi, anh ra trước tìm lý do đi vào nhà rồi xem Sở Sênh có thể ở phòng nào, sau đó gửi vị trí cho tôi, tôi trèo lên từ bên này. Bây giờ phía trước đang loạn, không ai chú ý tới phía sau, cho nên anh hành động nhanh lên một chút.
Trương Nhất Nhất nói xong, cảm thấy Vân Ly sẽ làm chậm trễ việc của mình nên đẩy anh ta.
Vân Ly đi mấy bước liền quay đầu lại nhìn Trương Nhất Nhất.
Lúc này Trương Nhất Nhất đang lo lắng nhìn cửa sổ, Vân Ly không nhịn được nở nụ cười, Lâm Sở Sênh có thể có được một người bạn như vậy đúng là phúc của cô.
Phía trước, ba Cam đang tức giận, ngồi yên một chỗ giống như ông lớn, người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp vệ sinh, nâng cái bàn bị đổ lên, tắt nước trong phòng vệ sinh, lau khô nước tràn ra ngoài.
Mặc dù nhà họ Thẩm có nhiều người giúp việc, nhưng chính là vì nhiều cho nên nhìn lại càng có vẻ loạn hơn.
Vậy cô thì sao?
Vân Ly hỏi tiếp theo lời Lâm Sở Sênh.
Đây vốn là câu hỏi mà Lâm Sở Sênh muốn trả lời,
Trái tim tôi rất nhỏ, cho dù là muốn chứa thêm một người hay vứt bỏ một người đều rất khó.
Vân Ly hiểu ý của Lâm Sở Sênh. Nói cách khác là Lâm Sở Sênh đang nói cho anh ta biết, trong trái tim của cô khó có thêm một người nữa ngoài Thẩm Mạc.
Ở trong mắt của Trương Nhất Nhất, sự chột dạ của Vân Ly chính là chậm chạp. Trương Nhất Nhất thật lòng nghi ngờ ánh mắt của Lâm Sở Sênh, sao lại đi khen ngợi cái loại người này, không có khí phách của đàn ông gì cả.
Anh có điện thoại không?
Trương Nhất Nhất vẫn còn đứng đó ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Bởi vì Trương Nhất Nhất đổi chủ đề quá nhanh, cho nên Vân Ly không kịp hiểu ý của cô là gì mà cứ ngây người đứng đó. Trương Nhất Nhất thở dài, cảm thấy người này phản ứng quá chậm, bèn đi lại gần Vân Ly, tự mình lấy điện thoại trong túi quần của anh ta.
Cam Như Ý tức giận trong lòng, nhưng cô ta vẫn nghĩ cho dù có như thế nào đi nữa thì cũng phải làm cho xong nghi thức đính hôn. Có điều cô ta vẫn nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt kiêu ngạo,
Thẩm Mạc, em thật sự không thể tin được đây là thái độ của nhà họ Thẩm đối với buổi đính hôn này. Hoặc có lẽ là các người cảm thấy hai gia đình nên đối đầu với nhau. Nếu như vậy thì nhà họ Cam chúng em cũng không ép buộc.
Thẩm Mạc đảo mắt nhìn thấy Vân Ly đang lên lầu liền thu ánh mắt lại,
Không phải em vừa nói phải bồi thường cho Sở Sênh sao? Trương Nhất Nhất là bạn tốt nhất của Sở Sênh, anh nghĩ chắc em cũng nên tỏ ra rộng lượng, hoặc ít nhất là có thể nói lời giữ lời.
Thẩm Mạc nói bằng giọng điệu không nóng không lạnh, lại dùng lý do vừa rồi của Cam Như Ý chặn miệng cô ta.
Trương Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn lên lầu, bây giờ cô không hề có ý định đi khỏi đây,
Anh nói đi, rốt cuộc anh là người của Thẩm Mạc hay là người của Lâm Sở Sênh?
Trương Nhất Nhất hỏi Vân Ly.
Bởi vì Lâm Sở Sênh đánh giá Vân Ly rất cao cho nên khi Thẩm Mạc làm ra chuyện trời đất không dung này, Trương Nhất Nhất cảm thấy Vân Ly sẽ đứng về phía Lâm Sở Sênh.
Vốn dĩ Trương Nhất Nhất chỉ thuận miệng hỏi thôi, chính là hỏi như kiểu bạn bè bình thường. Nhưng mà Vân Ly lại chột dạ, vẻ mặt không được tự nhiên, suy nghĩ một lúc lâu mới cúi đầu đáp:
Tôi đứng về phía Sở Sênh.
Chỉ khổ cho đám khách mời, trông mong hai bên gia đình tuyên bố hủy bỏ, rõ là thấy có cơ hội rồi, vậy mà lại không ai lên tiếng nói câu nào.
Chuyện giày vò người ta nhất là khi thấy có hi vọng rồi mà hi vọng lại từ từ tan biến.
Gặp phải tình huống này, thường là nhà gái sẽ khó chịu hơn nhà trai, ví dụ như là ba Cam. Ông ta nhìn con gái của mình, có thế nào cũng cảm thấy đau lòng.
Lâm Sở Sênh nghi ngờ nhìn theo hướng tay của Vân Ly, bước nhanh tới bên cửa sổ, thấy Trương Nhất Nhất đang đánh nhau với người ở phía dưới thì quát lên:
Cô ấy là bạn của tôi, các người mau buông ra!
Nhưng phía dưới đánh nhau quá dữ dội, căn bản không ai nghe cô nói.
Lâm Sở Sênh quay đầu hô với vệ sĩ đang đứng ở cửa,
Các anh mau xuống dưới đón Nhất Nhất lên cho tôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.