Chương 409: Đâm thủng bao


Nhưng dù thế nào thì cũng rất rõ ràng, từ đầu tiên mà Thẩm Đại nói chính là chữ
ba
.

Thẩm Mạc thầm cảm thấy kích động, cứ thế bế con lê8n đỉnh đầu chơi trò bay lên cao.

Con bé không hiểu tại sao Thẩm Mạc lại vui, nhưng được đưa lên cao như vậy cũng cảm thấy rất vui, cười3 khanh khách không thôi.
Nhưng anh lại cảm thấy nói vậy cũng giống như chưa nói gì, dù sao thì đến bây giờ vẫn chưa hề có thông tin nào nói rằng em trai Lâm Sở Sênh vẫn còn sống.
Hiện tại trừ việc im lặng an ủi ra, anh cũng chẳng có cách nào khác.
Một lúc lâu sau, Lâm Sở Sênh mới nói một câu:
Hai năm, nếu như hai năm nữa vẫn không có tin gì của em trai em thì hãy lập bài vị cho em ấy.

Ừ.
Thẩm Mạc đồng ý rồi lại ôm Lâm Sở Sênh chặt hơn.
Có lẽ sẽ chẳng có gì đau lòng hơn việc phải chấp nhận rằng người thân của mình đã qua đời.
Mấy ngày này, cảm xúc của Thẩm Đại đã có chuyển biến tốt, Lâm Sở Sênh thầm cảm thấy bớt áp lực hơn trước, lúc rảnh rỗi cô cũng để ý đến công ty, thậm chí thi thoảng cũng giúp đỡ làm đề án, nhưng cô chỉ làm việc này vào lúc rảnh rỗi.
Bây giờ cô đang dồn hết sự tập trung vào việc chăm sóc con gái.
Nhưng cũng có thể là Thẩm Đại và Thẩm Mạc thật sự có duyên phận, thấy con như vậy, Lâm Sở Sênh cũng biết hôm nay con bé thật sự rất vui vẻ, có Thẩm Mạc chơi cùng rồi, con bé cũng chẳng cần đến Lâm Sở Sênh nữa.
Mãi đến tận buổi tối khi đi ngủ, Thẩm Mạc mới không thể thay thế được Lâm Sở Sênh.
Thấy Lâm Sở Sênh xị mặt ra, Thẩm Mạc không nhịn được nhéo mặt cô,
Sao thế, ghen với tình nhân nhỏ của anh đấy à? Nói cho em biết, kiếp trước là em hại bọn anh không được ở bên nhau, mà tình nhân của anh quá nặng tình với anh, nên kiếp này cho dù phải trèo đèo lội suối, con bé cũng vẫn phải đến bên anh đấy.
Thấy Thẩm Mạc đắc ý lải nhải như vậy, Lâm Sở Sênh nhấc chân lên, đạp anh một cái,
Đừng có mơ, anh tránh ra đi, để em ngủ với tình nhân của anh nào.
Cô nổi giận đùng đùng, ném lại một câu rồi bò lên giường, vì đang hờn dỗi nên cô cứ vậy mà ném cả gối của Thẩm Mạc xuống đất.
Nghe thấy tiếng của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc liền ôm cô vào lòng.
Cô tựa đầu vào vai Thẩm Mạc, khép hờ mắt lại:
Anh nói xem em trai em đã mất thật rồi à?
Trước kia cô chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, nỗi nhớ nhung vẫn chưa mãnh liệt như bây giờ, nhưng bây giờ cô hạnh phúc rồi, lại bắt đầu nhớ đến em trai mình, không biết rốt cuộc thì em trai mình đang ở đâu.
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Mạc cũng chỉ có thể thở dài, anh định nói là chắc chắn sẽ cho người tìm bằng được.
Sáng sớm hôm nay, lúc Lâm Sở Sênh đi vệ sinh thì lại phát hiện ra không hiểu sao bồn cầu lại không có nước, cô hơi nhíu mày, kì lạ thật đấy, chẳng lẽ lại bị hỏng à? Cô đang mải nghiên cứu xem có phải là có cái chốt nào đó chưa được mở không thì đột nhiên cửa phòng nhà vệ sinh mở ra.
Thấy Thẩm Mạc có vẻ rất gấp gáp, Lâm Sở Sênh lập tức đứng lên, lo lắng nhìn anh, không biết là vừa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Thẩm Mạc liếc nhìn Lâm Sở Sênh, không nói lời nào mà bước nhanh đến chỗ bồn cầu, sau đó cầm một chiếc que thử thai ra, nhúng vào phần chất lỏng trong đó.
Rõ ràng là mấy ngày trước, mỗi đêm Thẩm Đại đều tỉnh lại một lần.
Trước khi mệt mỏi nhắm mắt lại, Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Đại.
Cô thầm nghĩ có lẽ kiếp trước Thẩm Đại là tình nhân nhỏ của Thẩm Mạc thật cũng nên.
Tất nhiên khi tỉnh lại, Thẩm Mạc nói rất hùng hồn gì đó nào là tiểu biệt thẳng tân hôn, hai người tách ra vài ngày như vậy, thân mật một chút cũng là rất bình thường.
Lâm Sở Sênh không hề muốn tiếp tục đề tài này chút nào, cô chỉ để ý đến việc ngồi chơi với con.
Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh chú ý đến con gái hơn liền bể Thẩm Đại lên.
Vì mới đi công tác vài ngày xong, Thẩm Mạc cũng định ở nhà nghỉ ngơi một chút, chơi với Lâm Sở Sênh và Thẩm Đại.
Cả gia đình rất náo nhiệt, thi thoảng còn có tiếng cười của Thẩm Đại, niềm hạnh phúc này lại càng có vẻ chân thật hơn.
Thẩm Đại chơi mệt rồi đi ngủ, Lâm Sở Sênh liền ghé vào bên giường Thẩm Đại, mỉm cười nhưng nhìn con bé một lúc, cô lại không nhịn được thở dài.
Thấy Lâm Sở Sênh đáng yêu như vậy, Thẩm Mạc làm thế nào cũng không nhịn được cười,
Được rồi, anh đi tắm đây.
Trước khi đi, anh vẫn không quên vỗ vào người Lâm Sở Sênh một cái.
Có lẽ là vì hôm nay chơi với Thẩm Mạc mệt quá nên Thẩm Đại nằm trên giường một lúc đã ngủ thiếp đi.
Lúc Thẩm Mạc đi ra thì đúng lúc Lâm Sở Sênh lại đang nhẹ nhàng đắp chăn lên cho Thẩm Đại.
Thấy hình ảnh này, Lâm Sở Sênh thừa nhận là cô thấy ghen tị, rất rất ghen tị.
Thậm chí cô còn thầm mắn9g Thẩm Đại là nhóc vô ơn.
Lâm Sở Sênh không hiểu, con nhà người ta đều biết nói từ mẹ trước, sao đến con nhà mình thì lại khác? Vì chuy6ện này mà Lâm Sở Sênh còn cố ý lên mạng xem thử, thấy trên đó nói là từ đầu tiên rất nhiều đứa bé biết nói là ba, Lâm Sở Sênh mới coi như tìm l5ại được cân bằng.

Tự sát.
Thẩm Mạc nhẹ nhàng trả lời hai chữ, nói xong anh còn cố ý nhìn sang phía Thẩm Đại.
Bây giờ Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể thở dài một hơi, cô cũng đã hiểu sơ sơ về ý của Cam Cửu.
Chỉ có thể nói tấm lòng cha mẹ rộng tựa trời bể.
Thật ra cũng không cần phải làm vậy, dù thế nào thì cô cũng coi Thẩm Đại là con của mình rồi.
Chỉ là Thẩm Đại quá đáng thương, Lâm Sở Sênh cảm thấy còn nhỏ như vậy mà ba mẹ ruột đều đã qua đời, thật sự rất thiếu may mắn.
Lâm Sở Sênh đang ngẩn người suy nghĩ thì tay Thẩm Mạc lại bắt đầu không ngoan ngoãn, Lâm Sở Sênh bị anh sờ soạng, hoàn hồn lại, không nhịn được tát anh một cái.
Anh vừa làm như vậy, Lâm Sở Sênh liền hiểu ra, chắc chắn chiếc bồn cầu này đã bị Thẩm Mạc làm gì đó rồi.
Mặc dù nói là cách làm này của Thẩm Mạc không chính xác tuyệt đối, nhưng nếu cô mang thai thật thì có lẽ sẽ kiểm tra ra được.
Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc làm vậy xong, liền nghiêm túc nhìn chằm chằm vào que thử thai, Lâm Sở Sênh không nhịn được trợn mắt, cô phục Thẩm Mạc thật rồi.
Thẩm Mạc cảm thấy phải nhanh chóng khống chế hơi thở của mình, đang định nhẹ nhàng trèo lên giường thì lại thấy chiếc gối nằm dưới đất, anh lại khẽ khàng nhặt nó lên.

Cam Cửu mất rồi, em biết chưa?
Sau khi lên giường, Thẩm Mạc luôn phải tìm chủ đề gì đó để nói chuyện.
Lâm Sở Sênh hơi sửng sốt:
Em không biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Sở Sênh vội vàng hỏi lại, mấy ngày qua cô luôn bận chăm Thẩm Đại, không còn đầu óc đâu để quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Thẩm Mạc ấm ức ngẩng đầu lên,
Đang ở trước mặt anh mà lại nghĩ về người đàn ông khác đến mức ngẩn ra, lại còn không cho anh động vào người?
Đối với hành vi giả vờ ấm ức của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh không nhịn được lườm anh một cái, rõ ràng là Thẩm Mạc nói cho cô biết về chuyện của Cam Cửu mà, cô đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương,
Em mệt rồi, không muốn lẫn lộn với anh đâu.
Lâm Sở Sênh nói câu này, vừa khéo lại tạo cơ hội cho Thẩm Mạc nói tiếp
Anh biết là em mệt rồi, bây giờ anh giải lao giúp em.
Vẻ mặt đang ấm ức của anh lập tức thay đổi.
Lâm Sở Sênh chưa kịp nói gì thì tay anh đã bắt đầu bận rộn, thậm chí lúc này anh còn không cho cô có cơ hội phản kháng.
Đêm nay Thẩm Đại cũng rất ngoan ngoãn, giống như đang phối hợp với Thẩm Mạc, suốt cả quá trình, con bé đều không hề phát ra tiếng động gì.
Cô rửa tay, sau đó ra ngoài với Thẩm Đại, mặc kệ Thẩm Mạc muốn làm gì thì làm.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Mạc đã đi ra ngoài với vẻ mặt buồn phiền, anh ngồi phịch xuống trước mặt Lâm Sở Sênh,
Có lẽ là không mang thai rồi.
Lâm Sở Sênh không buồn quay mặt sang, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Đại đang chơi đùa rất vui vẻ, thuận tiện trả lời một câu:
Em biết.
Thẩm Mạc thì lại không bình tĩnh như Lâm Sở Sênh, anh kéo tay cô:
Hay là chúng ta đi khám sức khỏe đi.
Lâm Sở Sênh tức giận hất tay Thẩm Mạc ra,
Anh thích thì tự đi đi, em không đi.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn tưởng là cô nói xong rồi thì đề tài này sẽ kết thúc ở đây, nào ngờ Thẩm Mạc lại chầm chậm nói một câu:
Anh đi rồi, chiều hôm qua đã có báo cáo, cơ thể của anh rất bình thường.
Lâm Sở Sênh nghe xong lời của Thẩm Mạc liền quay ngoắt đầu lại nhìn Thẩm Mạc như thể đang nhìn một kẻ tâm thần,
Đầu óc anh bị làm sao thế?

Anh không sao, em cũng nên đi kiểm tra thêm đi, nếu sức khỏe không ổn thì chúng ta đi chữa, nếu không có việc gì thì chúng ta cứ thoải mái là được, khi nào có duyên sẽ lại tới.

Hơn nữa chẳng phải là cứ nửa năm em nên đi kiểm tra sức khỏe một lần à?
Thẩm Mạc nói xong, lại ngôi nhích đến trước mặt Lâm Sở Sênh.

Lần này anh bị Lâm Sở Sênh tát một cái rồi đẩy ra,
Duyên phận cái rắm ấy, con m nó, lần nào làm anh cũng đeo bao, có thể mang thai mới là lạ ấy.
Lâm Sở Sênh không nhịn nổi nữa, không biết liệu Thẩm Mạc có bị bệnh tâm thần gián đoạn hay không?
Nhưng anh đâm thủng hết bao rồi mà.
Nào ngờ Thẩm Mạc lại lập tức đáp lại một câu như vậy.

Nghe xong lời Thẩm Mạc nói, Lâm Sở Sênh trợn trừng mắt lên, con người cô còn to hơn cả chuông đồng, cô ngẩn ra, không thể thốt lên lời.

Thẩm Mạc vốn dĩ đang nói chuyện rất hùng hồn, nhưng có vẻ như anh đã từ từ nhận ra mình không được đường hoàng cho lắm nên mới cứng miệng giải thích một câu,
Chúng ta đã thống nhất rồi mà, ngày 16 tháng 8 là có thể có con, nhưng bây giờ đã là ngày 16 tháng 12 âm lịch rồi!
Mặc dù ngoài miệng Thẩm Mạc nói như vậy, những kiểu gì cũng vẫn không có nổi cảm giác hùng hồn nên anh đành dứt khoát quay đầu sang một bên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.