Chương 371: Cuộc sống khó khăn


Bác Cả Thẩm thấy như vậy, cũng đành phải ra mặt:
Em dâu yên tâm, anh nhất định sẽ để ý đến chuyện của Tiểu Mạc.


Mẹ Thẩm gật đầu, mặc dù c8hưa chắc những người này đã có thể kiên trì với lời thề của mình cho đến cuối cùng, nhưng ít ra thì khi Thẩm Mạc bắt đầu, những người này không ng3áng chân anh trong lúc anh gặp khó khăn nhất là được rồi.
Khi trời tối muộn, hai người mới quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Rõ ràng là trước kia hai người đã có bầu không khí rất dịu dàng trong phòng, nhưng lúc này lại chẳng còn dấu vết gì nữa.
Thẩm Mạc gật đầu, anh không biết mình nên nhìn về phía nào nên cứ thể nhìn vu vơ,
Mẹ không đi không được à?
Thẩm Mạc hơi cúi đầu, giống như đang sợ người khác sẽ biết rằng giọng nói này đang phát ra từ anh.
Mẹ Thẩm khẽ mỉm cười, thực ra cuộc đời này của bà cũng thất bại lắm, bây giờ chẳng ai muốn đến gần bà nữa rồi.
Còn lần này lại ở nhà mình, nếu điện không xảy ra vấn đề bất ngờ thì chắc chắn những người ở phòng cấp cứu đã được chuẩn bị trước kia sẽ chạy ra.
Mẹ Thẩm lại vỗ vào tay Lâm Sở Sênh,
Mẹ làm như vậy không chỉ là vì hai đứa, mà còn là vì chính mình, mẹ cảm thấy mệt mỏi, mẹ già rồi, không sống được cuộc sống suốt ngày lục đục với nhau nữa đâu.
Bà nói cũng đúng, bản chất thật của bà mặc dù không yên tĩnh như những gì bà thể hiện ra bên ngoài, nhưng bà thật sự không hợp với những chuyện đấu đá này.
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh ngồi lại với mẹ Thẩm thêm lúc nữa, để mẹ Thẩm cảm nhận được sự dịu dàng của thế gian.
Có lẽ bây giờ mẹ Thẩm chỉ có thể cảm thán là mình đã giác ngộ quá muộn.
Khoảng thời gian trước kia rất khó khăn, nên sau này chúng ta phải sống càng ngày càng tốt hơn.
Sau đó cô nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Thẩm Mạc.
Nhưng mà cũng chỉ chạm nhẹ rồi thôi.
Lâm Sở Sênh cảm nhận được sự xúc động của mẹ Thẩm liền lẳng lặng an ủi bà.
Cảm nhận được sự an ủi của Lâm Sở Sênh, mẹ Thẩm liền quay sang cười với cô,
Khi lần lượt đặt từng tờ giấy lên mặt ông ta, mẹ thật sự rất sợ, thậm chí, thậm chí mẹ còn từng muốn giật hết mọi thứ xuống.
Mẹ Thẩm dừng lại một lúc rồi nói thêm câu nữa,
Để mẹ đi đi, mẹ không muốn cho dù có chết đi, mẹ vẫn nhớ là mẹ còn nợ hai đứa rất nhiều...
Mặc dù bà không nói rõ ra, nhưng Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đều hiểu, đứa bé trong bụng Lâm Sở Sênh là nỗi đau, là sự dằn vặt trong lòng tất cả mọi người.
Bà đã nói như vậy rồi thì hai người cũng chẳng thể nói gì thêm, đành phải chiều theo mẹ Thẩm, bà muốn xuất gia thì cứ để bà xuất gia.
Lâm Sở Sênh ngồi trước bàn trang điểm, lau sạch mặt đi rồi ngồi chải tóc.
Mọi người thường nói chải tóc thường xuyên sẽ giúp máu lưu thông đỡ mệt mỏi, hôm nay Lâm Sở Sênh cũng muốn thử xem sao.
Mẹ Thẩm đã đi lên lầu rồi thì chắc chắn Thẩm Mạc phải ở lại dưới để tiễn khách.
Thật ra khi mẹ Thẩm bắt mấy người bọn họ phải hứa điều này đã khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái cho lắm, vừa được tiễn ra ngoài, tất cả đều rời đi.
Thật ra ba Thẩm tính toán cũng rất chuẩn, với tính cách của Lâm Sở Sênh, chắc chắn cô sẽ không muốn bị người khác nói mình sống dựa vào đàn ông, Lâm Sở Sênh có năng lực, mà cũng rất có dã tâm.
Nhưng mà ba Thẩm lại không ngờ được rằng việc làm vợ của Thẩm Mạc cũng cần có dã tâm và năng lực.
Mọi người cũng không cần đến tiễn, chúng ta cứ làm những việc mà mình cần làm thôi.

Sau khi nói xong, mẹ Thẩm ra hiệu cho Lâm Sở Sênh đi theo mình, lúc bà cất bước, có thể nhìn rõ phong thái của một bà lão rồi...
Nhưng ba Thẩm lại xuất hiện, ông ta không chỉ chiếm đoạt cơ thể bà, mà bao nhiêu năm qua, dù là chuyện năm xưa Thẩm Mạc suýt bị hại chết, hay là bây giờ cậu Cả nhà họ Thẩm sống thực vật nằm trên giường thì cũng là do ba Thẩm gây ra.
Bà hận ông ta cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng mẹ thật sự rất hận ông ta, cuộc đời của mẹ, của con mẹ đều bị ông ta làm hại, mẹ nên hận ông ta mới đúng.
Mẹ Thẩm thì thào, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc liếc nhìn nhau, hai người đều nghĩ là cái chết của ba Thẩm có vấn đề, nào ngờ hóa ra ông ta lại chết như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng bình thường, mẹ Thẩm là cô chiêu thuộc dòng dõi thư hương, đã sớm lên kế hoạch cho cả đời mình rồi.
Mẹ Thẩm đứng lên, quay người, khom lưng cúi đầu với linh bài của ba mình.
Mẹ Thẩm như vậy, tất cả những người còn lại cũng đều đứng lên theo, dù trong lòng bọn họ có đang nghĩ gì thì ngoài mặt ai cũng tỏ vẻ cực kì thàn6h kính.
Sau khi tất cả mọi người đều đứng vững thì mẹ Thẩm lại ngồi xuống,
Tôi hi vọng đang có mặt ba tôi ở đây, tất cả mọi người sẽ nói 5được làm được.
Bác cả Thẩm liếc nhìn các anh em, gật đầu,
Em dâu yên tâm.
Nói xong câu này cũng coi như là chấm dứt chuyện này ở đây,
Tôi cảm ơn sự trượng nghĩa của mọi người, sau khi nghi lễ ngày mai kết thúc, tôi sẽ rời đi.
Nghe thấy tiếng Thẩm Mạc, mẹ Thẩm mới mở mắt ra, bà nhìn Thẩm Mạc rồi chỉ vào chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn ở đầu giường, ý bảo Thẩm Mạc ngồi xuống,
Ngày mai mẹ phải đi rồi, có khả năng mẹ sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng cũng có thế, một ngày nào đó hai đứa cần mẹ thì mẹ vẫn sẽ quay về.
Mẹ Thẩm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Sở Sênh, thở dài một hơi,
Đời này mẹ không biết phải làm thân với người khác ra sao, mẹ cũng chẳng biết phải hận người khác thế nào.
.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, tay mẹ Thẩm hơi run run.
Sau khi mẹ đi, hai đứa hãy để ý một chút đến anh các con.
Mẹ biết là kiểu gì cũng có người lên cơn rồi trút giận lên người vô tội.
Mặc dù mẹ Thẩm biết là Thẩm Mạc không thể mặc kệ cậu cả nhà họ Thẩm, nhưng lúc này bà vẫn không nhịn được mà nói dông nói dài một lượt, nói ra để cho cả hai người đều quan tâm hơn một chút.
Vừa đi được một bước thì cả người cô lại bị Thẩm Mạc ôm chầm lấy từ phía sau, anh xoay người Lâm Sở Sênh lại, dịu dàng hôn cô:
Chuyện sau này cứ giao cho anh, em cứ yên tâm ở nhà làm việc mình thích đi.

Lâm Sở Sênh biết rõ là Thẩm Mạc đang thương mình, nhưng câu trả lời của cô chỉ là cái lắc đầu,
Từ sáu năm trước em đã chỉ sống vì hận thù rồi, sao em có thể bằng lòng chỉ ở nhà nghỉ ngơi được chứ?
Cô cười, nâng mặt Thẩm Mạc lên bằng cả hai tay,
Anh đã nói là muốn để em đứng cạnh anh chứ không phải là phía sau lưng mà, em cũng luôn muốn như vậy.
Đúng thế, nếu như mẹ Thẩm cứ đem chuyện ân tình trước kia ra dùng thì lời nói của bà sẽ càng ngày càng mất giá trị, nhưng bây giờ thì khác, mẹ Thẩm gay gắt một lần như vậy, sau này nếu có gặp lại thì những người phải gọi bà chị dâu vẫn sẽ cung kính với bà.

Mẹ ở lại đi, đời người có cái dạ dày lớn biết bao, nên ăn nhiều đồ một chút.
Thấy Lâm Sở Sênh kiên quyết như vậy, Thẩm Mạc cũng không nói thêm gì nữa.
Thôi thì cứ làm như Lâm Sở Sênh muốn, khoảng thời gian trước kia không được suôn sẻ cho lắm, nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ khá hơn.
Lần này Thẩm Hạo Chấn gặp chuyện khác với lần trước.
Lần trước ông ta xảy ra chuyện ở địa bàn lạ nên chỉ có thể đưa ông ta vào bệnh viện.
Nếu chúng con không thể chống lại nhà họ Thẩm thì cũng sẽ chẳng bao giờ trở mặt với bọn họ đâu.
Lâm Sở Sênh lên tiếng trước Thẩm Mạc, cô dùng thân phận con dâu, thật lòng giữ người đã sống khổ sở hơn nửa đời này lại.
Nụ cười của mẹ Thẩm lại càng tươi hơn,
Mẹ biết con sẽ ổn thôi, điện ở chỗ cấp cứu mà Thẩm Hạo Chẩn dành riêng cho mình cũng là do con làm hỏng, nếu không thì hôm đó cũng sẽ không thể thuận lợi đưa ông ta vào viện đến vậy.
Mẹ Thẩm sống ở nhà này mấy chục năm rồi, cũng biết kha khá chuyện trong nhà.
Thẩm Mạc hoàn toàn không có chút tình cảm nào với ba Thẩm, thậm chí có thể nói ông ta là kẻ thù của anh, nghe thấy ông ta chết thế này, anh chỉ thầm cảm thấy thoải mái.
Một đời oai phong cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy, đúng là đáng đời.
Lâm Sở Sênh cảm thấy nhói đau, nhưng cảm giác ấy cũng nhanh chóng biến mất, cô nhìn thấy Thẩm Mạc cầm một sợi tóc bạc, chau mày nhìn nó.
Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười, thò tay ra túm lấy sợi tóc bạc, ném vào thùng rác bên cạnh,
Đây là việc rất bình thường mà, nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của anh kìa, làm như có gì đó ghê gớm lắm không bằng.
Lâm Sở Sênh nói xong, cũng chẳng còn tâm trạng nào để chải đầu tiếp, đứng lên chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Đến tận bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy mẹ Thẩm quá ích kỷ, bà ích kỷ tới mức chỉ muốn mình được thoải mái, nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ như không phải vậy.
Căn phòng rất yên tĩnh, lúc Thẩm Mạc đi vào, mẹ Thẩm đang ngồi trên giường, nắm lấy tay Lâm Sở Sênh, nhưng hai người chỉ ngồi không như vậy, không hề có ý định nói gì với nhau.
Lâm Sở Sênh không đi ra.
Lúc đưa tay đẩy cửa vào, Thẩm Mạc cảm thấy hơi chần chừ, anh chưa bao giờ nghĩ là mẹ mình sẽ đi vào con đường này.
Thẩm Mạc nghĩ gì nói đấy, mẹ Thẩm nghe xong thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong mắt bà thì dù sao cũng là máu mủ tình thâm.

Đừng thấy bây giờ mấy người anh em nhà họ Thẩm dễ nói chuyện mà lầm, cả đám người này đều không dễ trêu đâu, hai đứa nhớ đề phòng bọn họ một chút.
Tóc Lâm Sở Sênh không dài, chải cũng rất nhanh, chải xuống hai ba lượt thì đột nhiên Thẩm Mạc lấy lược khỏi tay Lâm Sở Sênh từ phía sau, bắt đầu chải tóc cho cô.
Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc qua gương, nhìn anh đang chải tóc cho mình lại đột nhiên nhíu mày lại, cúi đầu xuống, nhổ một sợi tóc trên đầu Lâm Sở Sênh.
Màn đêm chỉ vừa buông xuống, hai người có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng pháo bên ngoài vang lên, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc phải dậy sớm, khác với mẹ Thẩm đang mặc đồ đen, cả hai đều phải mặc đồ tang màu trắng.
Sau này nếu bọn họ gây họa không chịu nổi nữa thì gọi mẹ về.
Mẹ rời đi theo cách này, dù thế nào thì bọn họ cũng phải nể mặt mẹ.
Mẹ Thẩm nói xong, thong dong mỉm cười.
Người tình của ba Thẩm đã bị đánh đến mức không dậy nổi, nhưng cậu con trai Thẩm Phong thì phải cố mà lết đến linh đường để trông coi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.